Người Yêu Của Anh Trai Nam Chính

Chương 5: bóng đèn phát sáng.

Trên tấm cửa sổ sát đất bị hơi thở của cậu làm cho mờ mờ.

Tuyết đã ngừng rơi từ lâu trả cho cảnh vật bên ngoài một màu trắng xóa, trông thật mềm mại.

Thiều Quang muốn dính cả mặt mình lên tấm kính, khí lạnh từ ngoài truyền tới khiến cậu rùng mình nhưng cũng có cảm giác khá thích thú.

Mặc Lưu vì quá nhàm chán mà nằm dài trên sofa, áo blue trắng khoác trên người cũng nhăn nhúm hết cả vào nhưng vẫn yên lặng ngắm cảnh đẹp.

Thiếu niên mái tóc trắng tinh xõa dài sau lưng, những lọn tóc mềm mại trượt dài trên cầu vai rồi mới đáp xuống mặt đất.

Những vết thương trên người cũng đã khỏi, cách chăm sóc tốt cũng giúp cậu trông có da có thịt hơn.

Làn da bóng mượt dưới tia nắng yếu ớt của mùa đông khiến da cậu giống như trong suốt đến phát sáng vậy.

Lông mi trắng tuyết khẽ run run rũ xuống che lấp con ngươi như hai viên hồng ngọc, mắt hạnh khẽ nhíu cũng tạo nên phong tình vạn chủng.

Dưới sống mũi nhỏ cao thẳng là đôi môi hồng hồng hơi mím lại thành đường thẳng lạnh lẽo làm hắn liên tưởng đến những tinh linh trong game hay có vậy.

Một vẻ đẹp diễm lệ nhưng không tục tằng, thánh khiết như tiên nhân không nhiệm bụi trần.

- Azzzz, sao tên đầu sắt kia lại có thể tốt số như vậy chứ, bước ra đường là có thể gặp ngay mĩ nhân rước về nhà. Hay cậu hủy hợp đồng với tên đó đi, tôi tuy không nhiều tiền bằng hắn nhưng nuôi cậu chắc chắn không phải vấn đề.

Mặc Lưu nháy mắt với cậu, nở nụ cười mà hắn tự cho là quyến rũ với Thiều Quang.

Thiều Quang:...cậu ta bị hỏng dây thần kinh nào mà mắt cứ giật giật hoài vậy?

【 aida~, ngài thật chả hiểu gì, đó là liếc mắt đưa tình đó ~.】

Hệ thống gắng đè ép âm thanh của mình sao cho dẹo dẹo giống tú bà nói với công tử trong phim mà nó đang xem.

Thiều Quang nổi hết cả da gà: ngươi có thể bớt xem những thứ bậy bạ khi đang liên kết với ta được không?

- Ồ, chuyện này chắc cô thích lắm đây, tiền thưởng cưới năm cũng không cần phải phát nữa rồi.

Đang lúc không biết nên trả lời thế nào, một tượng nói lạnh băng cắt ngang dòng điện trong mắt Mặc Lưu khiến hắn nhày dựng.

" Lúc nào về không được sao cứ phải là lúc này cơ chứ, đúng là cóc chết tại miệng mà".

- Úi da, ông chủ về rồi, ngài đừng giận mà, tôi chỉ nói chơi với Quang Quang một chút thôi à.

Mặc Lưu xoa xoa tay, tư thế khúm núm lấy lòng hoàn toàn khác xa với bộ dáng bất cần đời khi nãy.

Nhưng với ánh mắt lạnh băng kia nhìn hắn khiến hắn phải dịch người đứng sang một bên yên lặng nuốt nước mắt, tay nhẹ nhàng kéo khóa mồm lại" xong rồi, hết cứu được rồi"

Buổi tối hôm đó thiếu ánh sáng nên cậu nhìn không quá rõ hình dáng người đàn ông, giờ thấy khiến người ta dửng sốt.

Thiếu Quang ngồi trên thảm lông dưới đất, do chênh lệch chiều cao nên cậu chỉ nhìn thấy đôi giày da đen bóng, ống quần bao lấy đôi chân hữu lực đang thong thả nện bước đến chỗ cậu.

Hơi nhìn lên một chút là vòng eo khỏe khoắn, bờ vai rộng, cức áo sơ mi được cài đến cức trên cùng.

Bàn tay to lớn nắm lấy nút thắt cà vạt khẽ kéo, cả người tản mát ra hormone nam tình đầy quyến rũ, nhưng nhìn lên mặt hắn lại là một chuyện khác.

Mái tóc đen nhánh được vuốt gọn cẩn thận để lộ ra đường cong khuôn mặt lạnh lẽo.

Đôi mắt phượng hơi híp lại một đường thẳng lạnh lẽo, con ngươi màu xanh đặc trưng của con lai sắc lạnh như đang nhìn con mồi tạo cho hắn một áp lực vô hình khiến người khác không dám tới gần.

Hoắc Vu đang bực mình vì mấy ngày nay mấy dự án chả có cái nào ra hồn, thêm việc hắn cứ nôn nóng muốn thỏa mãn cáu trống rỗng trong cơ thể mà càng thêm khó chịu.

Hắn bất giác lại xe đến đây, vừa kịp nghe hết câu Mặc Lưu tìm chết khiến thái dương hắn giật giật gân xanh.

Nhưng trong một khoảnh khắc lập tức tan biến.

Khuôn mặt nhỏ nhỏ xinh xinh, vì sự xuất hiện của hắn, không phản ứng kịp mà ngây ngốc giống như thỏ con chưa biết thế nào là nguy hiểm vậy.

Thiều Quang một lúc sau mới chợt phản ứng lại vội vàng đứng dậy.

Do động tác đột ngột, cơ bắp chưa thích ứng được nên nghiêng ngả lảo đảo chực đập mặt xuống đất mẹ, chắc chắn sẽ tạo nên tình hướng xấu hổ chết mất.

Nhưng không, cậu đập thẳng vào một thứ gì đó rất cứng, mũi chua xót khiến mắt chảy ra nước mắt sinh lí.

Lúc mở mắt ra cậu mới biết thứ mình vừa đập vào chính là cơ ngực hoành tá tràng cứng không khác gì sắt thép của ông chủ mình.

Manh Manh: cảnh này đẹp nha, ghi lại ghi lại, làm tư liệu cho các kí chủ sau.

Mùi nước hoa thanh đạm trên người Hoắc Vu quả thật giống hệt như cái bản mặt liệt của hắn.

- Không sao chứ?

Giọng nói cất lên trên đỉnh đầu cậu làm cậu phải ngước lên nhìn.

- Cảm...cảm ơn.

Hoắc Vu yên lặng nhìn đôi mắt ngập nước, giọng nói có chút nghẹn ngào không hiểu sao lại khiến hắn có chút thỏa mãn.

Mặc Lưu: sao có cảm giác mình trở thành bóng đèn đang phát sáng vậy ta.

Thiều Quang hơi lo lắng: sao ông chủ cứ nhìn mình như sắp thịt mình không bằng vậy( mama: thì đúng mà, nhưng mà chưa nhanh vật đâu)

Hoắc Vu: Đáng yêu? Hắn có xu hướng bắt bạt trẻ con từ bao giờ vậy.

Đang lúc hắn băn khoăn tự hỏi về xu hướng mới phát hiện của mình thì giọng nói từ bếp truyền ra kéo mọi người thóa khỏi bầu không khí xấu hổ.

Cố Châu thò đâu ra cửa bếp: mình cản trở điều gì à ta?