Sợi Đỏ Bạc Màu

Chương 4: Anh không tệ như vậy đâu

Đăng Khôi ngủ lại một giấc đến tận trưa mới cảm thấy thoải mái hơn một chút. Anh lật đật ngồi dậy, ban sáng chỉ uống một ly sữa lại còn ngủ suốt mấy tiếng liền, bây giờ cảm thấy hơi đói bụng rồi. Anh mở cửa phòng, vốn muốn vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo thì bị mùi thức ăn từ dưới bếp bay lên hấp dẫn.

Đăng Khôi men theo cầu thang đi xuống. Trong bếp, Hoàng Phương đang mặc tạp dề lúi húi cắt gì đó, chốc lát lại quay sang khuất nồi thức ăn bên cạnh. Cái mùi thơm lừng khiến dạ dày của anh biểu tình dữ dội, kêu to thành tiếng vang “ọt…ọt”.

Dường như cảm giác có ai nhìn mình, Hoàng Phương quay lại, vừa vặn bắt gặp hình ảnh anh đang nhìn trân trân vào nồi cháo vịt đang sôi trên bếp. Cỗ bật cười.

- Chưa ăn được đâu, chờ một chút! Anh rửa mặt cho tỉnh người đi!

Hoàng Phương nói như thế, không quản anh có nghe lọt tai hay không, chỉ chuyên chú cho công việc của mình. Thấy nước trong ấm đã sôi, cô khéo léo cho vào tô gừng đã mài sẵn, nhanh tay đổ vào rây lọc một lần cho bớt mùi nồng. Sau đó, vừa cho vừa khuấy đều vào tô nước mắm chua ngọt vừa pha ban nãy. Làm xong nước mắm, Hoàng Phương vớt mớ bắp chuối đang ngâm đá chanh cho ra rổ, để ráo. Cô chùi tay vào tạp dề, bắt đầu lấy con vịt đã vớt ra để nguội nãy giờ, đem lên thớt chặt.

Vốn cô chẳng phải là người giỏi nấu bếp, mãi đến khi lên đại học mới biết cắm nồi cơm chiên quả trứng là thế nào. Nhưng sống xa nhà nhiều năm, Hoàng Phương buộc phải học để cải thiện bữa ăn của mình, rồi dần dần trở nên yêu thích nấu ăn, biến nó thành thú vui cho chính mình lúc nào không hay nữa. Toàn bộ những kỹ thuật nấu món thế này cô đều học được từ mẹ, bà và những người dì ở quê. Có lẽ học được một chút hương vị quê nhà rồi sẽ khiến cô phần nào bớt nhớ quê.

Từ nãy đến giờ, Đăng Khôi vẫn đứng chôn chân nhìn cô bận rộn nấu nướng. Từ cái cách cô bận rộn làm từ thứ này chuyển sang thứ kia vừa nhanh vừa gọn, đến việc cô lôi con vịt ra thớt để chặt thịt khiến anh cảm thấy thực sự thân quen. Ngày còn nhỏ, bóng lưng mẹ anh trong bếp những ngày cuối tuần chuẩn bị bữa ngon cho hai cha con cũng tận tụy như thế.

- Quê cô ở đâu vậy?

- Anh hỏi mà làm gì? Tò mò đến quê của tôi rồi à? - Hoàng Phương nhanh chóng tìm cách lảng sang chuyện khác - Làm gì đứng mãi ở đó thế? Rửa mặt cho tỉnh táo đi rồi ra ăn. Cháo nguội là không ngon đâu nhé!

Hoàng Phương xếp thịt vịt chặt xong ra đĩa, lấy thêm một đĩa khác đựng gỏi bắp chuối trắng tươi, sau đó lục tìm một chiếc tô lớn để múc cháo ra. Vì Đăng Khôi hơi cảm, trong nồi cháo cô cũng thả thêm gừng cắt sợi, không làm mất mùi cháo nhưng vẫn đủ làm ấm người.

- Thơm quá… Cô làm tôi nhớ mẹ hồi đó ghê!

Anh kéo ghế ngồi vào bàn, đưa mũi hít hà thứ mùi thơm thanh dịu. Ngày còn nhỏ anh không thích ăn cháo, nhưng riêng cháo của mẹ nấu thì lại ăn rất ngon lành. Thứ mùi thơm thân quen lâu ngày gặp lại này khiến cho anh nhớ lại không ít chuyện cũ.

- Anh nói năng cái gì vậy? Bệnh nên đầu óc cũng mơ hồ rồi à?

- Tôi không phải có ý xấu gì đâu. Chỉ là bóng lưng cô bận rộn trong bếp ban nãy, rất giống mẹ tôi ngày tôi còn nhỏ. Nên tôi thấy nhớ mẹ thôi! - Anh thổi nguội rồi húp thử một ngụm cháo - Ôi cô nêm vừa miệng tôi này, cháo vịt là phải ngọt thịt vầy chứ…

- Nhớ mẹ thì về nhà thăm mẹ đi. Không phải nhà anh ở đây luôn sao?

- Cũng không hẳn… Tôi vốn ở một nơi khác cơ, sinh ra ở đó, lớn lên ở đó, cả hai mẹ con tôi đều lớn lên ở đó, chỉ có ba tôi là sống và làm việc trên này. Sau đó tôi đi nước ngoài du học, những tưởng mẹ sẽ lên sống cùng ba, nhưng bà vẫn chọn ở lại quê nhà. Đến khi tôi về nước, làm việc ở thành phố này rồi, muốn rước mẹ lên sống cùng thì bà vẫn không chịu. Mẹ nói sống ở đâu quen ở đó, bà trải qua hơn nửa đời người ở nơi đó rồi, không muốn bỗng dưng thay đổi.

Hoàng Phương lặng im nghe Đăng Khôi vừa ăn vừa buông lời tâm sự. Thuở bé chơi chung, cô chỉ biết anh sống cùng mẹ. Có đôi lần đến nhà tìm anh thì thường thấy bác gái ra mở cửa. Lúc đó còn là con nít, đến nhà chỉ để tìm bạn đi chơi, chẳng suy nghĩ gì nhiều. Nào ngờ đằng sau là cả một câu chuyện như vậy.

- Sao không tranh thủ ngày nghỉ về nhà thăm bác gái. Tôi sống ở đây cả hai tháng rồi mà có thấy anh về thăm đâu. Anh có ô tô mà, lái xe về quê thì mất bao lâu được, có cao tốc rồi còn gì.

- Hả? - Đăng Khôi nghe cô nói vậy thì trừng mắt ngạc nhiên.

- Hả cái gì? Tôi nói không đúng sao?

- Tôi… tôi từng nói quê mình ở đâu sao?

Đến đây thì cô cũng điếng người. Phải rồi, Đăng Khôi chưa từng đề cập đến quê của anh ở đâu. Cô lại sơ suất không nhớ điều này. Trong đầu cứ mặc định cả hai cùng quê nên mới bật ra lời như thế. Cô vờ ung dung húp vài muỗng cháo, não bộ đang hoạt động hết công suất để tìm ra lời giải thích hợp lý.

- Thì… tôi đoán vậy. Anh nói tiếng không bị lai giọng địa phương quá nặng, lại còn hay dùng một số từ ở miền Tây nên tôi nghĩ quê anh cũng phải gần gần thành phố này. Sao? Tôi đoán sai à?

- Không, cô đoán đúng rồi. Quê tôi chỉ cách nơi này trên dưới 80 cây số thôi. Tôi hạn chế về, vì mỗi lần về mẹ lại cực, cứ tất bật nấu nướng món này món kia cho tôi ăn. Với cả về thường quá thì ba tôi lại biết, ông cho rằng tôi không nên làm vậy… Tôi biết nói ra những lời này nghe có vẻ như không thể nào thông cảm được. Nhưng thành thật mà nói, tôi cũng chẳng dễ chịu gì.

Không ngờ Đăng Khôi không hề nghi ngờ lý do cô bịa ra. Anh chỉ tiếp tục nói, biểu cảm nhìn ra có vẻ như đang tự giễu. Trong giọng nói hàm chứa rất nhiều sự bất đắc dĩ. Hoàng Phương không nhìn nổi cảnh này nữa. Bỗng nhiên bầu không khí như thế này cũng khiến cô cảm thấy khó chịu trong lòng. Cô nuốt vội miếng thịt đang nhai, đẩy ghế đứng dậy, nói.

- Tôi không chỉ trích anh! Anh ăn đi, tôi ăn xong rồi, đi nghỉ trước.

- Cảm ơn! Tôi biết nấu được một bàn thế này cực thế nào mà. Cảm ơn nhiều!

Hoàng Phương chỉ ậm ừ cho qua, cô dọn rửa dụng cụ chén đũa phần mình rồi trở lên lầu. Nhưng đang đi thì bỗng bị Đăng Khôi gọi với lại.

- Này, cô vẫn chưa cho tôi biết quê cô ở đâu!

- Tôi… cũng người miền Tây. Anh cứ biết vậy đi, đừng có mà tò mò!

Cô để lại một nụ cười nhếch tinh nghịch rồi bỏ lên lầu. Đứng bếp cả buổi khiến cái lưng cô đau như muốn nứt ra. Cô vừa chống lưng ưỡn người, vừa than thở đi về phòng mà không biết toàn bộ quá trình đều lọt vào mắt anh.

Hết chương 4.