Không phải cô đang khiêm tốn, mà là cô rất hoang mang, giằng co giữa tiếp nhận và không tiếp nhận anh.
Anh không phải yêu cô, nếu không còn tình cảm thì sẽ coi như một vụ giao dịch, không ai nợ ai.
Nếu đã vậy, Giang Khê cảm thấy như thể anh chỉ đang thuyết phục mình làʍ t̠ìиɦ nhân của anh mà thôi.
"Vâng, thưa cậu chủ."
Khi Hướng Diêu trở lại xe, anh ấy chắc chắn đã ngửi thấy mùi gì đó.
Đúng là một hương vị khó diễn tả.
Nhưng anh ấy đã làm trợ lý của Đổng Lực lâu như vậy và cũng đã nhìn thấy mọi thứ, vì vậy tốt nhất là lúc này nên giả ngu.
Một tiếng sau khi Đổng Lực ra lệnh cho Hướng Diêu đưa Giang Khê trở lại công ty, Giang Khê nhận được tin nhắn thông báo từ ngân hàng.
Số dư tài khoản của cô bây giờ đã hơn một triệu nhân dân tệ.
Buổi sáng thứ bảy, Giang Khê hẹn Nhã Nhã cùng gặp nhau ở Starbucks.
Sau khi Giang Khê thanh toán hết các khoản nợ của mình, từng khoản một đều đã được trả hết.
Mẹ thì nhiều bệnh, lúc nào cũng phải uống thuốc, nên Giang Khê cho mẹ một ít tiền, còn dư lại bao nhiêu thì để dành cho con gái Tiểu Phong.
Giang Khê thật sự rất yêu con gái của mình, bởi vì đã sinh ra con bé thì bản thân cũng phải có trách nhiệm đối với con của mình.
Ngay cả khi Thẩm Sách đối với cô không tốt, Tiểu Phong bây giờ còn nhỏ, Giang Khê không có ý định cùng Thẩm Sách ly hôn.
Cho dù là sống trong cảnh hoà thuận giả dối, cô vẫn muốn con gái mình có thể sống trong một gia đình đầy đủ.
Tuy rằng cái gia đình đầy đủ này bên ngoài đã được tô vàng nạm ngọc còn bên trong thì đã sớm thối rữa.
“Cậu làm thế nào mà đột nhiên có nhiều tiền như vậy để trả tớ thế? Không phải cậu nói cậu không thể có nhanh như vậy sao.”
Ngồi ở vị trí ngoài trời, Nhã Nhã hút hết điếu này đến điếu khác, nghiện thuốc lá rất nặng.
Giang Khê mỉm cười, bỏ thêm một gói đường vào ly cà phê của cô ấy, vừa khuấy vừa nói, “Tớ giống như, được người ta bao dưỡng vậy.”
Nhã Nhã kinh ngạc,“Giống như là có ý gì?”
Giang Khê: “Bởi vì anh ấy cho tớ tiền, nhưng còn chưa ngủ với tớ.”
“…..”
Nhã Nhã mất một lúc lâu mới hoàn hồn lại: “Cậu nói rõ ràng hơn cho tớ đi?”
Giang Khê gật đầu.
Với Nhã Nhã, không có cái gì là không thể nói được.
“Anh ấy tên là Đổng Lực, là khách hàng lớn của công ty chúng tớ.”
“Quen biết rất nhiều năm.”
“Sau khi sinh xong Tiểu Phong năm thứ hai tớ đến làm việc, lần đầu tiên gặp nhau quen biết chính là anh ấy.”
“Tớ vẫn luôn biết anh ấy có ý tứ đó, nhưng tớ lại giả vờ như không biết. Cảm thấy vượt rào là không đúng.”
“Nhưng gần đây tớ phát hiện ra, thế giới của người trưởng thành, ranh giới giữa đúng và sai quá mơ hồ.”