QUYỂN 1: Harry Potter và Hoàng Tử Bị Trói Buộc
CHƯƠNG BA: GỌI TÊN TÔI
Harry gần như chìm vào giấc ngủ ngay sau cơn cực khoái, mặc dù nó hoàn toàn tỉnh táo khi nhận thấy Malfoy ôm chặt mình. Nó ngẩng đầu lên nhìn mặt Malfoy và cau mày "Chuyện gì vậy?" nó khàn giọng hỏi, hơi sốc khi thấy Malfoy lại khóc, và để Harry thấy được.
Draco né tránh ánh mắt mãnh liệt đó rồi nhắm mắt lại, tay vẫn ôm chặt Harry. Lúc này cậu không thể đối mặt với nó.
Harry không biết phải làm gì. Nó tôn trọng việc có lẽ Malfoy không muốn để nó thấy mình khóc. Nó ngả đầu ra sau và chờ đợi, cảm nhận được Malfoy vẫn ôm chặt lấy mình không muốn buông, Harry thấy thoải mái một cách kỳ lạ.
Mắt Draco vẫn nhắm chặt, cảm thấy Harry đang dựa lưng vào mình. Cậu hít thật sâu, cố ngăn dòng cảm xúc hỗn loạn và trấn tĩnh bản thân. Cậu nới lỏng cánh tay đang ôm chặt cậu chàng kia, nhưng vẫn không buông ra. Cuối cùng, cậu mở mắt và nhìn lên trần nhà một lúc. Căn phòng tối om được thắp sáng bởi ngọn lửa trong lò sưởi. Có lẽ ngọn lửa ấy biết mọi người cần gì.
Harry có thể cảm nhận được điều đó khi Malfoy đã bình tĩnh lại. "Cậu không sao chứ?" Nó hỏi khẽ.
Draco không thể kìm được tiếng cười phát ra gần giống như một tiếng ho. Câu hỏi thật ngây ngô. Cậu gật đầu và khẽ đáp, "Ừ."
Harry gật đầu. Hai đứa phải làm gì bây giờ? Nó vừa được nếm trái cấm lần đầu tiên do người đó trao cho, mà Draco Malfoy, người mà nó đáng ra phải ghét, lại chính là người đó. Cảm giác thật kỳ lạ khi bỏ qua những điều đó.
Draco mở mắt nhìn Harry, dò xét khuôn mặt đối phương để tìm câu trả lời cho câu hỏi mà nó chưa thể hỏi thành tiếng.
"Gì vậy?" Harry hỏi, như thì thầm.
Draco mỉm cười. "Đó có phải câu trả lời cho câu hỏi của cậu không?"
Harry nở một nụ cười trong phút chốc “Chắc là vậy,” Nó nói, mí mắt cụp xuống.
Draco vươn tay áp vào má Harry. "Tôi muốn biết liệu... những gì tôi cảm thấy là... thật sao?"
"Thế nào?" Harry hỏi.
“Rõ là vậy,” Draco nói, mỉm cười và dùng ngón tay cái lướt qua môi Harry khi cậu chàng vẫn ôm mặt.
Dạ dày của Harry lại râm ran như lúc nãy, chỉ có điều bây giờ mới biết nó có nghĩa là gì. "Giờ... tính sao?"
Draco cúi đầu liếʍ môi Harry, mắt vẫn nhìn chằm chằm đối phương.
Harry hít vào thật mạnh. “Ồ,” Nó nói cùng một tiếng cười khẽ.
Draco cười khẩy trước phản ứng đáng yêu và lại cúi xuống, nhẹ nhàng hôn Harry, tay nó trượt dọc theo quai hàm và luồn vào tóc ở phía sau đầu cậu ấy.
Harry hôn lại một cách uể oải. Nó thở ra đầy mãn nguyện. “Em hôn giỏi thật,” nó thì thầm vào môi Malfoy - là môi của Draco. Bởi vì, đột nhiên, nó thấy kì cục khi nghĩ cậu chàng là Malfoy.
"Cũng phải. Nhưng cả hai chúng ta đều hôn rất tuyệt." Draco vừa nói vừa cười khẽ.
Harry cũng cười và ngáp. "Mấy giờ rồi?" Nó buồn ngủ hỏi. Nó không muốn di chuyển chút nào.
"Chắc anh không muốn biết đâu. Rất có thể đã qua giờ giới nghiêm rồi," Draco trả lời, dùng những ngón tay mảnh khảnh của mình vuốt mái tóc đen và dày khó tin trước mặt.
“Đúng là anh không muốn biết,” Harry nói, chống lại Draco. Nó hôn lên cổ chàng trai tóc vàng rồi lại ngáp. Nó muốn có một chiếc chăn và đột nhiên cảm thấy một chiếc chăn đang bao phủ cả hai đứa. Nó xoay người một chút rồi cảm thấy nhớp nháp trong quần. "Ugh," nó nói, "Cả người anh đều... nặng mùi."
"Làm sạch bằng bùa Dọn dẹp rất hiệu nghiệm đấy." Draco buồn ngủ mỉm cười. Cậu chăm chú nhìn chiếc chăn rồi cười toe toét. Cậu tưởng tượng họ đang nằm trên một chiếc giường rất lớn thay vì ghế sô pha. Rồi cậu cười vì hai đứa đã nằm trên đó.
“Anh không giỏi dùng bùa Dọn dẹp,” Harry nói, mỉm cười nhìn chiếc giường. Nó ngồi dậy và rút cây đũa phép ra khỏi túi áo choàng. Nó lẩm bẩm đọc thần chú và cảm thấy đã hơi đỡ nhớp nháp, nhưng không sạch hoàn toàn. Nó suy nghĩ một lúc thì đột nhiên, trên giường có một hộp khăn giấy đặt cạnh nó. “Cứ việc gọi anh là đồ quê mùa,” nó lẩm bẩm lấy khăn giấy và thò tay xuống quần.
Draco cau mày và lấy đũa phép của mình ra. Nó nhanh chóng dùng bùa lên người mình rồi làm vẻ mặt kỳ lạ khi nhìn Harry đang thò tay xuống quần. Nó nuốt khan và thấy cơ thể mình cũng trở nên khô nóng. "Hừm, cần em giúp không?"
Harry ngước nhìn Draco khi cậu ta lấy đủ khăn giấy. "Không, ổn mà, anh không sa-" nhưng rồi nó nhìn thấy vẻ mặt của Draco, và nó cũng nuốt nước bọt một cách khó khăn. "Giúp sao?" nó thở gấp hỏi.
Draco ngồi nhìn Harry một lúc. "Anh muốn em giúp gì, Harry?" Cậu gừ gừ, cười xấu xa.
Harry cắn đôi môi vốn đã thô ráp của mình. Nó hít một hơi thật sâu. Thật tốt khi ở tuổi mười sáu. “Anh nghĩ em biết mà,” giọng nó khàn khàn. Nó thậm chí chưa từng nghe giọng của mình thế này bao giờ.
Draco đặt đũa phép của mình xuống cái giá ở đầu giường như chỉ dành cho những dịp thế này. Hơi thở trở nên nặng nhọc hơn vì giọng nói và ánh mắt Harry. “Nằm xuống,” nó nói khẽ.
Tim Harry đập nhanh thất thường. Nó làm theo và nhắm mắt lại, l*иg ngực phập phồng theo từng nhịp thở. Nó đưa một tay lên nắm tóc mình, tay còn lại che mặt. Draco sẽ làm gì với nó đây? Nó rất muốn biết.
Draco quỳ xuống bên cạnh Harry và gần như bật cười trước tư thế kỳ quặc của cậu chàng. Sau đó, cậu vươn tay về phía trước và bắt đầu cởi cúc quần của Harry rồi từ từ kéo xuống.
“Ôi, Merlin,” Harry lo lắng thốt lên, thứ đó đã cứng được một nửa. “Sướиɠ vậy à,” Draco thì thầm, đưa tay vuốt ve dươиɠ ѵậŧ vẫn còn mắc kẹt trong quần đùi của cậu chàng kia. Như đang mân mê, nó lướt ngón tay xung quanh thứ đó.
Harry thở hổn hển chỉ với một cái chạm nhẹ như vậy. Chưa ai từng chạm vào chỗ đó của nó, nó thấy thích vì đó là Draco. Ai mà biết được nó đã hiểu rất nhiều về bản thân chỉ trong vài giờ chứ?
Mắt Draco hơi mở to trước phản ứng của Harry, rồi cậu mỉm cười, tự tin di chuyển bàn tay của mình. Cậu lại luồn tay lên, tiếp tục đi lên để đẩy áo của Harry. Tiếp xúc với da bụng của Harry, Draco cũng thở hổn hển.
Harry nuốt nước bọt, cảm giác như mình đang chết chìm trong sung sướиɠ lần thứ hai vào đêm ấy. “Ôi, Merlin, cứ làm đi,” nó cầu xin, vừa yêu cách Draco đang làm với mình, vừa cảm thấy như bị tra tấn.
Draco cười khúc khích, nhưng cũng làm theo, trượt tay xuống dưới cạp quần của Harry. Khi tay cậu di chuyển trên gậy thịt của Harry, da thịt chạm vào nhau, và Draco tự hỏi có khi nào mình sẽ ra vì làm điều này với người trước mặt hay không.
“Ôi, Chúa ơi,” Harry thốt lên, cong người vì cái chạm của Draco. Nó chưa từng thấy dễ chịu như vậy, và nó cứ nghĩ điều hai đứa vừa làm ban nãy đã tuyệt lắm rồi. Sự tiếp xúc trực tiếp này quả là thiên đường, tốt hơn nhiều so với tự xử. Nó nghĩ mình sẽ nổ tung mất, trong khi Draco còn không di chuyển nhanh.
Draco cười toe toét khi nhận thấy côn ŧᏂịŧ của Harry nảy lên trong tay mình khi được chạm vào. Cậu quấn những ngón tay thon dài của mình quanh da thịt ấm áp đó. "Harry," cậu thì thầm, "đừng che mặt."
Harry bỏ tay ra, mặt nóng ran và đỏ bừng. Nó gần như bắn ra khi nhìn xuống Draco, vì những gì Draco đang làm với mình. Nó khó thở chống người lên, muốn xem thử.
Biểu cảm của Draco pha trộn giữa vui sướиɠ và sợ hãi khi nó bắt đầu dùng tay vuốt ve toàn bộ dươиɠ ѵậŧ của Harry. Tay còn lại kéo chiếc quần đùi của Harry xuống để phần cương cứng đó không đυ.ng trúng vào. Cậu ngước lên nhìn Harry và bật cười trước vẻ mặt của cậu ta.
Harry nhìn chằm chằm vào Draco, thở dốc. “Hôn anh đi,” nó thì thầm.
Draco gật đầu, không tin tưởng chính mình nói. Cậu xoay người để nằm cạnh Harry, một tay vẫn bọc lấy cây gậy kia và dùng cánh tay để chống người lên. Cậu nghiêng người và hôn Harry, bàn tay bóp nhẹ như nó đã làm.
Vòng tay của Harry để dành chỗ và ngã ngửa ra, kéo Draco xuống theo. Nó tiếp tục hôn cậu chàng, cả miệng, lưỡi, ngập tràn sự ẩm ướt và hoàn hảo. Harry chưa từng phấn khích như vậy.
Draco bắt đầu vuốt ve Harry, cùng lúc đó đưa lưỡi của mình vào miệng anh chàng kia. Nó dùng cơ thể mặc quần áo của mình áp vào hông Harry. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng lướt lên xuống, ngón tay cái lướt nhẹ trên đầu khấc của Harry và truyền hơi ẩm xuống bên dưới.
Harry lại sắp ra lần nữa. Nhịp điệu giữa lưỡi và tay Draco thật nóng bỏng, nó khiến Harry mường tượng mình đang làm những việc mà bản thân chưa sẵn sàng, nhưng chết tiệt, chúng đều nóng bỏng như nhau. “Anh xuất đây,” nó hà hơi vào da thịt của Draco.
"Tốt," là tất cả những gì Draco có thể nói, vừa cắи ʍút̼ môi của Harry, vừa tập trung giữ nhịp điệu.
Harry kéo Draco về phía mình và xuất ra khi lưỡi của Draco vẫn ở trong miệng mình. Nó rên lên, như mất đi hết thảy, ngoại trừ cậu bé của mình.
Căn phòng như quay cuồng, nhưng Draco vẫn điềm nhiên. Cảm giác tϊиɧ ɖϊ©h͙ Harry nóng ran trong lòng bàn tay mình, rồi Harry kéo tay nó, miệng lưỡi quấn lấy nhau triền miên, Harry rùng mình dựa vào cậu, khiến cậu cảm giác mình đang bay lên. Và nó thật hoàn hảo.
Harry mỉm cười nhìn Draco khi đã từ từ tỉnh táo sau khi lêи đỉиɦ. “Mmmm,” nó vui vẻ thở ra.
Draco liếʍ môi Harry và quay lại nhìn vào mặt nó, cười nhẹ. "Giờ thì em thực sự phải chỉ anh cách dùng bùa Dọn dẹp rồi," cậu trêu chọc.
Harry cười càng tươi hơn. “Cứ tự nhiên,” nó kéo dài giọng.
Draco bật cười và ngồi dậy. Cậu hơi rêи ɾỉ, sự bó chặt trong quần làm hạn chế cử động của cậu. Nhấc đũa phép lên, cậu đặt một Thần chú Dọn dẹp đơn giản lên tay mình và người Harry. Nó để cây đũa phép lại giá và ngồi nhìn chằm chằm vào anh chàng lấp ló trước mặt. Quần tây và quần đùi của Harry bị kéo xuống nửa hông, áo sơ mi bị kép lên vừa đủ để lộ rốn. Trên người cả hai là phần còn lại của bộ đồng phục.
Harry thấy Draco đang nhìn chằm chằm vào mình, nó cũng không bỏ lỡ cái nhăn mặt của Draco khi ngồi dậy. Nó biết chính xác tại sao lại vậy. Tự mỉm cười với chính mình, nó nói, "Chà, chắc là anh sẽ đi ngủ," chỉ để xem Draco sẽ làm gì nếu cậu ta không nghĩ rằng mình cũng sẽ bị lật tẩy. Harry cởi phăng quần dài của mình rồi ném xuống giường cùng với áo choàng. Nó cuộn mình nằm nghiêng, cười xấu xa một mình.
Draco nhướng mày nhìn Harry nhưng không nói gì. Thay vào đó, cậu trèo ra khỏi giường và cẩn thận cởi bỏ áo choàng của mình, đặt chúng trên một chiếc ghế đột nhiên xuất hiện gần đó. Sau đó, cậu cởi cà vạt và kéo ra khỏi cổ áo, gấp lại và đặt nó lên trên áo choàng. Rồi cậu ngồi xuống mép ghế để cởi giày và tất. Kế tiếp, Draco lại đứng để cởi cúc quần dài rồi kéo cả nó và quần đùi của mình ra. Cuối cùng cậu đặt những thứ đó lên trên bộ đồng phục.
Harry nhìn Draco tự cởϊ qυầи áo, gọn gàng hơn nhiều so với mình. Nếu Draco quay lại, Harry sẽ nhìn thấy gậy thịt của cậu ta, và có lẽ nó sẽ không thể giữ được vẻ mặt điềm tĩnh mất.
Draco quay lại và thấy Harry đang quan sát mình. Cậu đứng đó trong chiếc áo sơ mi, cười thật tươi và ngẩng đầu lên, bắt gặp ánh mắt của chàng trai kia.
Harry cắn môi vì cảm giác như đây đã lần thứ một triệu nó làm vậy rồi. Nó không nói gì cả. Nó cố giữ vẻ mặt đứng đắn, nhưng đôi mắt lại phản bội nó.
Draco gật đầu, thích ánh nhìn của đôi mắt xanh lục lấp lánh ấy. Cậu liếc xuống vật cương cứng của mình, khiến những lọn tóc vàng dưới áo sơ mi nhô ra ngoài. Sau đó, cậu lại đưa mắt nhìn Harry.
Harry để lộ một nụ cười. Nó muốn Draco ngã ngay xuống giường, nhưng nó vẫn không mở miệng.
Draco chống hai tay lên và nhướng mày, âm thầm thách thức anh chàng kia.
Harry biết chính xác Draco đang làm gì và khâm phục ý chí của cậu ấy. Cương cứng như vậy khá đau. Nó nhận lời tham gia vào cuộc thi đấu mắt trong im lặng, một nụ cười nho nhỏ nở trên môi.
Draco cười khẩy, giữ vững lập trường của mình. Đúng vậy, cây gậy của cậu đang đau, nhưng một cơn đau nhỏ không thể ngăn Draco đạt được những gì cậu muốn.
Harry mỉm cười rồi chịu thua. "Được rồi, qua đây đi, anh bạn," nó tinh nghịch nói
Draco nhấc cánh tay của mình lên, đưa cao qua đầu. Sự chuyển động làm cho áo sơ mi của nó ta bị kéo lên và gậy thịt thì nhấp nhô. "Tệ thật, phải không?" Cậu nhếch mép cười, chậm rãi đi về phía trước và dừng lại ngay trước giường.
“Ừ, em là đồ tồi tệ,” Harry nói lần nữa. Nó đợi vài giây. "Vậy, em có làm hay không đây?" Nó cười hỏi.
Draco gật đầu và ngồi xuống giường, rồi cậu nằm xuống, vung chân lên nệm và duỗi thẳng người như một chú mèo.
Harry rất nhanh lăn lên trên người Draco, luồn tay xuống dưới áo sơ mi của đối phương để vuốt ve làn da trắng nõn ấy. Nó hôn nhẹ lên môi cậu chàng và lướt qua hàm cậu một lần nữa.
Draco rít lên, cúi người theo Harry và quay đầu lại. “Mmm, anh thích em làm vậy,” Harry nói, trượt một bàn tay trêu chọc xuống sâu bên dưới. Nó chạm vào phía trong đùi của Draco, rất gần với cậu bé đang đau nhói của cậu chàng, nhưng không chạm vào nó.
"Bây giờ ai mới là đồ tồi đây?" Draco rít lên qua hai hàm răng nghiến chặt, hai tay nắm chặt ga trải giường.
Harry cười nhẹ và hôn lên cằm Draco. "Em có muốn anh chạm vào em không, Draco?" Nó nói chậm rãi, liếʍ một đường từ cằm xuống cổ Draco.
"Mẹ kiếp, có!" Draco thở hổn hển, hai tay vặn xoắn khăn trải giường và cơ thể căng cứng bên dưới Harry.
Harry mỉm cười, nó thích thú với điều mình đang làm, ngạc nhiên khi thấy mình rất muốn làm điều này. Cuối cùng thì nó bao lấy thứ đang cương cứng của Draco.
“Đúng rồiiiii,” Draco lại kêu lên, rùng mình trước cái chạm nóng bỏng đấy.
Harry nhận thấy côn ŧᏂịŧ của mình co giật. Merlin, sao nó sống thiếu Draco Malfoy được đây? Tay nó lại bắt đầu ma sát rồi tiếp tục liếʍ và hôn dọc cổ Draco. Nó thích âm thanh mà Draco tạo ra.
Nếu Draco từng nghi ngờ về khả năng tự kiểm soát của bản thân, thì cậu đã không làm như vậy. Cậu gần như ra chỉ vì âm thanh gọi tên mình phát ra từ môi Harry. Và khi được Harry chạm vào, cậu sẽ phải gồng mình chiến đấu. Nó không biết mình có thể trụ được bao lâu, nhưng nó quyết tâm thử,.
“Nói anh biết em đang nghĩ gì đi,” Harry ghé vào tai Draco, muốn biết nó làm Draco cảm thấy sướиɠ như thế nào. Tay nó tăng tốc, lại vặn nhẹ thêm một cái.
"Không phải... đang nghĩ," Draco thở hổn hển. "Là đang cảm nhận." Cậu thở dốc, hai tay đau đớn vì nắm chặt ga giường, toàn thân run rẩy.
Harry biết Draco sắp đến giới hạn, nhưng đang cố hết sức kiềm chế. Điều gì có thể làm Draco mất kiểm soát đây? Một ý tưởng nảy ra trong đầu. Rất đáng để thử. Harry tưởng tượng một con rắn đang trườn trước mặt mình, sau đó thì thầm: "Em đẹp quá," bằng Xà ngữ.
Draco không hiểu Harry nói gì, nhưng những lời đó vẫn có hiệu quả. Draco , chúi người ra khỏi giường đến nỗi chỉ còn vai và gót chân trụ lại trên đệm. Cậu gục xuống và rùng mình, rêи ɾỉ, co người lại, đối mặt với Harry.
Harry cười toe toét như một tên ngốc. Nó đợi Draco hết rùng mình. "Sướиɠ không?" Nó hỏi một cách trắng trợn.
"Hôn em đi, đồ ngốc!" Là những gì Draco có thể thốt lên lúc này. Cậu nằm cuộn tròn một bên, cảm thấy kiệt sức đồng thời ngập tràn hạnh phúc. Cậu chớp mắt, cố gắng tập trung vào khuôn mặt của Harry.
Harry mỉm cười và tuân lệnh, hôn nhẹ lên môi Draco trước khi cuộn tròn bên cạnh cậu chàng. Nó không biết kính của mình đã biến đi đâu rồi, nhưng điều đó không quan trọng. “Ồ, bùa Dọn dẹp,” nó nói, nhớ lại. "Muốn anh thử một lần không?"
"Anh có thể làm mà không làm mất bộ phận nào của em đấy chứ?" Draco uể oải lầm bầm.
"Anh mong là vậy," Harry nói. "Vì anh cũng không muốn em bị mất thứ gì." Nó vươn tay lấy cây đũa phép của Draco, không muốn dùng đũa phép của mình vào lúc này. Nó đã thực hiện câu thần chú và ngạc nhiên vì nó thực sự linh nghiệm.
Draco khẽ giật mình trước luồng ma thuật của Harry rồi lại thở dài.
“Cái gì cũng có lần đầu mà,” Harry trầm ngâm, đặt lại cây đũa phép của Draco. Nó lướt xuống dưới cái chăn và kéo chúng lên trên mình và Draco, ngồi xuống bên cạnh cậu chàng.
Draco vươn tay tới Harry, kéo nó lại gần. Dòng suy nghĩ của cậu bắt đầu trôi dạt. Cậu khẽ mỉm cười và lẩm bẩm, "Dùng Xà ngữ là gian lận."
Đôi mắt của Harry bắt đầu cụp xuống và ngáp. "Chắc là vậy, nhưng em yêu nó mà," Nó nói.
“Gọi tên em lần nữa đi,” Draco thì thầm.
Kì lạ thay, trái tim của Harry bỗng rung động. “Draco,” nó thì thầm, siết chặt cậu.
“Harry,” Draco đáp, mắt nó khép lại. Suy nghĩ cuối cùng của cậu trước khi thϊếp đi là nụ hôn của Harry đáng để cậu đánh đổi mạng sống.