Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 74: Hồi mười một (7)

Phan Chiến Thắng thấy vậy, cũng chỉ cười khẩy.

Thiên Cơ lão đạo cao giọng:

“ Kẻ này chẳng những có ý tìm gϊếŧ hết hậu nhân nhà Trần, bán nước ta cho giặc phương bắc mà còn có ý tìm thanh Thuận Thiên kiếm dâng cho vua Minh! Mọi người nói xem, thế có chấp nhân nổi không? ”

“ Cái gì? ”

“ Mẹ nó, khôn ngoan đá đáp người ngoài. Thằng khốn ấy có xứng làm con dân Đại Việt hay không?? ”

“ Băm vằm nó ra! ”

Thuận Thiên kiếm mất tích cũng ngót một ngàn năm trăm năm, nhưng trong dân gian danh tiếng của nó vẫn truyền xa như lửa âm ỉ cháy. Ở cái chốn võ lâm Đại Việt ngày đó, có ai mà không biết danh của kiếm thần tượng trưng cho đế quyền nước nam ấy. Nay có người muốn lùng kiếm dâng cho Chu Đệ, thì khác nào bôi tro trát trấu vào quốc hồn?

Thiên Cơ lão đạo chờ tiếng chửi mắng giảm bớt, mới quay sang hỏi:

“ Theo bác Quận, hạng người ấy phải xử lí như thế nào? ”

“ Để anh hùng hào kiệt chốn này mỗi người chửi một câu, đánh một cái là được. Hắn không chết vì đau, cũng phải đi vì nhục. ” – Quận Gió vuốt chòm râu, cười khẽ. Cách của ông so với người khác thì ôn hòa hơn nhiều, song cũng là hiệu quả nhất.

Thiên Cơ lão đạo bất giác khẽ cười, nói:

“ Mang bằng chứng lên đây! ”

Có năm người đàn ông lực lưỡng bắt đầu bang qua đám đông, tiến lên đàn Nam Giao. Cứ hai người khiêng một cái cáng, trên cán phủ khăn trắng xóa. Quần hào người nọ nhìn kẻ kia, tôi ngó chú chú liếc anh mãi. Rồi thì xì xầm to nhỏ, hỏi bé hỏi to mãi cũng chẳng rõ thứ nằm trên cáng là gì.

Quận Gió đánh hơi thấy mùi không ổn, nhưng vẫn bình chân như vại. Ông không tin người bạn vong niên sẽ hãm hại gì mình. Mà chỉ cần Thiên Cơ lão đạo không ra tay, nhìn khắp chốn này chẳng ai đuổi được cái bóng của Quận.

Hai cái cáng được đặt xuống đàn Nam Giao, rồi người thứ năm đi lên hai bước, giật phăng hai tấm vải trắng ra. Té ra là hai bộ thi thể đã lạnh toát.

“ Đậu Trí Dũng, Đậu Trung Kiên… chuyện này… ”

Thấy rõ rành rành thi thể của hai người mình nhờ dịch lại tấm mật thư xuất hiện trước mắt, thì Quận Gió đã biết có sự chẳng lành đây rồi. Giờ họ chết không có đối chứng, ai mà biết mật thư nói gì?

“ Lại còn đóng kịch?? Quận Gió! Uổng cho người đời kính ngưỡng gọi mày một tiếng vua trộm, uổng cho cái danh tông sư. Mày làm ra cái chuyện táng tận lương tâm đến thế, còn xứng là con người không? ”

Phan Chiến Thắng chỉ thẳng vào mũi Quận mà quát.

“ Nói năng vớ vẩn. Đừng nói anh em họ với ta không oán không cừu, cho dù là có, Quận Gió này cũng không thèm làm cái chuyện bỉ ổi ấy. ”

Phan Chiến Thắng cười khẩy, đoạn vạch cổ hai người lên. Quận nghe tiếng xương chuyển, biết ngay hai người này bị kẻ gian dùng lực lớn đánh gãy cổ, đoạn khí mà chết. Dưới ánh đuối sáng soi, có thể nhìn thấy ràng, trên huyệt Nhân Nghênh của hai người có một dấu tròn tím bầm.

Trang chủ của sơn trang Bách Điểu cười nhạt, nói to:

“ Mời các vị tiền bối đức cao vọng trọng lên đây xem cho rõ, không lại nói họ Phan tôi gắp lửa bỏ tay người. ”

Các môn, các phái đều cho người có danh vọng lên. Đích thân Tư Nghiệp của Quốc Tử Giám cũng xuất hiện. Ông này là phó cho Tế Tửu, thực quyền cũng chỉ dưới Tế Tửu một chút. Ngoài ra còn có trưởng môn phái Cửu Cung, phái Long Đỗ, phái Hy Cương…v.v…

Phan Chiến Thắng lại nói:

“ Mời Thiên Cơ lão đạo đến nói một lời công bằng, xem vết thương này là do vật gì gây ra. ”

Thiên Cơ lão đạo bước lên hai bước, nhìn thoáng một cái, rồi nói luôn:

“ Hai anh em họ Đậu bị lực mạnh đánh gãy cổ, nhìn vết tích, đích thực rất giống với Quỷ Diện Phi Châu của bác đấy bác Quận. ”

“ Lí nào lại thế?? Ngày hôm qua… ”

Quận Gió biết mình đã sa bẫy, nhưng điều ông không sao ngờ được ấy là người kéo chốt lại là Thiên Cơ.

“ Ngày hôm qua minh chủ vẫn luôn ở trong phòng riêng giải quyết công vụ, không rời cửa nửa bước. Họ Phan tôi lấy tồn vong của sơn trang Bách Điểu ra đảm bảo. ”

Thiên Cơ lão đạo cũng nói:

“ Ta đúng là chưa từng rời khỏi phòng. ”

Kinh hãi chỉ một, mà thương tâm thì tận chín. Quận Gió chẳng ngờ nổi Thiên Cơ lão đạo sẽ đâm sau lưng mình một nhát như vậy.

Vị Tư Nghiệp nọ lên tiếng:

“ Muốn biết thực hư phải trái thế nào, vua trộm chỉ cần lấy binh khí ra ướm thử là biết ngay thôi. Nói có khi không phải, chứ cây ngay thì sợ gì chết đứng? ”

Quận Gió lườm người kia một cái, khàn giọng:

“ Ứng Long mà không quy hàng quân Minh, thì đến lượt cái ngữ nhà anh ở đây ba hoa bép xép đấy. Tôi đây mà Việt gian, thì nhà anh cũng cá mè một lứa cả thôi. ”

Gã Tư Nghiệp hừ lạnh, rồi phất tay áo:

“ Này thằng trộm chó, đang bị hiềm nghi, còn mặt dày mày dạn đi hỏi ngược người ngay đấy phỏng? ”

Quận Gió cười khẩy, nói:

“ Người ta đã có lòng gắp lửa bỏ tay, Quận này có mồm năm miệng mười, nói rã cổ họng nát yết hầu cũng chẳng sao rửa sạch oan này được. Hay! Hay cho chiêu cả vυ' lấp miệng em ấy. Nhưng, cho rằng đây không dám đáp lễ thì hơi nhầm. Hòn đá mà ném đi, thì hòn chì ném lại! ”

Quát xong, ông vung mạnh tay áo một cái. Kình lực hàm hậu đánh trúng ngay năm người khiêng cáng, đánh họ rớt đánh bịch một cái xuống đài. Bên tai cả năm hãy còn nghe ong ong tiếng rít gào như ma quỷ, sợ đến đầm đìa mồ hôi. Thế nhưng người nào người nấy đều chẳng tổn hại gì, chỉ hơi sợ hãi một phen mà thôi. Vậy mới thấy cái thuật ngự kình của Quận cao thâm tới mức nào.

Trưởng môn phái Hy Cương nhảy một bước, đến chỗ trưởng môn phái Cửu Cung, dùng truyền âm công nói khẽ:

“ Quận Gió dùng xảo kình đánh năm người kia xuống, là sợ đám cao thủ như mình đánh nhau, không cẩn thận hại mạng người ta. Nhân nghĩa như thế, sao có thể là Việt gian được? ”

“ Be bé mồm! Minh chủ, Phan trang chủ muốn dồn vua trộm, chẳng lẽ lão không nhìn thấy? Lát nữa chúng ta ra tay thì đánh nhè nhẹ, rồi mượn thế lui xuống là hơn. ”

Tay Tư Nghiệp nọ chỉ chờ có thế, bèn xoay chưởng chém vào mặt Quận, vừa phát chiêu vừa quát:

“ Cháy nhà mới ra mặt chuột, xuất thủ đánh người chẳng phải do chột dạ là gì?? Hôm nay ta phải thừa mệnh trời gϊếŧ chết tên giặc cướp nhà ngươi! Tiếp chiêu! ”

Lời chưa dứt thì chưởng phong đã tới trước. Chiêu này đã nhanh thì chớ, lại hiểm hóc vô cùng. Đám người Phạm Ngũ Thư, Lê Hổ xem mà lạnh người vì biết mình không đỡ nổi. Nhưng làm sao làm khó nổi vua trộm? Quận Gió cong tay thành trảo, chộp cứng luôn mạch môn của y. Ông bẻ vặn một cái, gã Tư Nghiệp lập tức la lên oai oái vì đau.

“ Vẫn nghe Quốc Tử Giám xưa nay phân làm hai phái chữ Hán – chữ Nôm đấu nhau chan chát. Chiêu thức rườm rà, lấy hiểm thủ thắng nhưng nội lực lại thường thường. Nhà ngươi ắt là phe chữ Hán chứ không sai đi đâu được. ”

Quận Gió vận lực, vung tay ném bổng tay Tư Nghiệp nọ lên cả hai trượng. Y sợ hết hồn, nhưng la hét chẳng nên lời bởi gió mạnh bạt vào kín họng, thở cũng còn khó khăn. Nói đoạn, y lại thấy sau lưng minh nhói lên liên tiếp mấy lần, mấy chỗ huyệt đạo quan trọng đều bị nội lực ai điểm trúng vào, khóa cứng cả lại. Thì ra là Quận Gió cong ngón tay mà búng, dùng chỉ kình phong tỏa huyệt vị của y.

Đáng nói là Quận đứng dưới đất, tay Tư Nghiệp đó bay giữa trời, khoảng cách có đến hai mươi xích. Thế mà chỉ kinh của ông vẫn đanh trúng được đối thủ, đủ thấy lợi hại đến đâu.

“ Tuyệt kỹ độc môn Cách Không Điểm Huyệt của bác Quận đúng là tài tình… ”

Thiên Cơ lão đạo đột nhiên cướp đường nhảy tới trước một bước, tay phải vạch thẳng một chưởng. Chỉ kình của Quận sắc bén là thế, gặp phải luồng nội lực uyển chuyển như nước của Thiên Cơ lập tức bị dời hướng. liên tiếp bốn tiếng “ Cạch ” ròn tan, xương tay xương chân của tay Tư Nghiệp đã gãy đoạn cả.

Thiên Cơ lại tung mình, phóng chưởng dung nhu kình đón lấy Tư Nghiệp. Gã nọ đang thở phao mình thoát được một kiếp, nào ngờ nhu kình trong chưởng của Thiên Cơ lão đạo lại chứa một luồng hàn ý lạnh thấu cả xương. Còn chưa kịp ú ớ câu nào, thì hàn khí này đã ngấm luôn vào xương sống, xộc lên tận não. Gã chỉ kịp nhìn Quận Gió vẻ khó xử một cái, rồi ngoẹo đầu đứt hơi luôn.

“ Anh Cao, anh Cao!! Chết thật, đứt hơi rồi, không cứu kịp nữa. Bác Quận. Người ta dầu gì cũng là Tư Nghiệp mới của Quốc Tử Giám, dù lời nói hơi xúc phạm nhưng cũng là sự thật. Hà cớ gì lại hạ độc thủ như thế?? ”

Chân mới chạm đất, Thiên Cơ lão đạo đã trừng mắt nhìn sang, vận công nói lớn lên cho quần hào đều nghe được. Nháy mắt thôi, mà tiếng chửi rủa của nhân sĩ võ lâm đã rộ lên tưởng như át được tiếng sấm đang ì ùng xa gần.

Quận Gió biết Thiên Cơ có lòng hãm hại mình, chỉ đành cười khổ. Bị ông bạn vong niên năm nào còn bàn thế sự trên hồ Tây với nhau lách cho mấy nhát dao vào lưng liền, ai mà không đau lòng chắc chẳng phải con người, hoặc có một trái tim cứng hơn cả đồng đen.

Ông tung mình lên, dùng Lăng Không Đạp Vân lượn nhẹ một cái. Nửa thân từ thắt lưng hất lên mượn đà, nghiêng lệch đi. Mỏm vai chỉ cách mặt sàn bằng gạch của đàn Nam Giao chừng nửa li. Quận cong ngón tay, phát liên tiếp mấy đạo chỉ kình liền.

Ba Tinh của sơn trang Bách Điểu, võ công của Đại Bàng tinh là cao nhất, thành thử y cũng tự tin đứng gần Quận Gió hơn. Nay ông vua trộm đột nhiên thi triển khinh công xảo diệu xuất thủ đanh trước, khiến y trở tay không kịp. Chỉ kình của Quận Gió mạnh chẳng thua gì đạn súng hỏa mai, mà bắn ra lại vô thanh vô hình. Đại Bàng tinh trúng chiêu ngay trước ngực, quỵ xuống ngay.

Hai Tinh còn lại thấy có biến, vội vàng nhảy lui lại. Thế nhưng Quận Gió đã rút phứt một viên Quỷ Diện Phi Châu ra, co ngón tay búng mạnh. Hòn bi sắt xoay tròn như con vụ, vừa rời tay Quận là có tiếng ma gào quỷ khóc vang lên ngay. Thiên Cơ lão đạo thấy vậy mà lòng hơi kinh sợ, nghĩ thầm:

[ Tay này đã khống chế được nội công của vua trộm một cách tự nhiên, âm thanh muốn phát ra thu lại lúc nào cũng được, to nhỏ trầm bổng dài ngắn thế nào cũng xong. So với Quận Gió đời trước còn cao minh hơn một chút. Cũng may đêm qua y đấu với ta, cố tình vơ nội thương vào người, bằng không hôm nay thực không ai chống lại nổi. ]