Tuyệt Đối Phục Tùng

Chương 5: Thử một chút

Edit: Chickenliverpate

"Không phải sở trường của Khương tiểu thư là món ăn Giang Nam sao."

Chất giọng lành lạnh từ tốn của Phó Thanh Hoài phá vỡ màn đêm yên tĩnh, giống như anh biết cô đang nghĩ gì. Khương Nùng khẽ mím môi, vẻ mặt kinh ngạc chớp mắt một cái, ngay sau đó nhanh chóng nhận ra:

Quả nhiên, đã điều tra cô.

Hàng mi cong vυ't khẽ nâng lên, ánh mắt rơi trúng bàn tay vẫn luôn được công nhận là cực kỳ tinh xảo, đang dùng những ngón tay thon dài xoa xoa mi tâm mệt mỏi.

Không hiểu nổi mình, Khương Nùng nuốt xuống ý muốn cự tuyệt anh, cô dừng lại một chút rồi dịu dàng mở miệng:

"Anh ngồi xuống trước đi."

Vừa rồi vội vã ngồi dậy, cô vẫn chưa kịp mang dép vào.

Khương Nùng đi chân trần chạy lại ghế sa lon trông có vẻ hơi lộn xộn, khom người xuống gom mền gối vẫn còn lưu lại nhiệt độ cơ thể cô lên, mới sực nhớ trên người mình chỉ bọc có một cái áo choàng tắm, cổ áo hơi rộng làm lộ cả bả vai và xương quai xanh tinh xảo.

Đôi mắt màu nâu của Phó Thanh Hoài từ đầu đến cuối vẫn luôn trầm tĩnh, chỉ nhàn nhạt liếc về phía cô nửa giây.

Nhưng cũng đủ khiến Khương Nùng khựng lại, chân vẫn giẫm lên thảm trải sàn, ngón chân như ngọc hơi khẩn trương cuộn lại, cô muốn giải thích gì đó, còn chưa kịp mở miệng hỏi...

"Tôi đánh thức cô sao?"

Giọng nói của Phó Thanh Hoài mang âm sắc trầm lắng không pha lẫn chút cảm xúc nào, vang lên trước cô một bước.

"Tôi, vừa mới tỉnh dậy."

Khương Nùng hơi mất tự nhiên trả lời, cố gắng lờ đi bầu không khí ái muội kỳ lạ tự dưng xuất hiện giữa anh và cô, sau đó đi lên lầu thay quần áo.

Ba phút sau.

Cô bước xuống lầu, đèn phòng khách đã được điều chỉnh xuống mức tối nhất, Phó Thanh Hoài tư thái lười biếng tựa người trên ghế sa lon, có vẻ tùy ý như đang ở trong nhà mình, gương mặt tuấn mỹ như ngọc điêu khắc, trong ánh sáng mờ ảo tạo thành những đường cong sắc bén lạnh lùng.

Khương Nùng chợt nhận ra rằng, biệt thự này từ trong ra ngoài đều là của anh ấy.

Thư ký có nói qua, nguyên liệu nấu ăn đều được đặt trên bàn trong nhà bếp, Khương Nùng thu hồi suy nghĩ nhiễu loạn đi vào trong.

Lúc còn nhỏ, do từng sống cùng bà ngoại mấy năm ở vùng sông nước Giang Nam, nên sở trường của cô là nấu mấy món Giang Nam.

Đồ ăn rất nhanh đã được nấu xong, ngay cả phòng khách lạnh như băng cũng lập tức tràn ngập không khí ấm áp của khói bếp.

Cuối cùng Khương Nùng bưng một đĩa rau xanh từ từ đi ra ngoài, vừa định lên tiếng, liếc mắt nhìn thấy thần sắc của Phó Thanh Hoài mệt mỏi hai mắt nhắm nghiền, khiến cô không nhịn được hoài nghi, người đàn ông này đêm hôm khuya khoắc xuất hiện chính là để ngủ.

Sắc mặt trong trẻo như nước mùa thu của Khương Nùng do dự trong chốc lát, liệu có nên mở miệng đánh thức anh hay không.

"Xong rồi?"

Phó Thanh Hoài đã tỉnh, tầm mắt trầm tĩnh dừng trên người cô.

"Còn hơi nóng."

Khương Nùng nhẹ giọng trả lời, ngón tay trắng nõn bưng đĩa sứ đặt lên trên bàn, cửa kính sát đất phản chiếu màn mưa đen như mực, cũng phản chiếu vóc dáng thon dài đang đứng dậy đi về phía cô.

Nhớ lại một chi tiết nhỏ lần trước ở căn biệt thự cách vách, Khương Nùng xoay người, khóe môi khẽ cong lên:

"Chỗ của tôi không có rượu mạnh."

"Hửm?"

"Nhưng có sữa tươi dành cho trẻ em."

Khương Nùng chậm chạp nói hết nửa câu sau, nhất thời quên mất đối với loại đàn ông sống an nhàn sung sướиɠ như Phó Thanh Hoài, không phải cái gì cũng cho vào miệng được, đến khi nhìn thấy anh hơi bất ngờ nhướng mày.

Khương Nùng bỗng dưng cảm thấy mặt mình từ từ đỏ lên, màu đỏ như son đó cũng lan dần tới cần cổ, vẻ mặt rất chân thành nói: "Sữa tươi cũng giúp dễ ngủ."

Hơn nữa sữa dành cho trẻ em hình như được tăng thêm lượng đường, vị rất ngọt.

Phó Thanh Hoài đang nhìn cô, ánh đèn nhu hòa như ánh trăng chiếu lên người Khương Nùng, cô mặc một cái váy trắng dài bằng bông, kiểu dáng rất phổ thông, màu sắc trắng sáng thuần khiết cũng làm nổi bật khí chất của cô, như son như ngọc.

Trong mắt đàn ông, dáng vẻ trong sáng đó cứ như mới bước ra đời không bao lâu.

Tinh khiết đến mức giống như không hiểu sự đời.

Phó Thanh Hoài đối mặt với khuôn mặt nhỏ nhắn thanh lệ của cô mấy giây, đáy mắt đột nhiên hiện lên ý cười nhàn nhạt, gần như khó nhìn thấy, có người dám đưa loại này cho anh uống, hơi khựng lại một chút, âm thanh lành lạnh chậm rãi nói ra ba chữ đơn giản:

"Thử một chút."

Câu thử một chút này.

Ngược lại khiến cho Khương Nùng không dám đi vào bếp lấy, mơ hồ cảm thấy sẽ không đơn giản như vẻ bề ngoài như vậy.

-

Không biết do bên trong biệt thự không có người khác, hay do bóng đêm quá dày đặc.

Phó Thanh Hoài ngồi trong phòng ăn, chậm rãi nhai thức ăn, không hiểu sao lại tạo cho người ta cảm giác dễ gần.

Điều này cũng làm cho người đang ngồi đối diện từ từ gỡ xuống phòng bị, Khương Nùng bưng ly nước sôi để nguội lên uống, dịu dàng tự nhiên nói:

"Đúng rồi, tôi nghe Như Trác nói biệt thự này là anh cho tôi ở tạm."

Phó Thanh Hoài không nói nhiều, tích chữ như vàng:

"Như Trác?"

Khương Nùng thấy anh hỏi ngược lại, giống như chưa từng nghe qua tên người này.

Nhất thời không nhịn được suy nghĩ, Quý Như Trác rất có danh tiếng trong giới đồ cổ hỗn loạn và Phó Thanh Hoài có quan hệ như thế nào, cô mở miệng giới thiệu lại lần nữa:

"Là họ Quý, Như Trác là...."

"Là Như Trác trong câu *Hữu phỉ quân tử, như thiết như tha, như trác như ma*."

Hình như Phó Thanh Hoài mất một hồi lâu mới nhớ ra có một người như thế, rồi nhàn nhạt trả lời một tiếng: "Ừ."

Cách nửa bàn ăn, đôi mắt đen láy của Khương Nùng lẳng lặng quan sát sắc mặt anh, thuận thế nói tiếp:

"Phó tổng, mạo muội hỏi một câu... Tiền thuê biệt thự này, tôi đưa cho anh bằng cách nào?"

Phó Thanh Hoài cũng không vội trả lời, ngón tay thon dài cầm bình thủy tinh bên cạnh lên chậm rãi rót nước.

Đến khi Khương Nùng mấp máy môi, muốn bổ sung thêm gì đó, đôi môi mỏng mới lãnh đạm cười ra tiếng:

"Khương tiểu thư khách khí như vậy?"

Ngón tay đang thả lỏng hai bên thành ly của Khương Nùng co lại, đây không phải là khách khí, mà tự đáy lòng cảm thấy thân phận địa vị của mình và người đàn ông trước mắt này khác xa nhau một trời môt vực, anh cũng không phải là người tùy tiện ban ơn cho người khác.

Đã sớm âm thầm định giá.

Mà cô là người chịu ơn, lại không xác định có phải trả hay không.

Im lặng hồi lâu.

Ý cười sâu trong đôi mắt màu nâu của Phó Thanh Hoài khiến cho Khương Nùng lĩnh hội được điều gì đó, không kìm được chủ động phơi bày ý đồ chân chính xuất hiện lúc nửa đêm của anh:

"Phó tổng muốn dùng tiền mua giọng nói của tôi."

"Có thể không?"

... ...

"Phó Thanh Hoài muốn ăn thức ăn tự tay người đẹp nấu... thì phải cùng anh ta bay hơn mười mấy tiếng đồng hồ kết thúc hành trình công tác, vừa đáp xuống Lịch Thành, buổi tối còn phải bị anh ta sai sử đội mưa đi siêu thị mua nguyên liệu nấu ăn tươi sống, cũng sắp mười giờ rồi mà còn chưa được tan ca!"

"Anh ta khó phục vụ như vậy, bình thường không có ai dám giơ cờ kháng nghị sao?"

Bên ngoài biệt thự.

Yến Hàng che một cây dù màu đen, nghiêng đầu khoác lác với thư ký bên cạnh, đèn đường vàng vọt hắt bóng trên sống mũi cao của anh ta, làm nổi bật làn da trắng trẻo trong đêm tối.

Lương Triệt liếc mắt xem thường thể loại cậu ấm không biết gì này, không lưu tình mở miệng mỉa mai:

"Tình cảnh bây giờ của cậu gọi là ăn nhờ ở đậu, ở đâu ra nhiều tật xấu như vậy."

Nói xong cũng lười tiếp tục phản ứng, dời tầm mắt từ trên gương mặt tiểu bạch kiểm của Yến Hàng đến cửa sổ thủy tinh bên kia.

Yến Hàng nhìn theo tầm mắt của Lương Triệt, cũng nhìn thấy Phó Thanh Hoài và người đẹp nọ đang ngồi mặt đối mặt trước bàn ăn, ánh đèn vàng bên trong phòng quá ấm áp, biểu cảm của hai người cũng nhìn không được rõ lắm.

Đuôi mắt cậu ta nhướng lên, thờ ơ vuốt đuôi: "Đừng hung dữ như vậy mà thư ký Lương, tôi có một ý tưởng rất hay, nghe thử không?"

Người vừa rồi còn muốn giơ cờ kháng nghị, lúc này có thể có ý tưởng hay ho gì chứ?

Không đợi Lương Triệt tiếp tục trợn mắt, Yến Hàng đã làm ra vẻ vì ông chủ phân ưu, ghé vào lỗ tai anh ta nói nhỏ:

"Có phải Phó tổng còn để cho anh chuẩn bị quà tặng người đẹp đúng không, chúng ta đổi nó thành..."

Mấy chữ cuối cùng rất nhẹ, tiếp sau đó là một tiếng cười đầy ẩn ý.

Không hổ là cậu ấm ăn chơi.

Lương Triệt muốn hỏi: "Sau khi chuyện thành công, công lao chia như thế nào?"

"Anh ba tôi bảy."

Yến Hàng lười biếng nói: "Mặc dù từ nhỏ bản công tử đã lập chí làm một cậu ấm vô cùng hợp cách, nhưng lại đầu thai sai chỗ, cha ruột của tôi không cho phép, lúc cần thiết, vẫn phải lấy lòng vị này."

...

Kim đồng hồ trên tường chuyển động từng vòng từng vòng, thời gian cứ thế trôi qua, dưới cái nhìn quá mức chuyên chú của Phó Thanh Hoài, Khương Nùng vô thức cắn môi đến đỏ ửng, giọng nói nhẹ nhàng quyến rũ tràn ra:

"Xin lỗi, tôi không thể lén lút ký hợp đồng với anh được."

Giọng nói vừa dứt, cô không nhịn được ngẩng đầu nhìn Phó Thanh Hoài, phát hiện sắc mặt của anh không có thay đổi gì lắm.

Dường như Phó Thanh Hoài cũng nhận ra Khương Nùng đang dè dặt nhìn trộm anh, nhưng anh chỉ cầm ly lên, chậm rãi nhấp một ngụm nước lạnh.

Khi nước trôi xuống cổ họng.

Hầu kết lãnh đạm sắc bén trồi lên sụt xuống, dưới ánh đèn toát lên vẻ gợi cảm tinh tế, không đợi cô lúng túng dời mắt, môi mỏng khẽ động ngữ điệu hời hợt giống như bỏ qua chuyện này, lộ ra chút cảm xúc lạnh như băng tuyết: "Tôi không thích ép buộc người khác, Khương tiểu thư không cần để trong lòng."

Một giây kế tiếp.

Phó Thanh Hoài không nặng không nhẹ đặt ly nước xuống bàn ăn, không còn một giọt.

So với mùi nồng nặc của rượu, thứ này thật nhạt nhẽo.

Biệt thự lạnh lẽo hoa lệ từ từ khôi phục yên tĩnh, Khương Nùng vẫn ngồi đó nhìn bóng lưng lãnh đạm của Phó Thanh Hoài rời đi, nhất thời không cử động.

Đầu óc cô đang phiêu du, liên tục cự tuyệt hai lần, có phải đã đắc tội anh ấy rồi hay không?

Đáng tiếc không ai có thể trả lời vấn đề nan giải này.

Khương Nùng đưa ngón tay trắng nõn vuốt ve gương mặt sắp cứng ngắc của mình, sực nhớ sắc trời đã tối, cô còn phải đến đài Tân Văn làm việc, liền vịn mép bàn đứng dậy, đúng lúc này, chuông cửa vang lên.

Phản ứng đầu tiên của cô là Phó Thanh Hoài quay lại sao?

Lại không kịp suy nghĩ chạy tới mở cửa, đập vào mắt cô là Lương Triệt trong bộ tây trang màu đen: "Khương tiểu thư."

Khương Nùng chưa kịp thu lại sắc mặt, lúng túng hỏi: "Thư ký Lương, có chuyện gì không?"

Lương Triệt đưa túi quà đang cầm trên tay cho cô, cười lộ hàm răng trắng:

"Tối nay thật sự vất vả cho Khương tiểu thư đã xuống bếp, đây là quà mà Phó tổng căn dặn tôi đưa cho cô."

Túi quà rõ ràng nhẹ đến mức không có trọng lượng, Khương Nùng lại thấy nặng đến từng ngón tay, kể cả trái tim trong l*иg ngực cũng bị kéo xuống.

Không đợi cô lấy lại tinh thần, Lương Triệt đã thành công quay người rời khỏi.

Nhìn bên ngoài trời mưa ẩm ướt, Khương Nùng cũng không tiện đuổi theo, liền chậm rãi xoay người đi vào phòng khách.

Vừa đi vừa nhớ lại hộp kẹo tuyết lê mà Phó Thanh Hoài đã đưa cho mình lần trước, tròng mắt bên dưới hàng mi lay động, vô thức suy đoán lần này có phải cũng là mấy thứ dùng để thông cổ hay không, vừa mới đi tới sa lon, bàn chân trắng như tuyết vấp phải thảm trải sàn.

Bỗng dưng.

Chiếc túi nhẹ hẫng trên ngón tay văng ra ngoài.

Một chiếc hộp lăn lông lốc mấy vòng từ bên trong ra ngoài —— chiếc hộp nhỏ màu sắc tươi sáng.

Nổi bật trên tấm thảm hình học nhạt nhẽo, đặc biệt bắt mắt.

Đồ dùng kế hoạch hóa gia đình.

Còn là phiên bản tình thú?

Gương mặt Khương Nùng lập tức hiện lên một lớp màu anh đào thật mỏng: Không phải anh ấy, chỉ muốn giọng nói của cô sao?