Thuận Thiên Kiếm - Rồng Không Đuôi

Chương 47: Hồi chín (7)

Hai gối Hồ Xạ đυ.ng lên mặt đất…

Chỉ trong một giây ấy, khoảnh khắc khi mà lưỡi kiếm của Trần Đĩnh bay qua cổ hắn, hắn đã suy nghĩ rất nhiều. Trong tâm thức hắn, dòng sông Hồng bỗng tràn đê. Ký ức thi nhau ùa về như một con lũ lớn.

Nấm mồ của mẹ hắn hiện lên trước tiên. Một chiếc đĩa mẻ, cũ mèm đặt bên nắm đất đầy cỏ dại. Mơ hồ, hắn nghe thấy tiếng khóc bản thân vọng lại, như xa mà gần.

[ Xạ hãy chưa báo được ơn sinh thành mà, sao mẹ đã vội ra đi hả mẹ ơi? ]

Hắn nhác thấy bóng mẹ ngồi chong đèn đến khuya may áo Tết cho mình. Rồi cả những lúc hắn nhõng nhẽo đòi chè lam của bà nữa. Ô kìa! Đằng kia phải mẹ hắn không? Bà già đi nhiều quá. Tóc lấm chấm sương, da hằn vệt nắng. Hắn như thấy bà đứng vẫy mình xa xa.

[ Xạ, tao với thằng Bình đều nói rồi, đến mày đấy! Mẫu con gái mày thích là gì? ]

Hồ Đỗ huých mạnh vào vai hắn, khiến cho hắn loạng choạng suýt thì cắm mặt xuống sông Tô Lịch. Dòng sông ấy vẫn đang hẹp dần lại, đúng như lời nguyền của hai ông bà hàng Dầu năm xưa, song nước thì trong veo soi thấy cả đáy.

Kỷ niệm về anh em…

[ Nào! Nào! Mau nói đi! Anh em với nhau từ bé tí đến giờ, mày không nói là khinh thường anh em đấy nhé! ]

Hồ Đỗ, trái hẳn với cái tính cách lỗ mãng của hắn, lại chỉ ước có một người đàn bà bình thường. Nhẹ nhàng một tí, êm ái một tí đã là đủ. Phải biết chu toàn gia sự, không cần quá tốt cũng được. Ước mơ của Hồ Đỗ cũng chỉ có vậy. Hắn vẫn hay nói cho anh em cái mường tượng của hắn về tương lai. Sào ruộng với con trâu đực lại thêm đôi chân của hắn là đủ gạo ăn. Dàn bầu, dàn mướp ở nhà lúc lỉu những quả là quả. Rồi thì làm thêm cái chuồng gà, sáng sáng cho con hắn đuổi chúng chạy lăng xăng trong sân, kêu rích rích là chẳng còn lo nghĩ gì.

Phạm Lục Bình thì lại khác. Theo học Trần Nguyên Hãn đã mấy tháng, nên đâm ra cũng thi vị hơn. Phải đằm thắm, thông minh và sắc sảo như nàng ả đào Đồng Xuân nức tiếng chốn kinh kì thuở ấy mới là mẫu con gái hắn thích. Hắn sẽ dạy cho nàng đọc sách, viết chữ, rồi học thêm từ nàng âm luật. Tết đến xuân về, hai vợ chồng viết đôi câu đối, dựng cần nêu rồi ngồi bên đầu hè. Ông viết chữ, bà têm trầu, dựa vào nhau mà thưởng trăng chờ giao thừa. Trong nhà, đứa bé bụ bẫm say ngủ trên chõng. Ấy cũng là cái thú của đời người vậy.

Hồ Xạ nhìn qua Phạm Lục Bình, nay đang thư thả châm trà. Y vẫn chưa bỏ được cái thói nghiền nước chè. Xạ nghĩ một lúc, rồi im lặng đi. Chẳng biết từ khi nào nữa. Lạ thật. Đến bản thân hắn cũng chẳng nhận ra.

Không như Đỗ, Hồ Xạ thích đọc. Thi từ ca phú thì hắn kiếu, nhưng hịch với cáo thì hắn mê tít. Nhất là Hịch Tướng Sĩ. Hồ Xạ hầu như mỗi đêm đều ngâm đi ngâm lại đoạn “ Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa. Chỉ hận chưa thể xả thịt lột da, nuốt gan uống máu quân thù. Dẫu cho trăm thân này phơi ngoài nội cỏ, nghìn xác này gói trong da ngựa, ta cũng cam lòng. ”. Hắn đọc mà thấy máu trong người chạy rần rần theo từng câu, tưởng như Quốc Công Tiết Chế - Hưng Đạo Đại Vương - đức thánh Trần đang ngồi ngay trước mặt hắn mà ngâm đọc. Giọng ông cứng như chuông đồng mà ấm tựa nắng mai. Tay ông nắm chuôi gươm mà chẳng quên cách cầm cây bút.

Hồ Xạ hâm mộ đức thánh Trần, hâm mộ Bảo Nghĩa vương Trần Bình Trọng. Mỗi lần đọc đến cảnh ông bị bắt, khảng khái nói to vào mặt quân Mông Nguyên: “ Ta thà làm quỷ nước Nam, chứ chẳng thèm làm vương đất Bắc! ” là hắn lại vỗ đùi đánh đét một cái, khen hay rồi ngồi tiếc ông, lắm khi nguyên ngày hôm ấy.

Từ thương tiếc, hâm mộ… hắn đâm yêu. Hắn yêu bóng lưng hào hùng sẵn sàng đội cả dân tộc nước non lên khỏi ngọn lửa hung tàn, khỏi hầm đen tai vạ của họ. Hắn bỏ mấy năm ròng đi tìm những Trưng nữ vương, những Triệu Thị Trinh của hắn nhưng chẳng có tăm hơi. Trời ơi! Lúc này hắn mới thấy thấm câu văn trong sử sách: “ người Việt ta là dân tộc anh hùng ”. Giống như Phù Đổng thiên vương say giấc khi quốc thái dân an, anh hùng dân Việt cũng khoác lên mình vỏ bọc chân chất nông dân khi thời thế thanh bình. Hắn tìm sao cho hết được đây?

Hồ Xạ từ ấy đâm ra lo lắng vẩn vơ. Hắn sợ quá. Hắn sợ mình thích người đàn ông khác thì phải làm gì bây giờ? Nỗi lo này Xạ chẳng dám nói với ai. Sao mà nói cho được? Người ta lại chẳng đuổi hắn như đuổi hủi ấy chứ?

Ấy thế mà chả biết vạ miệng ở đâu và bao giờ, mấy năm sau đấy, lúc hắn với Đỗ đã lên hàng tướng và Lục Bình thì từ quan về rồi… Hắn nhớ như in đêm hôm ấy có một tiểu binh đến nhà hắn biếu hũ rượu. Hai người từng đánh Chiêm một lần, thấy y cũng nhanh nhẹn hợp nhãn nên Hồ Xạ không đuổi đi ngay.

Chén tạc chén thù một hồi, y mới nói mình họ Hà, xin vào quân ngũ vì cả nhà bị cướp đường gϊếŧ sạch. Y thì sức dài vai rộng, lại không thích xin đi ở đợ nên mới nhập ngũ, cũng coi như có cái ăn cái mặc. Hồ Xạ cũng an ủi qua loa mấy câu.

Lại thêm một hồi, thì hình như họ Hà bắt đầu say. Y gục xuống bàn và khóc. Hồ Xạ thấy vậy, lấy làm lạ mới dò hỏi. Họ Hà nói mình bất hiếu, mình có lỗi với liệt tổ liệt tông, rằng vì hắn mà có khi họ nhà hắn đến tuyệt tự. Hắn tự vả vào mặt mình đến bật cả máu mồm.

Gặng hỏi mãi, họ Hà mới trả lời đúng mấy chữ:

“ Em thích một thằng đàn ông khác anh ạ. ”

A! Có người hiểu hắn, Hồ Xạ hắn nay có người để dốc bầu tâm sự rồi. Cái chuyện thầm kín kia hắn đâu dám nói với Hồ Đỗ hay Lục Bình? Hắn sợ họ khinh hắn, ghê tởm xa lánh hắn.

Từ ấy, Xạ bắt đầu dạy võ cho tiểu binh họ Hà. Hai người thường kể nhau nghe về những bí mật không bao giờ dám nói cho ai khác. Tất nhiên, mười lần thì hết chín là họ Hà nghe còn Xạ thì kể. Mà ngay cả lúc kể lể, thì câu chuyện của họ Hà cũng chẳng có bao nhiêu sự thực.

Dần dà, hai bên thành bạn tri kỉ thâm giao lúc nào chẳng hay. Ít ra Hồ Xạ nghĩ vậy. Thường có những khi họ Hà ngủ lại nhà hắn mấy ngày liền không đi. Dẫu là vậy, nhưng hai bên vẫn chẳng hề có quan hệ gì quá đáng.

Ấy là do họ Hà còn xa lắm mới đạt tới hình mẫu lí tưởng trong lòng Hồ Xạ.

Được cái tay họ Hà này cũng biết việc, hiểu nhìn trước ngó sau nên chẳng mấy mà đã đủ công lao, được đề bạt lên thành bách hộ trưởng.

Hồ Xạ cũng bắt đầu nhận ra mình bị lợi dụng. Song hắn không vạch trần tấm màn giả dối ấy. Nếu như được sống đúng với bản thân, không cần lo lắng phải hứng chịu cái nhìn ghê tởm của kẻ đối diện thì hắn nguyện bị lừa. Bỏ gốc mà lấy ngọn, nhưng hắn vẫn thấy thoải mái hơn trước.

Thành ra, khi họ Hà chết đi, Hồ Xạ cảm thấy mất mát. Hắn mất đi người duy nhất hắn có thể chia sẻ…

Đến đây thì dòng tư duy của Hồ Xạ chợt ngừng lại. Đầu hắn trượt khỏi cổ, rơi xuống nền đất đầy bùn đỏ và dấu chân người. Cỏ chọc vào mắt hắn, nhưng hắn có còn cảm nhận được gì nữa đâu?

Trần Đĩnh đến nắm tóc, xách đầu Hồ Xạ đến ném cho Trương Phụ. Hắn thu kiếm vào bao, rồi quay ngoắt đi. Chỉ trong một khắc hắn bước tới gần Trương Phụ, mấy chục lưỡi thép nhọn đã thi nhau khoá lấy hắn.

“ Mẹ nó! Để thằng tướng nẫng mất phần ngon nhất! ”

“ Đợi đã, Trương hầu chỉ nói chọc hắn một nhát, không yêu cầu còn sống hay đã chết! ”

Tên lính cựu triều vừa dứt lời, bèn lấy ngay thương đâu thấu vào người Hồ Xạ.

Phập! Phập!

Tức thì, mấy chục bộ tốt của Mạc Thuý cũng vội vàng làm theo. Cái gì sai, nhiều người cùng làm sẽ bớt sai. Người khác làm được, thì mình tội gì mà lại không? Ấy là cách chúng bao biện cho hành vi cầm thú của mình.

Mạc Thuý cưỡi ngựa đi tới. Hắn trông thi thể mất đầu của Hồ Xạ, bèn cười khẩy rồi giục ngựa xéo lên mấy cái liền. Nguyễn Công Khôi thì lấy kiếm, chém luôn cánh tay của Hồ Xạ xuống. Y định dựa vào đó mà kiếm chác chút xương thiu còn thừa.

Binh lính tân triều trông thấy cảnh ấy, cảm thấy bất nhẫn lắm. Nhưng bọn họ cũng là hàng quân. Chửi lính cựu triều thì có khác nào đám nguỵ quân tử đây?

Trần Đĩnh dồn bước, cố gắng gạt hết âm thanh ra khỏi đôi tai. Y đến tựa lưng vào một thân cây, thở dốc. Nước mắt khinh bỉ tràn ra khỏi đôi mắt.

Trận chiến trên gò vô danh nơi cửa Hàm Tử đã kết thúc.