Mèo Của Tôi Đâu Rồi

Chương 6

Trình Kỵ Ngôn anh đang bận đuổi khách.

"Em mau về đi, nếu không anh sẽ gọi Dean đến đón em về."

Từ Diêu sợ Dean đến mức muốn chết, trong mắt cô, Dean so với Trình Kỵ Ngôn còn đáng sợ gấp vạn lần.

Tên Dean này còn là người năm ấy Trình Kỵ Ngôn đưa về làm quản lý cho cô.

“Khó khăn lắm mới được nghỉ một ngày, nhắc đến tên đại ma vương kia làm gì?” Từ Diêu hơi bĩu môi, có chút không vui. “Em hiện tại rất nghi ngờ động cơ của anh khi đem em đưa cho tên Dean đó, có phải anh không muốn em có nổi một ngày bình yên, có đúng không?”

Trình Kỵ Ngôn không nhìn cô, tập trung sắp xếp đồ đạc của mình, mơ hồ nghe thấy anh “ừm” một tiếng, dường như là âm mũi.

Giữa chừng dừng lại một giây, ngay lập tức lại nghĩ đến cô ấy một lần nữa.

Đối mặt với anh, cô rõ ràng có chút sợ sệt nhưng lại cố làm ra dáng vẻ bừng bừng khí thế như vậy, giống như một con thỏ trắng nhỏ ngoan cường dưới móng vuốt của một con sói bị bỏ đói lâu ngày.

Không đúng.

Nếu cô ấy là một con thỏ trắng nhỏ.

Vậy thì chẳng phải anh là ...?

Dừng lại.

Không được nghĩ lung tung nữa.

Trình Kỵ Ngôn ngay lập tức dừng cái suy nghĩ sớm đã hoàn toàn chệch hướng của mình. Nếu Từ Diêu có được năng lực đọc tâm thuật rồi nhìn thấy những gì anh đang nghĩ trong đầu bây giờ, chắc sẽ nói anh là loại không đứng đắn gì đó.

Anh khẽ ho một tiếng, vẻ mặt lạnh nhạt: "Bây giờ em mới phản ứng lại? Cung phản xạ của em cũng dài thật đấy…"

Trong vô thức anh lại buột miệng dùng cái từ “cũng” này.

Cũng may là Từ Diêu ngốc, phản ứng chậm nên cũng không nghe ra có gì không đúng.

"Đừng nói chuyện này nữa. Anh giải quyết rõ ràng chuyện của Hứa Mông Mông cho em trước. Tại sao lại để cô ta vào nhóm của anh? Anh rõ ràng biết em ghét cô ta đến mức nào. Cô ta chính là loại trà xanh đáng ghét nhất trên đời. Chỉ cần nhìn thấy bản mặt của cô ta là em đã cảm thấy mình xui xẻo muốn chết rồi!"

Lời mắng của Từ Diêu cũng không mạch lạc cho lắm, trong lúc hoảng loạn, cô chỉ quan tâm đến việc liên tục thêm tiền tố một cách điên cuồng, nói hết một hơi mặt cũng đỏ bừng bừng.

Trình Kỵ Ngôn không đáp lại, trực tiếp bỏ qua cô, ngồi trên sô pha, cầm máy tính bảng lên, lướt lướt cứ như không có ai ở đó.

Thấy vậy, Từ Diêu cũng ngồi xuống bên cạnh anh, tiếp tục mắng lia lịa: "Em không quan tâm! Cho dù hôm nay là Deon, lão già hay mẹ em có đến tận đây, chỉ cần anh mặc kệ không quản chuyện này, em sẽ dán chặt trong nhà anh không đi đâu cả! ”

Trình Kỵ Ngôn cảm thấy như có một con ve sầu đang kêu râm ran bên tai mình, ồn tới mức khiến anh khó chịu.

Anh xoay người sang chỗ khác, không để ý đến cô nữa.

Khả năng chiến đấu của Từ Diêu rất mạnh, Trình Kỵ Ngôn càng không để ý tới cô, cô càng làm tới, kéo tay áo của Trình Kỵ Ngôn không chịu buông ra, tiếp tục nâng cao âm lượng: "Anh có tin hay không bây giờ em sẽ đi tới chỗ paparazzi để tung tin, nói em và anh đang ở chung, dù sao cũng chẳng ai biết quan hệ thật sự của chúng ta, đợi sau khi mọi chuyện rùm beng lên rồi, em sẽ nói rõ mối quan hệ của chúng ta, cư dân mạng nhất định sẽ cho rằng tất cả tài nguyên của em trong ngành giải trí đều là do anh đem lại mới được như bây giờ! "

"Rầm!"

Trình Kỵ Ngôn dùng trái tay đập mạnh máy tính bảng lên sô pha, sô pha rung chuyển dữ dội, Từ Diêu sợ đến nỗi nói không ra lời nữa.

Anh tức giận rồi!

Cô muốn rút lại những gì mình đã nói lúc nãy, hiện tại cô cảm thấy Trình Kỵ Ngôn còn đáng sợ hơn cả Dean.

“Em quá không biết điều rồi.” Trình Kỵ Ngôn cả mặt lạnh tanh, trầm giọng nói, áp suất không khí chung quanh cực kỳ thấp khiến người ta khó mà thở được.

"Em có biết em vừa nói gì không?"

Từ Diêu chột dạ, cúi đầu, gãi gãi ngón tay, lẩm bẩm nói: "Xin lỗi, em chỉ đùa thôi."

Cô thừa nhận rằng cô đã bị dạy hư từ nhỏ tới lớn, thường nói mà không suy nghĩ, trên thế giới này cũng chỉ có Trình Kỵ Ngôn và Dean hai người họ dám chê trách cô, những người khác đều sẽ nhường cô, nên mới càng làm cho cô không biết kiêng nể là gì cả.

Trình Kỵ Ngôn vẫn trầm mặt không để ý đến cô.

"Em xin lỗi, em thực sự biết sai rồi, em sẽ không bao giờ nói mấy lời như vậy nữa. Nhưng anh có thể giúp em lần này được không? Coi như em xin anh đi, em thực sự không muốn Hứa Mông Mông vào nhóm của anh. Này là lần cuối đấy,, làm ơn mà, nếu không em thực sự sẽ không thể nào ngủ ngon được ... "

Mặc dù cô biết Trình Kỵ Ngôn khi nổi giận thì cứng mềm thế nào cũng không chịu, nhưng cô vẫn muốn giả vờ đáng thương để xem anh có mềm lòng hay không.

Ai nói rằng trên đời này sẽ không xảy ra kỳ tích chứ?

Cô liều mạng ép cho nước mắt chảy ra, còn âm thầm nhéo mình một cái rõ đau, cố gắng để chảy nước mắt, nhưng dù có làm thế nào, mắt vẫn cứ là khô khốc, đến một giọt nước mắt cũng chẳng chịu chảy ra.

“Với kỹ năng diễn xuất như này của em, còn muốn ra điều kiện với anh?” Trình Kỵ Ngôn hừ lạnh, tàn nhẫn vạch trần cô.

Từ Diêu chết lặng.

"Từ Diêu, em còn chưa đến hai mươi hai tuổi, dùng đống tâm tư đó đi nâng cao khả năng diễn xuất của mình đi, đừng suốt ngày ở chỗ anh gây sự nữa."

"Em lúc nào suốt ngày gây rắc rối cho anh? Cũng đâu có khoa trương như vậy chứ..."

“Không có sao?”

Trình Kỵ Ngôn giương đôi mắt đen láy nhìn cô, giọng điệu hờ hững, nhưng rất áp chế: “Một tháng trước, lúc quay phim em tranh cãi với một nữ minh tinh khác ở hậu trường, là ai đã giúp em giải quyết? Hai mươi ngày trước, em hút thuốc bị người ta chụp lại, lại là ai đã giúp em che che giấu giấu? Còn chuyện nửa tháng trước…”

Từ Diêu phát hiện ra Trình Kỵ Ngôn bình thường không thích nói mấy chuyện này, nhưng nếu thật sự anh đem mấy chuyện này ra tính toán, chỉ sợ đến chuyện lúc nhỏ cô trộm sữa của Vượng Tử anh cũng có thể đem ra nói cho bằng sạch.

Cô nghe thấy đầu óc mình đang oang oang kêu.

"Dừng, dừng lại. Em đã giải thích với anh rồi, chuyện cãi vã đó đều là do Lâm Tiểu Tuyên kiếm chuyện với em trước, em không có gây sự với cô ta! Còn chuyện hút thuốc, thật sự đấy là lần đầu tiên em thử hút thuốc, chẳng phải em đang quay một bộ phim sao, nhân vật đó là một nữ du côn, em chỉ là muốn tìm hiểu trước cảm giác vai diễn một chút thôi... "

Trình Kỵ Ngôn lại mở máy tính bảng ra, cụp mắt xuống, những ngón tay mảnh khảnh lướt trên màn hình, trượt một cách thờ ơ, một lúc lâu cũng không chịu nói gì.

"Đây là lần đầu tiên anh làm bên mảng phim truyền hình, không có nhiều tiếng nói."

Nói một cách đơn giản, đây chính là đang từ chối yêu cầu của Từ Diêu cô.

"Em không tin. Ai mà không biết rằng dù đi đến đâu, anh cũng là người có tiếng nhất nhì, là trung tâm của các mối quan hệ, đầu tư vốn này kia chứ. Ai nhìn thấy anh cũng sẽ phải nể mặt vài phần thôi... "

Từ Diêu càng nói càng có lực, càng nói càng khoa trương.

“Dừng lại.” Trình Kỵ Ngôn bực mình gõ vào màn hình. “Em đến đây là muốn nịnh?”

"Em không quan tâm đến mấy bộ khác, nhưng phim này của anh, cả em và anh đều biết đó là loại kịch bản tầm cỡ nào. Cho dù cô ta có đóng một vai phụ nhỏ đi chăng nữa, cũng có thể dát một lớp vàng lên mặt, rõ ràng quá hời cho cô ta rồi, cô ta căn bản không xứng!"

“Tại sao em lại ghét cô ta đến vậy?” Trình Kỵ Ngôn hỏi.

Trong mắt anh, cô em gái cùng cha khác mẹ này từ nhỏ đã được người nhà cưng chiều đến quen, chiều đến mức kiêu ngạo quá đỗi rồi, bất kể chuyện gì có chút không vừa ý, đều phải làm loạn ầm lên mới chịu.

Theo như Trình Kỵ Ngôn thấy, nhiều việc cô chỉ là tính khí trẻ con giận dỗi vớ vẩn, biết mọi người đều sẽ nhường mình, nên càng không biết trời cao đất dày là gì. Nếu càng dung túng cô như thế này, sợ rằng sau này sẽ xảy ra chuyện lớn.

"Nếu em không có lý do thuyết phục được anh, anh sẽ không đồng ý."

Nếu miệng anh cứ không chịu động, Từ Diêu chắc chắn sẽ cho rằng anh là một người máy.

Đến cả sắc mặt cũng không chịu đổi, vẫn luôn lạnh lùng vô tình như vậy, dù sao cô cũng là em gái chảy cùng nửa dòng máu với anh, muốn anh mềm lòng một chút thôi mà cũng khó đến như vậy.

“Anh có còn nhớ hai ngày trước ai đó gọi em là Hoàng Dao, đã lên hot search rồi không?” Từ Diêu hiếm khi nghiêm túc như vậy, vẻ mặt trở nên nghiêm trọng, “Chính cô ta là kẻ đã ngấm ngầm giở trò quỷ này.”

Trình Kỵ Ngôn dừng lại, cau mày, nghiêm giọng nói: "Thật là vậy? Sao em không nói cho anh biết?"

"Chẳng phải tại anh cứ luôn cho rằng em là đứa trẻ con mãi không chịu lớn, vậy nên lần đó điều tra ra em đã tự mình giải quyết. Chỉ là trong lòng vẫn luôn cảm thấy thế nào cũng nuốt không trôi cục tức này."

Trình Kỵ Ngôn thái độ thả lỏng một chút: "Muốn anh giúp em cũng không phải là không được, tỏ ra có chút thành ý đi, anh không sợ cái bộ dạng dọa nạt đấy của em đâu, thu lại cái thói công chúa đó đi, anh nhìn không quen."

Từ Diêu như mở cờ trong bụng,

đúng là đồ khẩu xà tâm Phật!

Rõ ràng là đã mềm lòng muốn giúp cô, còn cố cứng miệng.

Cô đang tính xem mình phải tỏ thành ý như thế nào mới vừa lòng tên đại ma vương này, hay là làm việc nhà cho anh? Chắc chắn sẽ khiến anh cảm động đến muốn khóc luôn!

Chuông cửa đột nhiên vang lên.

Đại não Từ Diêu nảy số nhanh chóng: "Chắc là đồ ăn ngoài mình đặt giao tới!"

Cô đang định lao ra cửa thì chợt nhớ ra điều gì đó, lùi lại, vỗ vỗ Trình Kỵ Ngôn: "Em không tiện gặp người khác, anh đi đi."

“Tiểu khu của chúng ta không cho phép giao đồ ăn ngoài.” Trình Kỵ Ngôn đứng dậy, hất cằm về phía cô, “Đi trốn cho kỹ đi.”

Từ Diêu chưa kịp phản ứng, Trình Kỵ Ngôn đã nhanh chóng bước ra cửa.

Cô đột nhiên luống cuống hết cả lên, một bên thầm mắng Trình Kỵ Ngôn, một bên nhanh chóng chạy đến chỗ rèm cửa, kéo ra rồi trốn vào trong.

Trình Kỵ Ngôn mở cửa, nhìn thấy Mạnh Tinh Linh đang đứng trước cửa nhà mình, trong lòng ôm con mèo, đôi mắt to trong veo chớp chớp mấy lần rồi mới chậm rãi mở miệng.

"Trình tiên sinh, tôi còn một vấn đề muốn hỏi anh."