Mèo Của Tôi Đâu Rồi

Chương 2

Nói ra thật xấu hổ, mấy ngày nay ở chung với con mèo này, cô thậm chí còn không nghĩ đến việc phải triệt sản cho nó. Trước đó xem qua phổ cập khoa học, nuôi mèo làm thú cưng trong nhà, khi mèo động dục rất có thể sẽ nhân cơ hội chạy ra ngoài, để tìm bạn tình, không chừng đến lúc đó còn dìu già dắt trẻ cùng nhau trở lại đấy chứ.

Vì vậy, chàng trai kia có lẽ nhầm tưởng con mèo của mình là một con mèo thú cưng nuôi trong nhà và vô ý lạc mất nó, nên mới đưa ra lời khuyên triệt sản cho cô. Nhưng Mạnh Tinh Linh lại cho rằng mèo quýt trắng nhỏ đơn giản là vì không quen với cuộc sống trong nhà, thích chạy loanh quanh bên ngoài, không phải vì động dục. Dù sao, những ngày qua khi ở nhà, nó cũng chỉ ngủ mà thôi, cũng không kêu to, cũng không hề giống một con mèo thích làm loạn.

Nhưng triệt sản cho nó cũng là một việc nên làm, thứ nhất là tốt cho sức khỏe của nó, thứ hai, nếu chẳng may trong khu chung cư vẫn còn có con mèo cái hoang chưa triệt sản, bị nó làm hại, Mạnh Tinh Linh không thể đảm nhận nổi trách nhiệm này.

Cô về tới nhà và chờ nó quay trở về.

Mạnh Tinh Linh đợi một lúc, nhưng không đợi được bóng dáng mập mạp của nó xuất hiện, đã đi luôn vào phòng vệ sinh. Đợi đến lúc cô bước ra, con mèo to béo đã tự bọc mình lại chui vào ổ mèo.

Cô nhìn thời gian, quả nhiên là vậy, nó đã trở lại cùng thời điểm với mấy ngày trước.

Cô thậm chí còn không biết con mèo này chui vào từ cái khe nào nữa, rõ ràng cô đã đóng hết tất cả cửa ra vào và cửa sổ của ngôi nhà, chẳng lẽ con mèo này có khả năng xuyên tường?

Mạnh Tinh Linh bước đến bên nó và ngồi xổm xuống. Mới về được một lúc thôi, quýt nhà ta đã rơi vào trạng thái say giấc rồi, phát ra tiếng gáy nho nhỏ, cái bụng ngửa lên trời, không hề có chút đề phòng nào cả.

Mạnh Tinh Linh nổi lên ý xấu, đưa tay trực tiếp vào lớp lông dày mềm mại trên bụng nó mà gãi mạnh. Con mèo bị đánh thức, ngáp một cách nặng nhọc, còn nhìn Mạnh Tinh với đôi mắt ngấn lệ.

Mạnh Tinh Linh vỗ vỗ chân nó, cười nói: "Đừng ngủ, để mẹ xem xem trên người con có giấu một cái đồng hồ nào hay không, vì sao mỗi ngày trở về đều đúng giờ như vậy?"

Cô không biết nó có thực sự hiểu những gì cô nói hay không, nó nhìn Mạnh Tinh Linh với vẻ phẫn uất trên mặt, khi cô đưa tay ra định chạm vào, nó bước đầu tiên và dùng chân hất văng tay cô ra.

"Yo, con mèo nhỏ thật hung dữ, mới nói con hai câu thì đã không vui."

Nhưng Mạnh Tinh Linh lại có tâm lý phản nghịch, nó càng không thích Mạnh Tinh Linh trêu chọc mình, thì cô lại càng muốn trêu chọc. Lại thấy cơn buồn ngủ đang len lỏi, hai mắt sắp nhắm lại, cô nhân cơ hội nhẹ nhàng kéo đuôi nó lên, đôi lục lạc nhỏ đang căng tròn lộ ra trước mắt.

"Đúng là chưa triệt sản, bị mẹ phát hiện rồi. Con không đắc ý được mấy ngày nữa đâu, đến lúc đó mẹ sẽ dẫn cpm đi cắt lục lạc nhỏ."

Quýt nhỏ kêu "meo meo", gương mặt u oán nhìn chằm chằm vào Mạnh Tinh, thậm chí nó còn quay người lại và di chuyển đuôi sang phía khác để cô không chạm được.

Con mèo con này lại tức giận, cũng không biết có phải vì cô nói lục lạc của nó nhỏ mà làm tổn thương lòng tự trọng của một con mèo đực hay không.

"Xin lỗi mà, mẹ nói sai rồi, là lục lạc to lớn... là lục lạc rất rất lớn."

Mạnh Tinh Linh vươn tay muốn chạm vào nó một lần nữa, không ngờ con mèo này lại tránh đi, ngay sau đó nó nhảy ra khỏi đệm của mình, bốn cái chân ú nụ nhanh chóng chạy mất, đang chạy chân còn bị trượt một chút, nhìn qua có hơi hoảng loạn.

Mạnh Tinh Linh bật cười ra tiếng: "Sợ gì chứ, bây giờ mẹ cũng chưa đưa con đi triệt sản ngay."

*

Lại vài ngày trôi qua. Mấy ngày nay Mạnh Tinh Linh đã làm xong thủ tục về triệt sản cho mèo đực và liên hệ với bệnh viện xong, hôm nay là ngày đưa nó đi triệt sản.

Trước khi đi, bạn thân của cô là Chu Tiểu Ý đã gọi điện, nói cô ấy muốn tìm cô để đi chơi cùng.

"Hôm khác đi, hôm nay tớ phải đưa mèo con đi triệt sản."

Chu Tiểu Ý cười trêu chọc cô: "Mấy ngày nay tớ nói chuyện với cậu, cậu mở miệng ra đều là mèo, trên mạng xã hội cũng có mèo. Trước kia cậu cũng không đăng Weibo nhiều lắm, bây giờ ngày nào cũng đăng mười bài, tất cả mười bài đều là về mèo. Con mèo nhỏ này đã cho cậu uống canh mê hồn đấy à? "

"Chu Tiểu Ý, Đừng nói cậu ghen với một con mèo đấy nhé?"

Mạnh Tinh Linh để mèo vào l*иg mèo, hai bên l*иg thiết kể hở, giúp mèo con thở dễ dàng hơn. Cô cúi đầu nhìn, phát hiện khuôn mặt nhỏ nhắn mèo quýt trắng đang áp sát vào một bên, đám thịt trên má bị ép tràn ra ngoài qua khe hở.

Cô lại nhìn vòng qua bên kia l*иg mèo thì thấy mông nó cũng bị bóp chặt.

Nó đã quá béo, mà cái l*иg mèo nhỏ quá.

Quýt nhỏ liên tục ở bên trong kêu thảm.

Mạnh Tinh Linh cất điện thoại và đi sang bên kia.

"Con chờ một chút nhé, mẹ sẽ lấy cho cho con cái l*иg to hơn."

"Trước đây không phải con là mèo hoang sao, sao có thể mập như vậy chứ?"

"Ngoan, đừng kêu, mẹ sẽ không vứt con đi đâu, ngoan ngoãn đợi bên trong một lúc."

"Ngoan nào, mẹ biết con cũng khó chịu, nhưng triệt sản là tốt cho cơ thể con đúng không? Con nói mẹ làm sao có thể vô cớ để con chịu một dao được? Con vừa đau đớn, lòng mẹ cũng đau. mẹ chắc chắn là sẽ tốt cho con mà!"

"Chỉ cần con đừng kêu loạn, mẹ sẽ cho con hai gói thức ăn cho mèo khi trở về, cứ như vậy nhé."

......

Sau khi Mạnh Tinh Linh thu dọn đồ đạc và chuẩn bị cho nó một số thứ cần thiết xong, cô nhận ra rằng điện thoại vẫn chưa bị cúp.

"Tớ quên mất vẫn đang nói chuyện điện thoại với cậu, sao cậu không tắt máy?"

Chu Tiểu Ý cố gắng nhịn cười: "Mạnh Tinh Linh, cậu biết không, bây giờ tớ rất lo lắng cho tình trạng tinh thần của cậu."

"Tớ bị làm sao cơ?"

"Mấy ngày nay cậu cứ trải qua như vậy sao? Ngày nào cũng nói chuyện với con mèo?"

Mạnh Tinh Linh thở dài: "Cậu không biết sao, nó ngày nào đều cũng làm lơ tớ, so với lúc tớ gặp nó trong chung cư, như hai con mèo khác nhau vậy. Ngày nào cũng đều giận tớ, mà tớ không thể nào dỗ dành được, đúng là tự rước tiểu tổ tông về, như thế nào thì cũng phải hầu hạ nó thoải mái mà."

"Tớ như một con chó la liếʍ vậy. Nó là một con mèo còn tớ là chó."

“Đây là lần đầu tiên tớ nghe có người tự nhận mình là chó đấy.” Chu Tiểu Ý mỉm cười, “Cậu gửi địa chỉ bệnh viện thú y cho tớ, lát nữa tớ sẽ đến với cậu, nhân tiện gặp được con thái tử mèo này.”

"Được."

......

Mạnh Tinh Linh đặt l*иg đựng mèo lên ghế sau xe, rồi khởi động xe. Đã lâu cô không lái xe, mất một lúc lâu cô mới có thể lái xe ra khỏi ga ra. Sau khi xe ổn định, con mèo cũng không kêu lên nữa.

"Đúng rồi, là như thế này, yên lặng đi, một lát nữa sẽ ổn."

Mạnh Tinh Linh cũng cảm thấy kể từ khi cô mang con mèo về nhà, việc cô làm nhiều nhất mỗi ngày là nói chuyện với mèo, mặc dù cô nói gì nó cũng đáp lại "meo meo meo", nhưng ít ra mấy câu "meo meo"của nó cũng có thay đổi cảm xúc, vì vậy Mạnh Tinh Linh cũng mặc định được là nó nghe hiểu, mà còn không biết mệt mỏi mà giao tiếp với nó.

Cô đã từng sống một mình suốt đời, nhưng bây giờ cô có một con mèo, mặc dù nó không thích để ý đến cô, nhưng nó thực sự dường như đã làm dịu đi cảm giác cô đơn.

Thật tốt mà.

Mạnh Tinh Linh vui vẻ ngâm nga một bài hát, vừa ra khỏi mở cổng chung cư, sau khi quay đầu lại, đuôi mắt liền liếc thấy một bóng dáng quen thuộc.

Mặc dù Mạnh Tinh Linh chỉ mới nhìn thấy người đó một lần, nhưng một thân trang phục kia thực sự khiến người ta rất khó quên.

Anh vẫn quấn chặt người từ đầu đến chân, đút hai tay vào túi áo khoác, cúi đầu không biết đang nhìn cái gì.

Nói cũng lạ, Mạnh Tinh Linh đã sống ở đây rất lâu, chưa từng gặp người bí ẩn này bao giờ, mấy ngày nay cũng mới gặp anh ta hai lần mà thôi.

Có phải anh ta đang đợi xe buýt không? Mình có nên dừng lại và hỏi anh ta xem có tiện đường đi thì cho anh ta đi nhờ một đoạn?

Ý định này vừa nảy ra một giây, chính cô đã cũng bỏ qua luôn.

Mày đang nghĩ về điều gì đó Mạnh Tinh Linh! Người ta chắc chắn có tài xế đến đón! Hơn nữa, mình cũng chẳng thân quen gì với người ta, nói không chừng người ta còn chẳng nhớ mình là ai, tự mình đa tình cái gì chứ!

Tuy là nghĩ như vậy, Mạnh Tinh Linh không thể nhịn được nhìn anh ta nhiều hơn. Dường như trên người anh ta có một loại khí chất kỳ lạ nào đó thu hút cô, khiến cô cũng không nói lên lời.

Đại khái là, con người có ham muốn không thể kiềm chế với những gì có cảm giác bí ẩn tò mò muốn đi tìm hiểu.

Đợi đến khi cô thu hồi ánh mắt, cách đó không xa đột nhiên xuất hiện một chú cún con, Mạnh Tinh Linh nhướng mày lên, vội vàng đạp phanh.

May mắn thay, cuối cùng không có nguy hiểm nào xảy ra.

Cô thở phào nhẹ nhõm một hơi, cảm thán trong lòng: Đúng là sắc đẹp thì hại người mà.

Tác giả có điều muốn nói:

Tiếp tục phát lì xì ~