Người Yêu Của Anh Trai Nam Chính

Chương 1: Trốn thoát

Dưới ánh nắng yếu ớt của mùa đông lạnh lẽo, mọi người vẫn đang tất bật với cuộc sống ngày thường của mình.

Ai ai cũng vội vã cất bước cuốn theo lớp bụi mỏng theo gót giày mà phiêu tán.

Trong một căn phòng nhỏ tối ok đựng đầy đồ đặc linh tinh, bui bặm tầng tầng lớp lớp chồng dầy phủ lên đồ đạc.

Chiếc đệm lò xo cũ nát đã sớm xẹp đến bẹp dí mất đi hình dạng ban đầu của nó.

Chiếc chăn hè mỏng dính quấn quanh thân người đang không ngừng run rẩy vì lạnh nằm trên tấm đệm.

Ánh nắng mùa đông yếu ớt khó có thể vươn mình sưởi ấm cho thân mình gầy gò quấn trong chăn.

- Rầm!

Một tiếng đạp cửa khiến cho cánh cửa gỗ bị bật mở ra, lung lay như sắp long kéo theo một lớp bụi mù.

Một tiếng mở ra kéo theo người đang quấn trong chăn càng lúc càng run rẩy, không phải vì lạnh mà vì sự sợ hãi tột độ.

- Dậy, còn ngủ gì nữa, mau dậy cho tao!

Tên đàn ông vẻ ngoài xuề xòa, làn da ngăm đen, mái tóc rối tung bị bụi bám lên phủ trắng xóa, cằm lún phún râu.

Khắp người nồng nặc mùi rượu, thỉnh thoảng nấc lên từng cái vì say rượu.

Một tay cầm chai rượu đã uống hết, một tay túm lấy chăn xốc lên ném qua một bên.

-A..!!!

Người rời khỏi chăn tràn ngập sợ hãi nhìn cánh cửa mở rộng trước mặt muốn lao tới bỏ chạy nhưng lại bị dây xích đen bóng quấn quanh cổ chân bị kéo lại mà ngã dúi dụi.

Tên bợm rượu hung hăng mà túm dây xích, tay kia cầm chai rượu liên tục nện vào người đang nằm co quắp trên nền đất lạnh.

- Này thì chạy, này thì chạy, mày chạy nữa cho ông xem nào, dám chạy, này thì dám chạy...

Người bị đánh ôm lấy đầu, răng nghiến chặt vào cánh môi để không phát ra tiếng kêu đau, vì cậy càng kêu, tên bợm rượu kia sẽ càng hung hăng đánh cậu tàn bạo hơn nữa.

Sau một lúc giống như đã tỉnh táo đôi chút, hắn vội vứt chai rượu vào góc tường, vội vàng đỡ người dậy.

- Chết tiệt, bị thương không tốt, bán không được giá.

Hắn thương xót nhìn chỗ bầm tím trên người cậu chua xót.

Cậu im lặng không nói gì, đợi tên kia đi ra ngoài liền ghé vào cửa nghe ngóng.

- Dạ, dạ...nhất định sẽ trả cho anh..., không thiếu một đồng,...làm ăn mới sao ạ?...dạ dạ...em tới liền, không để anh phải chờ...

Tiếng nói đứt quãng xuyên qua cánh cửa nói cho cậu biết, thời cơ đã tới rồi!

Cậu vội che dấu tia sáng vụt lên trong mắt lạch cạch kéo dây xích nặng nề trên cổ chân quay lại giường mà thẫn thờ.

Một lúc sau, tên bợm rượu bước vào ném cho cậu một hộp sơ cứu.

- An phận ở yên trong nhà, mày rời đi mà bị tao bắt được thì biết tay tao!!

Buông lời hăm dọa xong gã liền đi thẳng ra khỏi cửa.

Cậu bình tĩnh mở hộp sơ cứu chuẩn bị chữa thương vì cậu biết tên đó chắc chắn vẫn còn đang nhìn cậu.

- Hừ!

Nghe được tiếng hừ lạnh, bước chân càng lúc càng xa mới khiến cậu an tâm mà thực hiện.

Cậu vội vàng móc dưới tấm đệm một cái chìa khóa nhỏ, thầm may mắn vì kế hoạch của cậu vẫn chưa hoàn toàn bị lộ.

Lúc tên kia đánh cậu, cậy đã nhanh tay giựt được chìa khóa bên hông hắn, vội tra vào mở xích.

- Lạch cạch.

Tiếng xích rơi xuống khiến cậu vô cùng mừng rỡ, thông qua cửa sổ sát đất nhìn xung quanh không một bóng người.

Cậu chui vào trong tấm vải trắng phủ lên đồ vật, cố gắng di chuyển cái bàn gỗ nhỏ để lộ ra một cái lỗ phủ đầy tuyết.

Không chậm trễ cậu vội vàng lấy tay đào sạch lớp tuyết chui ra, đầu ngón tay hồng rực tê buốt đến mất cảm giác cũng không thể làm cậu chú ý.

Cậu nhìn ngó xung quanh cẩn thận rồi mới dám chạy.

Bộ đồ trắng mỏng manh rộng thùng thình càng làm cơ thể cậu thấy rõ sự gầy gò, suy nhược.

Chân trần dẫm trên nền tuyết tê buốt, cậu không cả biết mình đang đi đâu nữa, cậu chỉ biết rằng nếu không chạy thật nhanh, chắc chắn cậu không thể sống nữa.

Cậu liều mạng chạy, tiếng hố hấp nặng nề phả ra trong trời tuyết trắng tạo thành những làn khói trắng.

Làn da trắng đến mức ngư muốn hòa nhập với tuyết trên nền đất hợp thành một thể.

Cậu chạy, chạy thật nhanh, đi đâu cũng được nhưng tuyệt đối không thể bị bắt lại.

Cậu chạy vượt qua còn ngõ nhỏ dơ dáy, vì vận động mạnh mà hai má cũng hiện lên một chút sắc đỏ hồng hào.

Cậu vội vã men theo tiếng còi xe cộ đông người mà hướng đến, liên tục không dám nghỉ chân, cậu sợ hãi, vô cùng sợ hãi, không muốn quay lại nơi đó.

Cậu chạy dừng trước ngách nhỏ giữa hai tòa nhà, tiếng thở dốc ngưng bặt, hai mắt sáng rực lên.

Thông qua ngách, cậu thấy được dòng xe cộ đang bối hả vội vã, tiếng người đi bộ trên vỉa hè trò chuyện.

Cậu cố gắng điều chỉnh lại hơi thở của mình, cố gắng bình tĩnh lại, niềm vui sướиɠ dâng lên trong lòng.

Chỉ cần vượt qua cái ngách này cậu nhất định sẽ tự do, sẽ không còn bị trói buộc nữa.

- Thiều Quang!

Tiếng gọi giận dữ quen thuộc đến không thể quen thuộc hơn khiến người cậu đông cứng, cảm giác lạnh buốt lan tràn ra toàn thân như rơi vào hố tử thần.

- Tao biết mà, đ*t mẹ, đứng im đấy cho tao, mày còn chạy không xong với tao đâu!

Tên bợm rượu thở hồng hộc từ xa chạy đến, khuôn mặt đỏ rực dữ tợn như sắp gϊếŧ người vậy.

Cậu sợ hãi nhìn ngách nhỏ ngay trước mặt, không hề do dự chạy thục mạng về ngõ, trong đầu liên tục có một câu: bây giờ hoặc không bao giờ.

Thân hình gầy còm của cậu nhanh chóng lách được qua ngách, không như tên bợm rượu, hắn mặc cái áo phao béo khó khăn lách qua.

Cậu vội vã chạy, tên bợm rượu vẫn đang cố nhích mình từng chút một qua ngách.

Cậu không kịp để ý đến đường, bàn chân tê buốt vấp phải cái gì đó, theo quán tính mà ngã thẳng xuống lòng đường.