Chỉ mấy ngày ngắn ngủi mà giang hồ đã dậy sóng. Lần này Thiên Hạ Hội phản kích đã cho mọi người biết thế nào là tích củi ba năm thiêu một giờ. Lực lượng nóng cốt của Vô Song Thành lần lượt chết bất đắc kỳ tử, ai nấy thảng thốt nhận ra xung quanh mình lại lắm kẻ nguy hiểm đến vậy. Ngày nào cũng có đệ tử Vô Song Thành biến mất không rõ lý do, người người sửng sốt nhận ra nanh vuốt của Thiên Hạ Hội đã vươn đi khắp nơi. Lăng Ngạo Thiên không còn phải lén lút nữa. Giờ đây, hắn có thể ngạo nghễ đứng trên bục cao, tuyên cáo với cả thiên hạ: Tất cả đều nằm trong tầm kiểm soát của Thiên Hạ Hội; muốn cả nhà được sống yên ổn thì tốt nhất đừng làm chuyện dư thừa, cũng đừng nói điều dư thừa; nếu không chẳng biết lúc nào quản gia, người hầu hay thậm chí thê thϊếp trong nhà sẽ đưa tin đến Thiên Hạ Hội, càng chẳng biết từ hướng nào đó sau lưng sẽ có con dao sắc bén lao tới.
Cuộc phản kích của Thiên Hạ Hội khiến những kẻ thông tin nhanh nhạy phải rùng mình ớn lạnh, làm Độc Cô Nhất Phương đau đầu nhức óc, nhưng lại được đông đảo quần chúng ủng hộ. Ai chẳng muốn sống sung túc, giống như dân chúng thành Thiên Ấm, cái ăn cái mặc đều sánh ngang hộ giàu ở các thành trấn khác. Ngay cả người dân Vô Song Thành cũng xôn xao bàn tán, so sánh giữa Lăng Ngạo Thiên, người thân thiện dễ gần, từng phát bạc cho họ, và Độc Cô Nhất Phương, kẻ chẳng coi dân chúng bình thường như họ ra gì. Ai sáng suốt cũng sẽ chọn Lăng Ngạo Thiên.
Trong Vô Song Thành, một cô bé xinh xắn, đáng yêu mới hơn mười tuổi nhìn chú bán bánh bao và cô bán rau hàng bên cạnh lén lút bàn luận chuyện đại nghịch bất đạo như Vô Song Thành sắp đổi chủ, đôi mắt to tròn lấp lánh thoáng qua chút bối rối, hoang mang. Cô bé ngẩng đầu, thỏ thẻ hỏi bà lão lưng còng, tóc trắng như mây đang dắt tay mình: “Bà ơi… tại sao họ…”
Trong đôi mắt đυ.c ngầu loáng qua ánh nhìn sắc bén, bà lão cất giọng khàn khàn: “Đây không phải việc cháu nên hỏi! Cháu chỉ cần biết… chúng ta tồn tại để bảo vệ Vô Song Thành… là đủ rồi. Vậy là đủ rồi!”
Cô bé cúi đầu, lẩm bẩm: “Vâng, thưa bà. Nguyệt Nhi biết rồi ạ.”
Bóng dáng hai bà cháu xa dần rồi khuất hẳn.
…
Ánh trăng len lỏi qua cành cây rọi xuống thảm lá dày, khiến không gian tràn ngập sát khí làm người ta ngạt thở càng trở nên tĩnh lặng.
“Ngươi là… Bộ Kinh Vân!” Trên khuôn mặt Đồng Hoàng đã chẳng còn vẻ ung dung trước đó. Gã cất giọng trầm khàn, nói với vẻ nghiêm túc: “Thật không ngờ… mới từng này tuổi đã là tuyệt thế cao thủ. Tài năng bậc này quả khiến người ta… muốn diệt trừ!”
Bộ Kinh Vân ném thanh củi dùng để đánh lùi thế công của năm người kia, nghiêm mặt rút ra bảo kiếm lóe ánh sáng lạnh rợn người. Đây là Ngưng Hàn, bảo kiếm bậc nhất sư phụ truyền cho nó trước lúc lên đường. Mặc dù tạm thời chưa có bảo kiếm tuyệt thế, nhưng Bộ Kinh Vân cũng không thể không dùng kiếm được.
Trong lúc hai bên giằng co, ba người mặc áo đen lao vυ't qua rừng cây, đến đứng cạnh Tần Sương và U Nhược. Họ chính là Âm Phi, Âm Lôi và Âm Tuyết đi cùng Bộ Kinh Vân lần này. Tức thì, tình thế đôi bên đảo ngược.
Không nói thêm gì nữa, Bộ Kinh Vân vung kiếm đánh thẳng vào Đồng Hoàng. Tuyệt thế cao thủ đương nhiên phải đối phó với tuyệt thế cao thủ rồi.
Bên kia, năm đấu năm là vừa đẹp. Hiển nhiên, năm người bên Thiên Trì Thập Nhị Sát rơi vào thế hạ phong, bị đánh cho tơi tả, liên tục thoái lui.
Tuy Đồng Hoàng có công lực hơn xa Bộ Kinh Vân, nhưng tuyệt chiêu Đồng Tâm Chân Kinh của gã chủ yếu là dùng ảo ảnh mê hoặc đối thủ, khiến đối phương mất hết ý chí chiến đấu, mà chiêu này gần như không có tác dụng gì với người có tâm trí kiên định như Bộ Kinh Vân. Lúc này, Đồng Hoàng chỉ đành hóa ra mấy hư ảnh quấn lấy Bộ Kinh Vân, tiếc là vẫn chẳng ăn nhằm gì, bị Bộ Kinh Vân tung chiêu liên tục, ép cho vã mồ hôi lạnh.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết xé toạc màn đêm tĩnh lặng. Phu Xướng bị Âm Tuyết dùng roi siết cổ, Âm Phi nhân cơ hội đó tung cước, đá gãy cổ hắn. Phụ Tùy thấy chồng chết thảm, gào lên thống thiết, mắt long sòng sọc, liều mạng lao về phía Âm Phi, nhưng bị Âm Tuyết vung roi đánh trúng mắt. Âm Lôi tung chưởng nhắm thẳng vào Túc Đạo, khiến gã trọng thương, thừa sống thiếu chết. Thủ Vũ vội vàng lao lên bảo vệ em trai. Thiết Trừu Tiên bị Tần Sương vung quyền đánh cho hộc máu, U Nhược dứt khoát lao lên điểm vào huyệt mệnh môn của hắn.
Đồng Hoàng thấy phe mình kẻ chết thảm, người bị thương nặng, vội vàng dùng ảo ảnh cầm chân Bộ Kinh Vân rồi lao lên bảo vệ ba người còn sống. Nhưng Bộ Kinh Vân chỉ dùng một kiếm đã phá tan mọi ảo ảnh, tức tốc đuổi theo.
Đồng Hoàng vã mồ hôi lạnh đầy trán, biết rõ nếu cứ thế này thì cả sáu huynh đệ đều không thoát nổi. Thấy Bộ Kinh Vân cầm kiếm định lao tới, gã vội nói: “Bộ Kinh Vân, bọn ta nhận được tin sư phụ ngươi trúng mai phục, bị thương nặng. Nếu ngươi không đến đây, chờ bọn ta làm thịt hai đứa nhóc kia rồi, chẳng phải cả Thiên Hạ Hội sẽ là của ngươi sao? Chỉ cần ngươi nói một câu, chúng ta có thể hợp tác, bảo đảm sẽ không có ai khác biết chuyện này…”
Hiển nhiên, lời nói của Đồng Hoàng hoàn toàn phản tác dụng. Bộ Kinh Vân không chờ lão nói hết đã nổi sát khí, xé gió lao tới, kiếm khí tung hoành khiến kẻ khác không dám đối đầu, vội vàng thoái lui.
U Nhược nghe vậy tái mét mặt mày, thoáng chốc thấy rùng mình như rơi xuống hầm băng. Tần Sương thấy thế vội an ủi: “Sư muội! Muội còn không rõ bản lĩnh của sư phụ sao, đừng để lão lừa!” Bấy giờ, U Nhược mới hoàn hồn, lập tức gia nhập cuộc chiến.
Ngay lúc Thiên Trì Thập Nhị Sát không cầm cự nổi nữa, một luồng kiếm khí mãnh liệt ập tới Bộ Kinh Vân. Nó rùng mình, biết kiếm khí này không đơn giản, lập tức bỏ qua Thiên Trì Thập Nhị Sát, vung kiếm đón địch. Tuy chặn được thế công, nhưng Ngưng Hàn lại gãy làm ba mảnh!
Bộ Kinh Vân tức tốc lùi lại, đứng bên U Nhược và Tần Sương. Người của Thiên Hạ Hội thấy có biến cố lập tức nâng cao cảnh giác.
Kiếm thế sắc bén quét về phía sáu người Thiên Hạ Hội, đến Bộ Kinh Vân cũng toát mồ hôi lạnh, những người khác càng thảm hơn, có cảm giác không gượng dậy nổi.
Đám Đồng Hoàng thấy vậy vui ra mặt, biết bên mình có viện trợ, định cùng lao lên xử lý đối thủ, nào ngờ bị kiếm thế ngăn lại. Đồng Hoàng biết vị cao thủ này chướng mắt trò đánh hội đồng của bọn họ, nhưng cũng chẳng bực bội, cùng Thủ Vũ nâng Túc Đạo và Phụ Tùy vẫn còn đang điên cuồng cùng lùi lại đằng sau.
Dưới tán lá xào xạc len lỏi ánh trăng mờ, một bóng người dần xuất hiện, thoạt trông sắc bén như một thanh kiếm. Người nọ xem chừng đã có tuổi, tóc muối tiêu, quần áo vải thô màu trắng xám trông rất mộc mạc. Nhưng không một ai dám xem thường người này.
Tần Sương nhìn diện mạo người nọ, chợt nhớ đến một tin tình báo, lòng nặng trĩu như đeo đá.
Ông lão đứng đó, khí thế ngày càng thịnh, ép cho bọn họ không cách nào phản kháng. Bộ Kinh Vân siết chặt nắm đấm, mắt lóe lên sắc lạnh, định liều một phen. Dường như lão biết ý định của nó, lạnh nhạt nhìn sang bằng ánh mắt nhìn một kẻ đã chết. Nhưng khi thấy rõ Bộ Kinh Vân, lão lại thở dài: “Thật đáng tiếc… tiếc cho ngươi phải chết ở đây ngày hôm nay. Nếu không… chỉ trong vòng mười năm ta sẽ lại được thấy một kiếm…”
Tần Sương chịu đựng áp lực nặng nề, lên tiếng: “Kiếm Thánh tiền bối… vậy mà lại phá vỡ lời thề chỉ để làm khó đám tiểu bối này thôi sao?”
Thì ra ông lão này là Kiếm Thánh, người phong kiếm quy ẩn đã lâu.
Kiếm Thánh thản nhiên đáp lại: “Ta cũng là người nhà Độc Cô.” Dứt lời, lão dùng tay làm kiếm, chuẩn bị tung chiêu cuối cùng. Phải, lão còn chẳng buồn rút thanh kiếm đeo bên hông.
Mọi người không cam lòng chờ chết, quyết chí dồn lực đấu tranh đến cùng!
Bộ Kinh Vân siết chặt nắm đấm, hai tay nổi gân xanh, nhìn chằm chằm Kiếm Thánh, khí thế lên cao vời vợi. Nó không cam tâm chết ở đây… Nếu cả nó, U Nhược và Tần Sương đều chết ở đây, thì sư phụ… Nó không cam tâm!
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, một kiếm thế khác quét tới, thẳng hướng kiếm thế với uy thế khϊếp người của Kiếm Thánh. Kiếm thế như nước, nhưng lại triệt tiêu được kiếm thế của Kiếm Thánh một cách ảo diệu, không để lại dấu vết.
Bên Thiên Hạ Hội thầm thở phào nhẹ nhõm, rồi lại thắc mắc: Người này là ai?
Lúc cảm nhận được kiếm thế, Bộ Kinh Vân thoáng giật mình.
Cuối cùng, Kiếm Thánh cũng không giữ được vẻ thản nhiên nữa. Giọng nói của lão pha lẫn kinh ngạc và cảm thán: “Không ngờ… ngươi lại tới đây.”
Một người mặc áo đen chậm rãi bước tới, trên miệng lưa thưa vài sợi râu, đôi mắt lộ rõ vẻ cô quạnh, uy nghi khiến người đời không dám xâm phạm. Hắn đi thong thả, như một thanh kiếm, rồi lại khác Kiếm Thánh, tựa như… một thanh kiếm đã trải bao thăng trầm.
U Nhược và Tần Sương lộ vẻ nghi hoặc, còn Bộ Kinh Vân lúc thấy rõ người đó, mắt lại sáng rực lên.
Nam tử áo đen cũng nhìn về phía Bộ Kinh Vân, đáy mắt thoáng dao động. “Mới năm năm có lẻ mà ngươi đã là tuyệt thế cao thủ… quả nhiên tư chất phi phàm…”
Kiếm Thánh nhìn chằm chằm người áo đen, cất giọng xa xăm: “Ngươi muốn cản ta?”
Nam tử áo đen nhìn Kiếm Thánh, mắt chẳng dậy sóng, giọng cũng bình thản: “Phải.”
Kiếm Thánh nhìn lướt qua Bộ Kinh Vân: “Nó là gì của ngươi? Ngươi có thể mang nó đi, mấy đứa còn lại thì đừng can thiệp vào.”
Người áo đen lắc đầu: “Cả sáu người ta đều mang đi.”
Kiếm Thánh tức giận, lớn tiếng chất vấn: “Ngươi cố tình đối chọi với ta?”
Nam tử nọ vẫn thản nhiên đáp lời: “Chẳng qua được nhờ vả mà thôi.”
Kiếm Thánh cười khẩy: “Ngươi mà cũng có bạn bè?” Chẳng chờ người áo đen trả lời, lão lại nói: “Bất kể thế nào, chuyện này cũng liên quan đến sự tồn vong của gia tộc Độc Cô, ta tuyệt đối sẽ không khoanh tay đứng nhìn!”
Dứt lời, Kiếm Thánh rút kiếm, loáng cái mũi kiếm đã gần ngay trước mắt người áo đen.
Nam tử áo đen vung hai tay, lá khô xung quanh lao xao bay đầy trời, đánh lên kiếm của Kiếm Thánh, làm chệch đường kiếm.
Kiếm Thánh bùng nổ khí thế, lại vung kiếm. Tức thì, ánh kiếm sáng chói như lu mờ cả vầng trăng trên trời. Người áo đen vẫn thản nhiên đứng đó, vung tay áo, tưởng như lơ đễnh, vậy mà phút chốc có cả ngàn ánh đao ánh kiếm loáng lên, triệt tiêu hoàn toàn uy thế của Kiếm Thánh.
Kiếm Thánh trợn tròn mắt: “Ngươi… đột phá rồi?”
Người áo đen lạnh nhạt đáp: “Phải.”
Kiếm Thánh nói như thể không cam tâm, rồi lại bất lực: “Suy cho cùng ta vẫn không bằng ngươi… Nhưng rốt cuộc là ai đả động ngươi? Ai lại có thể làm bạn với ngươi?”
Người nọ nói với giọng không cảm xúc: “Hắn không phải bạn ta, chỉ là cố nhân quen biết nhiều năm mà thôi… Hắn giúp ta đột phá, nên hắn nhờ vả, ta buộc phải giúp.”
Kiếm Thánh sửng sốt: “Cái gì?! Hắn giúp ngươi đột phá?”
Nam tử áo đen gật đầu: “Nhờ hắn gợi ý.”
Kiếm Thánh lẩm bẩm: “Rốt cuộc hắn là ai?”
“Hùng Bá.”
“Cái gì?!” Kiếm Thánh không sao tin nổi, rồi lại không cam tâm. Lão gằn giọng: “Được! Được lắm! Lần này có ngươi ở đây, ta không thể động đến người của hắn… Nhưng sớm muộn gì ta cũng sẽ tới tìm hắn… sớm muộn cũng sẽ tạo ra Kiếm Nhị Thập Tam của ta!” Vừa dứt lời, người đã chẳng thấy bóng đâu.
Người áo đen lạnh nhạt nhìn lướt qua bè lũ Đồng Hoàng đang trợn mắt há hốc mồm, lạnh nhạt nói: “Các ngươi đi đi, ta không định gϊếŧ người.”
Đám người Đồng Hoàng thoáng sửng sốt rồi vội vàng định đi, nhưng bị Bộ Kinh Vân chặn lại. Đồng Hoàng tái mặt, nhìn về phía người áo đen như thể cầu cứu.
Người nọ nhìn đăm đăm vào Bộ Kinh Vân, nó lại chỉ lạnh nhạt nói: “Ông không gϊếŧ, tôi gϊếŧ.”
Người áo đen chau mày, vung tay áo, đưa nhóm Đồng Hoàng ra xa cách đó cả trăm mét. Chúng lập tức vắt chân lên cổ mà chạy. Bộ Kinh Vân không đuổi kịp, chỉ biết quay đầu nhìn chằm chằm người áo đen.
Người đó nói như thể trách mắng: “Ta đã nói là lệ khí của ngươi quá nặng, vậy mà hắn vẫn khăng khăng nhận ngươi làm đồ đệ… Bản tính khát máu như thế, e là sau này ngay cả sư phụ ngươi cũng không ngăn nổi…”
“Sư phụ sẽ không cản tôi.”
Nam tử áo đen chau mày: “Chuyện này sớm muộn gì ta cũng sẽ nói với hắn, ngươi cứ liệu mà làm.” Dứt lời, hắn quay sang nói với nhóm U Nhược: “Các ngươi đi theo ta.”
Cả bọn đi theo người áo đen ra khỏi rừng, đi trên cánh đồng hoang ngập ánh trăng bạc. U Nhược thấy bầu không khí nặng nề đến rợn người, cố gượng cười mở lời: “Xin hỏi… bác có phải người cha cháu nhờ đến cứu tụi cháu không?”
Người áo đen liếc U Nhược, lạnh nhạt đáp: “Phải. Hắn nhận được tin Kiếm Thánh sẽ tới thì rất lo lắng, truyền tin cho ta nói là hắn bị thương nặng, nhờ ta đến đón các ngươi.”
U Nhược sửng sốt: “Cái gì… cha bị thương nặng thật sao?” Nàng quay sang nhìn Bộ Kinh Vân: “Vân sư huynh…”
Bộ Kinh Vân thoáng gật đầu, đôi mắt trở nên tăm tối.
Tần Sương nhíu mày ra chiều lo lắng: “Sao lại như vậy? Do người của Vô Song Thành sao?”
Nam tử áo đen giữ thái bộ bình thản nãy giờ bỗng xen vào: “Ta cũng thấy tò mò, thực lực hắn như thế, rốt cuộc ai lại có thể khiến hắn bị thương nặng?”
Bộ Kinh Vân lạnh nhạt đáp: “Thích Võ Tôn, đánh lén.”
U Nhược mắt rưng rưng ướt lệ, nhưng vẫn cố không khóc.
Người áo đen nghe vậy thoáng khựng lại: “Ta còn tưởng hắn chỉ viện cớ… Nghĩ cũng phải, cô là con gái duy nhất của hắn, nếu không gặp trở ngại lớn, làm gì có chuyện không đích thân đến cứu…”
U Nhược nghe vậy thấy bất bình, nghĩ bụng: Người gì vậy trời! Không quan tâm thì thôi, lại còn nghi ngờ cha mình… Bảo sao ông ta nói là không phải bạn của cha. Giờ thì nàng đã hiểu, người áo đen đến cứu họ chỉ để đáp trả ân tình của cha, chút cảm kích nhỏ bé cũng lập tức bay biến, không sót lại gì.
Bộ Kinh Vân trầm mặc, nhưng luồng khí quanh thân có vẻ không yên ổn như bề ngoài.
Thật ra, dù Lăng Ngạo Thiên có nghe được câu này cũng chỉ cười xòa cho qua. Bởi lẽ Vô Danh vốn không phải người nói vòng vo, hắn chỉ nói đúng sự thật, có sao bảo vậy, đôi khi thiếu sự cảm thông, nhưng lại rất chân thật. Đáng tiếc, đám tiểu bối vốn sinh lòng cảm kích, kính nể hắn, nghe xong câu đó thì dẹp bỏ mọi cảm xúc. Chúng nó chẳng biết cái gì gọi là chân thành chất phác, chỉ cảm thấy người này thật vô tình.
Tần Sương trầm mặc một lúc lâu mới lên tiếng: “Tiền bối… chúng ta vẫn nên mau chóng lên đường thôi…”
Vô Danh hoàn toàn không nhận thấy bầu không khí đã thay đổi, hoặc có lẽ hắn vốn không bận tâm. “Ừ. Ta chỉ tiễn các ngươi đến thành trì gần Thiên Hạ Hội nhất.” Nói rồi, hắn quay sang nhìn vết thương trên người U Nhược, “Nếu cô nhóc này không sao, chúng ta sẽ dùng khinh công, chưa đầy một canh giờ là tới nơi.”
U Nhược rầu rĩ nói: “Tôi không sao. Chúng ta mau chóng lên đường thôi.”
Mấy bóng người lao vun vυ't qua đồng hoang, chớp mắt đã khuất hẳn nơi chân trời.