Nghiêm Minh Khôn theo bản năng phản bác, “Hồ nháo, trên thế giới này nơi nào có quỷ.”
“Ba……” Nghiêm Thiên Lãng thanh âm rầu rĩ nói, “Ba ngẫm lại chuyện ở công trường của ba thử, ba còn tin chắc vào chủ nghĩa duy vật sao?”
Nghiêm Minh Khôn trầm mặc, “Con thật sự gặp quỷ?”
“Đúng vậy.” Nghiêm Thiên Lãng lau mặt, “Bì Thiên Lỗi bọn họ cũng thấy, cũng chỉ có tụi con nhìn thấy được, ba, ba đã hiểu chuyện gì xảy ra chưa?”
“Có ý tứ gì?” Nghiêm Minh Khôn không hiểu.
Nghiêm Thiên Lãng nói thẳng: “Ba, con cảm thấy người chị kia của Uẩn Thịnh không đơn giản.
Lúc trước ở trường học, lúc bị chị ấy đánh một trận thì Bì Thiên Lỗi bọn họ đều nói đột nhiên cảm thấy cả người phát lạnh rồi.
Mà thân thể thì không thể nhúc nhích, lại vừa vặn chỉ có mấy người tụi con nhìn thấy được quỷ thôi.
Cho nên con hoài nghi là do chị của Uẩn Thịnh động tay, cô ấy hẳn là hiểu biết mấy thứ này?”
Nghiêm Minh Khôn trầm mặc, ông tưởng nói cô gái kia mới có bao nhiêu tuổi nha, sao có thể hiểu mấy thứ này được.
Nếu thật sự có thể dùng pháp thuật làm cho bọn họ gặp quỷ, kia tuyệt đối là lợi hại hơn mấy cái đại sư phong thủy mà ông đi tìm mấy ngày nay nhiều.
Chính là tuổi tác nhỏ như vậy. thật sự là có được khả năng này sao?
Nghiêm Thiên Lãng nói: “Ba, nếu vẫn luôn gặp quỷ như vậy cũng không được nha, con muốn ba đi cùng con đến bái phỏng Uẩn gia, chân thành xin lỗi.
Nếu như cô ấy thật sự có thể giải quyết vấn đề trên người con, vậy chẳng phải là cũng có thể dễ dàng giải quyết vấn đề ở công trường của ba?”
“Được, ba sẽ đi cùng con đến bái phỏng Uẩn gia.” Ông cũng thật là cùng đường rồi.
Cùng ngày, Nghiêm Minh Khôn đã chuẩn bị quà để đến cửa bái phỏng, nhưng chính là đi đến nơi rồi mới biết được Uẩn Ngọc không ở nhà.
Chỉ có Uẩn Thịnh, Uẩn Thịnh đứng trong sân nhìn ra thấy hai cha con bọn họ, “Nghiêm tiên sinh, xin hỏi hai người có chuyện gì sao?”
“Bạn học Uẩn, chúng tôi là tới xin lỗi.” Thái độ của Nghiêm Minh Khôn rất thành khẩn.
“Bởi vì chuyện ở trường học, nên chúng tôi muốn trân trọng mà nhận lỗi với cậu, mặt khác nữa là cũng muốn gặp mặt chị ba của cậu.
Phía trước ở trong trường học, đáng lẽ ra Thiên Lãng không nên đánh nhau với cô ấy, nên thằng bé muốn giáp mặt mà nói xin lỗi với chị ba của cậu.”
Ông phóng thái độ rất thấp, cũng không dám bởi vì Uẩn Thịnh là học sinh mà có nửa phần vô lễ.
Uẩn Thịnh ăn ngay nói thật, “Nghiêm tiên sinh, thật ngại quá, hôm nay chị ba tôi không có ở nhà.”
Nghiêm Minh Khôn lau một phen mồ hôi trên trán, “Bạn Uẩn à, không biết cậu có phiền khi để cho tôi vào trong nhà ngồi chờ chị ba của cậu về được không?”
Không có gì phải phiền cả, Uẩn Thịnh mời người vào trong phòng khách ngồi xuống, sau đó lại rót trà cho bọn họ.
“Nghiêm tiên sinh, hai người uống nước đi.” Rốt cuộc là khách nhân, Uẩn Thịnh cũng không thể nào để cho bọn họ ngồi một mình ở trong phòng khách, cứ như vậy mà ngồi ở nơi đó, không nhanh không chậm mà nói chuyện với Nghiêm Minh Khôn.
Chờ đợi có chút lâu, phải đến khi chân trời tràn ngập ánh tà dương thì Uẩn Ngọc cùng với bà nội Uẩn mới quay trở về.
Mà bọn họ cũng thuê được cửa hàng, sau đó lại đi mua nồi chén gáo bồn cùng với các loại l*иg hấp hấp bánh bao với bếp lò linh tinh.
Tất cả đều là Uẩn Ngọc trả tiền, trong thẻ của có khoảng 5 vạn nhiều.
Đó là tiền thưởng mà cha mẹ của đứa bé lúc trước ở Đế Đô cô giúp đỡ tìm được kia cho, sau đó là một vạn của Lưu gia mấy ngày trước đây.
Sau khi cô quyên đi ra ngoài một nửa thì trên người cũng còn dư lại tiền thuê còn với phí dụng mua đồ.
Khi về nhà nhìn đến hai cha con Nghiêm gia cô cũng không có chút nào ngoài ý muốn, cô đi toilet rửa mặt cùng tay sau đó mới quay lại, “Nghiêm tiên sinh, không biết hai người đây là?”
Nghiêm Minh Khôn đứng dậy, “Uẩn tiểu thư, tôi dẫn Thiên Lãng tới đây là muốn nói một tiếng xin lỗi với mọi người.
Rốt cuộc là bởi vì nó nên bạn Uẩn đây mới bị thương như vậy, với lại lần đó ở cổng trường, Thiên Lãng cũng không nên ra tay đánh nhau với cô, khi trở về tôi cũng đã dạy bảo hắn qua rồi.”
Uẩn Ngọc cũng không có động dung, “Nghiêm tiên sinh, nếu hai người đã xin lỗi xong rồi thì mời trở về đi.”
Nghiêm Thiên Lãng động môi một chút, muốn nói gì đó, Nghiêm Minh Khôn lại lôi kéo anh rời đi, “Uẩn tiểu thư, vậy chúng tôi không quấy rầy nữa, tạm biệt.”
Hai cha con hai người ra khỏi cửa phòng, Nghiêm Thiên Lãng hỏi: “Ba, vì cái gì không cho con hỏi một chút chuyện gặp quỷ.”
Nghiêm Minh Khôn thở dài nói: “Có nghe qua nói chuyện Lưu Bị đến mời ba lần không?
Nơi nào lại có chuyện dễ dàng như vậy, nếu như cô gái họ Uẩn này là một người có bản lĩnh thật sự vậy thì con còn nghĩ là mới tới cửa một lần đã muốn cho cô gái đó ra tay?
Từ từ tới đi, dù sao cũng không vội vàng hai ngày này.”
Bà nội Uẩn mới đi từ trong bếp ra phòng khách thì phát hiện khách nhân đã đi rồi, bà còn kỳ quái nói, “Bọn họ đi nhanh như vậy sao?”
Uẩn Ngọc cười nói, “Bà nội, không có việc gì, đại khái chính là tới xin lỗi, nói xin lỗi xong thì quay trở về thôi.”
Bà nội Uẩn nhìn đồ vật ở trên mặt đất, đều là mấy thứ lá trà quý báu còn có một hộp hải sâm, bà không khỏi lải nhải lên.
---------------
Dịch: Thiên Hà