Tình Song Sinh: Hàn Tổng Xin Buông Tha

Chương 37: Nỗi Lòng Của Anh

1 tuần sau đó, cô cầm trên tay tất cả bằng chứng phạm tội của Trương Phương Nghi. Ngày hôm nay cô thực sự sẽ kết thúc tất cả mọi chuyện. Đứng trước tấm gương nhìn lại bản thân của mình, cho dù cô có đối tốt với họ, họ cũng không biết sống tốt lại với cô vậy thì cô ra tay tàn nhẫn một chút để họ nhận ra cuộc sống giàu sang và nghèo khổ khác nhau như thế nào.

Cánh cửa phòng đóng lại, cũng là lúc bước chân cô trở nên mạnh mẽ hơn. Bước ra xe đi tới Trương thị trong đầu luôn hiện ra những hình ảnh đêm đó cô và Vũ cùng trò chuyện.

___________Nhớ lại đêm hôm ấy ___________

- Tại sao anh đã có clip nhưng vẫn muốn giấu đi không tố cáo họ? (Cô đã hỏi anh những gì cô muốn biết)

- Bởi vì Phương Linh rất yêu thương gia đình này? Cô ấy sẽ không bao giờ tha thứ nếu tôi làm thế. (Anh vẫn trả lời trong buồn bã)

- Tại sao anh không nghĩ rằng, cô ấy cũng sẽ hận gia đình mới ra đi. (cô nói ra lời trong lòng mình)

- Không đâu? Cô ấy đi vì giận tôi. Vì tôi không tin cô ấy..

- Anh yêu cô ấy thật sao?

- Yêu...cho dù cô ấy tàn nhẫn bỏ mặc tôi tôi vẫn yêu. Yêu đến chết cũng yêu, yêu đến hơi thở cuối cùng cũng là yêu cô ấy..

Những lời thốt ra cứ như từng con dao đâm xuyên qua trái tim cô. Vậy tại sao lúc đó anh lại làm cho cô luôn nghĩ là anh chỉ coi cô như một cuộc chơi? Tại sao không đi tìm cô, tại sao trước mặt cô mà luôn bảo vệ Phương Nghi. Cô không kiềm chế được mà lớn tiếng tức giận.

- Vậy tại sao anh lại không đi tìm cô ấy. Mặc cho cô ấy bỏ đi, anh vẫn như hình với bóng cùng em gái của Phương Linh, anh không hề yêu cô ấy như anh đã nói. (Dường như cô muốn gϊếŧ chết người đàn ông trước mặt)

- Tại sao cô lại tức giận. (Vũ bất ngờ nhìn thẳng cô. Hỏi một câu khiến cô sững người)

- Bởi vì tôi cũng là con gái, tôi cảm nhận được nỗi đau mà Trương Phương Linh chịu đựng. (Cô giữ bình tĩnh trở lại, trả lời khéo léo)

- Tôi đã tìm, tìm gần như phát điên. Người ta nói thấy cô ấy bị tai nạn đưa vào bệnh viện, tìm tất cả bệnh viện cũng không thấy lật tung cả nước cũng không có tin tức gì. Thì ra một người đã cố ý muốn trốn thì có muốn cũng không tìm được. (Tay anh bóp chặt lon bia giọng cười chua chát nói)

- Xin lỗi! (cô không kiềm chế được mà thốt ra hai chữ)

Bấy lâu nay cô luôn cho rằng anh là một người hai mặt, một kẻ sở khanh. Bấy lâu nay cô luôn cho rằng người đàn ông này không xứng với tình yêu của cô. Vũ nhìn cô, ánh nhìn rất nghi hoặc. Lúc đấy cô mới nhận ra là mình đã lỡ lời, không kịp để anh nói thêm cô chặn trước.

- Tôi xin lỗi vì đã hiểu lầm anh, không ngờ anh lại chung thuỷ như vậy. Đã nghĩ xấu về anh rồi!!

- Thì ra cô có ác cảm với tôi vì như vậy..( anh cười nhìn tôi)

- Nhưng nhìn kĩ thì anh thực sự rất đào hoa đấy. Nếu không làm sao lại có nhiều cô để ý như vậy.

- Tôi đâu thể ngăn cản được bọn họ để ý tôi và tôi cũng chẳng quan tâm đến bọn họ. Nhưng với em tôi đã có cảm giác với em ngay từ lần đầu tiên gặp mặt.

- Điên à!! Thôi anh bớt đùa..

Cô vừa cười vừa nói hội vừa cười vừa nói không ngờ anh cũng vì thế mà bật cười, bất ngờ anh nhìn cô nhìn một cách nghiêm túc, sâu đậm. Khiến cô ngượng ngùng, nếu không nói chắc chắn người ta sẽ không biết tưởng rằng anh đang nhìn người yêu đấy. Ánh mắt thực sự rất chân thành. Vũ đưa mặt gần cô hơn, tay bất ngờ đưa lên má cô, chạm nhẹ khiến cả người cô như có dòng điện chạy qua. Càng lúc gương mặt cả 2 sát gần nhau hơn, cô nhắm mắt lại muốn quên hết tất cả. Muốn một lần được quên đi bản thân mình là ai, muốn được cảm nhận hơi ấm từ người đàn ông này. Bất ngờ anh dừng lại quay mặt đi. Có vẻ như anh vẫn còn đang bâng khuâng điều gì đó...

- Khuya rồi, tôi đưa em về...(Vũ khẽ lên tiếng rồi cả 2 cùng nhau ra về)

_______________

Những lời nói ngày hôm đó, hành động ngày hôm đó khiến cô không thể không nghĩ tới. Cho dù cố quên cũng không quên được. Tất cả bất ngờ tan biến khi có một giọng nói vang lên làm cô vô thức giật mình. Trở lại với thực tại.Đan Thanh đặt tay lên vai cô hỏi:

- Em sao vậy? (Chị ấy nhìn tôi lo lắng)

- Em không sao...(cô lắc đầu rồi cười nhạt)

- Xuống xe đi em, đến nơi rồi..

Thở dài, cô bước xuống xe không nghĩ đến những chuyện vớ vẩn, cô lấy lại thần thái tự tin. Đeo cặp kính đen rồi bước thẳng vào Trương thị. Bây giờ đang họp cổ đông cô lại càng chắc chắn lần này họp lớn như thế là vì muốn thông báo về việc sẽ là đối tác nhà đầu tư lớn. Hiện tại hợp đồng 3 ngày trước cô chấp nhận kí đầu tư 10 tỷ vào hợp đồng mà với tiền hiện tại của công ty 5 tỷ còn chưa đủ để trả, bởi vì 10 tỷ đầu tư cô đã cho người theo dõi Phương Nghi và lấy được bằng chứng cô ta đã lấy hết 10 tỷ để trả nợ. Hoàn toàn số tiền đầu tư mất trắng. Tất cả đều nằm trong kế hoạch của cô...

Bởi vì kế hoạch trước đó hoàn toàn bị lỗ nếu như chỉ thu mua. Cho nên cô quyết định kí hợp đầu tư để đưa khoản tiền đầu tư đó thành khoản nợ sau này. Như vậy cô sẽ có thể lấy khoản nợ đó để thu lại công ty mà buộc họ phải ra đi tay trắng thậm chí còn phải bồi thường tất cả dự án đã cắt xén cho những công nhân đang bị thiếu tiền mấy tháng lương nhưng bất lực không thể làm gì được...

Đó mới chính là kế hoạch toàn vẹn nhất để cô vừa có thể cứu lấy công ty, cứu lấy những công nhân nghèo, cứu lấy những người đang mất tiền vào dự án mà không có lợi nhuận.