Huyền Học Đại Sư Nhàn Nhã Sinh Hoạt

Chương 47: Mộng

Cũng may là lần này vẫn hữu kinh vô hiểm, vạn nhất chọc giận người ta, họ đều có thể chặt đứt khí vận của Lưu gia bọn họ, sau này sẽ liên tục xui xẻo.

Ba Lưu nghe vậy sợ hãi không được, lập tức móc điện thoại ra chuyển tiền ngay.

Tự nhiên Uẩn Ngọc cũng không biết được Lưu gia đã xảy ra chuyện gì.

Cô nhưng không làm được chuyện đi đối phó trẻ em, chỉ do nhà họ Lưu không chăm sóc tốt nên thằng bé mới bị ngã khỏi giường thôi, sau đó bởi vì chột dạ mà tự ám chỉ trong lòng.

Uẩn Ngọc ở trong phòng tắm tắm xong sau đó lại dùng linh tuyền chà lau thân thể, trong nhà không có bồn tắm, nên cô cũng không thể dùng linh tuyền ngăm tắm.

Cô cũng chỉ có thể dùng linh tuyền lau mình sau mỗi lần tắm rửa xong thôi.

Mặt dù ngũ quan của thân thể này cũng không tệ lắm, nhưng mà lại kém xa so với đời trước của cô.

Không có cô gái nào mà không yêu thích cái đẹp, cô cũng thích chính mình xinh đẹp nên chỉ có thể bảo dưỡng cho thật tốt.

Cô đã dùng linh tuyền bảo dưỡng được một đoạn thời gian, bây giờ làn da đã trở nên trắng nõn không ít, bộ ngực cũng phình lên một chút.

Nhưng mà thân hình lại không có cao lên, cũng chỉ có 1m63 mà thôi, bây giờ xương cốt cũng đều đã cố định, dùng linh tuyền cũng sẽ không có hiệu quả gì lớn, nhiều nhất chỉ cao thêm được hai ba cm mà thôi.

Tắm xong, Uẩn Ngọc lại uống lên một ly linh tuyền sau đó mới về phòng ngủ, gần nhất cô rất ít nằm mơ.

Vài ngày trước đó cô cứ mơ thấy phụ hoàng mẫu hậu, ở trong mộng bọn họ khóc ruột gan đứt từng khúc, làm cho cô cũng khóc không thành tiếng.

Thực nhanh Uẩn Ngọc lại đi vào giấc ngủ, nhưng mà cô lại nằm mơ một giấc mộng khác.

Cô mơ thấy dưới ánh đèn mờ nhạt ái muội, có người nhẹ nhàng hôn môi cô, cái hôn nóng rực ấy dừng lại trên trán, trên má cô.

Lọt vào tầm mắt chính là l*иg ngực rộng lớn, rắn chắc cùng với đường cong cơ bụng xinh đẹp.

Cô gian nan đưa ánh mắt nhìn lên trên thì thấy hình dáng hầu kết rõ ràng cùng với sườn mặt lãnh ngạnh như đao khắc.

Dáng người của chàng trai ấy thật sự rất cao lớn, mà cô bị đè ở dưới thân lại có vẻ rất nhỏ xinh.

Ở trộng mộng đó chính là liều chết mà triền miên.

Thế cho nên Uẩn Ngọc đã bị dọa đến bừng tỉnh, mồ hôi thơm đầm đìa, cô ngồi dậy đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ.

Mới 3, 4 giờ sáng, cô bọc thảm lông ngồi trên giường, bộ dáng ngẩn ngơ, kỳ thật giấc mơ khi nãy lại không phải mông, là cô đã tự mình trải qua.

Là khi cô vừa mới trở thành Uẩn Ngọc, bị Cát Tình bỏ thuốc lại cứ nghĩ là mình bị đưa đến địa phủ, kết quả là đưa sai phòng, mà trong mơ hồ cô vẫn là nhớ rõ diện mạo của nam nhân ấy.

Lúc ấy cô cứ nghĩ là mình nằm mơ nên không hề phản kháng, thậm chí bởi vì có thuốc ở trong người mà nóng bỏng đáp lại.

Trong hoảng hốt cô còn đi nhìn xem tướng mạo của nam nhân.

Xương tướng quân* của nam nhân vô cùng rõ ràng, chân núi* đĩnh bạt, ấn đường no đủ, Phục Hy cốt cũng là thẳng vào Thiên Đình,

(*Xương tướng quân: xương lưỡng quyền kéo dài từ phía trên khóe mắt nhô lên hai bên tai.

*Chân núi: trong tướng học là gò trán, đại diện cho tiền vận, tiền bạc.)

Cô thậm chí còn duỗi tay sờ sờ sau tai của anh, xương sau tai phồng lên kéo dài đến sau đầu, đây chính là cự giao cốt, đây chính là trời sinh đế vương khanh tướng.

Nếu đặt ở thời đại của cô thì ít nhất nam nhân này cũng sẽ là bá chủ của một phương.

Sau này cô đều theo bản năng mà lảng tránh đi chuyện này, kỳ thật, khi đó được trọng sinh mang đến vui sướиɠ lớn hơn thương tổn mà chuyện này mang đến cho cô.

Mà cô theo bản năng lảng tránh cũng là vì ngày đó cô bị lăn lộn thực thảm, thể lực của nam nhân kia tốt đến đáng sợ.

Chỉ là tại sao không sai biệt lắm mọi chuyện đều xảy ra gần một tháng sau cô lại mơ thấy nó?

Người ta nói đoán mệnh không tính mình.

Uẩn Ngọc cảm thấy có lẽ cô không thể tính vận mệnh của chính mình, nhưng có lẽ giấc mộng này đại khái là cho cô một cái nhắc nhở, có lẽ là sẽ có chuyện gì đó phát sinh ở trên người cô?

Cô suy nghĩ như thế nào cũng không thể nghĩ ra một nguyên cớ nào hết, Uẩn Ngọc nhìn về phía chân trời đã bừng sáng cũng không muốn ngủ tiếp.

Cô ngồi xếp bằng nhập định, dẫn đường linh khí đi hướng bát mạch kỳ kinh.

…………

Mà một đêm này đã chú định có rất nhiều người không cách nào đi vào giấc ngủ.

Trong Nhất Trung, Uẩn Thịnh dậy sớm, mặc xong quần áo sau đó đi sân thể dục chạy bộ, anh tính toán nghe theo chị ba nói, vận vận động nhiều một chút.

Sáng sớm đầu mùa hè có chút lạnh lẽo, trên sân thể dục cũng lục lục tục có vài bạn học chạy bộ.

Sân thể dục rất lớn, cũng không có nhiều người lắm, có chút sương mù vẫn còn vướng lại, trời cũng không sáng lắm.

Uẩn Thịnh chạy rất vui sướиɠ, chính là không chạy rất xa đã gặp phải mấy người Bì Thiên Lỗi.

Nhưng thật ra Nghiêm Thiên Lãng không ở, cũng không biết mấy người này dậy sớm để làm gì mà vẫn còn ăn mặc áo khoác bông.

Bì Thiên Lỗi thấy Uẩn Thịnh, hắn ta tiến lên ngăn cậu lại.

Uẩn Thịnh bình tĩnh nói: “Các cậu còn muốn bắt nạt người khác?”

Bì Thiên Lỗi vui cười nói: “Nào dám nha, chị gái của cậu có bao nhiêu hung tàn nha, lỡ như cậu lại kêu chị gái cậu đến nữa làm sao.”

---------------

Dịch: Thiên Hà