Không có cách nào nha, bánh bao nhà cô vỏ mỏng nhân nhiều mà còn là cỡ to nữa, xỏa tung thơm mềm, nếu so với bánh bao bên ngoài thì không thể cùng một cấp bậc được, nếu bán 5 mao thì thật sự không có lời.
Bà nội Uẩn sau khi trở về vẫn cứ như là đang nằm mơ vậy, bà cùng Uẩn Ngọc nói, “Mới vừa đi đến trước cổng trường trường cấp 2, có không ít phụ huynh đều mang cơm đến cho học sinh ăn.”
Trường cấp 2 ở trấn trên cũng có vài cái, học sinh cơ bản đều không ở lại ký túc xá của trường, trưa thì ăn cơm trong trường, tối thì về nhà.
Rất nhiều phụ huynh sợ học sinh không theo kịp dinh dưỡng nên đến giữa trưa là cổng trường đều chật như nêm cối vậy.
Có rất nhiều tiểu thương đến bán đồ ăn, bà nội Uẩn đều bị đẩy đến trong góc đi.
Có rất nhiều học sinh được nuông chiều từ bé, cha mẹ đưa cơm tới ăn còn ngại hương vị không tốt, một hai phải mua đồ ăn ngoài.
Chung quanh không ít đồ ăn chiên rán, mà phụ huynh thì cũng không muốn cho con cái ăn này đó, khắp nơi tìm xem thì thấy bà nội Uẩn bán bánh bao.
Bánh bao trắng trẻo mập mạp, nhìn rất mê người, hỏi qua giá cả, mặc dù một đồng tiền một cái mắc hơn ở bên ngoài, nhưng mà nhìn bánh bao này rất không tồi.
Vì vậy mà mua hai cái cho con ăn, ban đầu học sinh còn không chịu ăn, cuối cùng bị phụ huynh mắng một hồi, bắt ép nhét vào trong tay.
Học sinh còn ghét bỏ cắn thử một ngụm, sau đó lại ăn ngấu ăn nghiến lên, lúc sau còn sai sử phụ huynh lại đi mua mấy cái.
Phụ huynh còn nói thầm, “Thực sự có ăn ngon như vậy?”
Đứa con còn gật đầu, “Ba, mau đi nhiều mua mấy cái, bánh bao này ăn ngon thật a.”
Phụ huynh đi mua nhiều mấy cái, chính mình cũng ăn một cái, nhịn không được ai da một tiếng, “Bánh bao này hương vị thật tuyệt.”
Rau hẹ với trứng gà bên trong đều mềm mại tươi ngon, miệng đầy sinh hương, thật sự quá thỏa mãn.
Phụ huynh lại quay lại đi mua mười mấy cái, tính toán buổi tối trở về hâm lại ăn.
Thấy vậy, mấy người xung quanh cũng nhịn không được đi mua mấy cái tới nếm thử, này một nếm thử đều phải quay trở lại mua mười mấy cái trở về.
Không ra mười phút, bánh bao của bà nội Uẩn bán không còn một mảnh nào, còn có người hỏi bà ngày mai có tới nữa hay không, bà nội Uẩn lắc đầu nói không có, bà tính toán mở một tiệm bánh bao.
Phía trước bà nội Uẩn không có tự tin lắm, hiện tại lại tin tưởng mười phần, dẫn Uẩn Ngọc đi trấn trên nhìn xem thử cửa hàng.
Ở trấn trên có không ít cửa hàng mặt tiền chuyển nhượng, bà nội Uẩn lựa chọn vào cái đều bị Uẩn Ngọc phủ quyết, phong thủy không tốt.
Đi lựa nửa ngày cũng không gặp một cái cửa hàng nào thích hợp, loại chuyện này không thể gấp được, chỉ có thể chậm rãi lựa chọn.
Hai bà cháu đều mệt mỏi một ngày, buổi tối trở về nấu mì ăn, Uẩn Ngọc đi mát xa chân cho Phùng Tú Trinh, sau đó kể chuyện đi tìm cửa hàng mặt tiền chung với bà nội.
Hai mẹ con ngồi trò chuyện, chờ đến khi Uẩn Ngọc mát xa đủ nửa giờ cho mẹ Uẩn thì mới quay trở về phòng.
Mới vừa vào phòng, điện thoại lại vang lên, là tin nhắn.
Nhắc nhở tài khoản ngân hàng mới được chuyển vào một vạn đồng tiền. (1 vạn = 10 000)
Uẩn Ngọc bừng tỉnh, là chuyện một tuần trước xem tướng cho cháu trai nhà họ Lưu, mẹ của thằng bé nhà họ Lưu bất kính quỷ thần, trêu chọc âʍ ѵậŧ ở ngoài đường nên làm cho con bị âʍ ѵậŧ sờ.
Cứ khóc nỉ non vào ban đêm, cô giúp đỡ giải quyết còn nói khi nào có hiệu quả thì lập tức chuyển tiền cho cô, cô cứ nghĩ rằng là Lưu gia còn muốn kéo dài một đoạn thời gian nữa đâu.
Không nghĩ tới chỉ mới qua một tuần mà đã chuyển rồi.
Xác thật là Lưu gia muốn kéo dài một đoạn thời gian, mà đứa bé xác thất là vào buổi tối cùng ngày cũng không còn khóc nỉ non nữa, ngủ nguyên một đêm.
Ngày hôm sau ba Lưu mẹ Lưu còn đi đồng công an sửa tên thằng bé lại thành Lưu Trình An nữa.
Vào mấy đêm sau thằng bé đều ngủ rất an ổn, mẹ Lưu cùng với bà nội Lưu đều nói mau chuyển tiền qua cho đại sư đi.
Nhưng ba Lưu vẫn luôn trầm mặc, tiền ở trong nhà đều là do ông quản, một vạn đồng vẫn là rất nhiều nha, ông luyến tiếc nên cứ vậy mà kéo dài.
Kéo dài mới vài ngày, mãi cho đến một buổi tối đã xảy ra chuyện.
Trong nhà tới thân thích, mọi người đều bận rộn, người nhà họ Lưu thấy thằng bé đang ngủ ngon nên cứ để ở trên giường nằm sau đó đi làm việc.
Nhưng mới được nửa tiếng sau đã nghe thằng bé gào khóc lên, vừa vào phòng đã thấy thằng bé rơi trên mặt đất.
Không biết đầu bị va vào chỗ nào mà trán thủng một lỗ, chảy không ít máu ra đầy mặt, mọi người chạy nhanh đưa thằng bé đi băng bó.
Bà nội Lưu đương trường sợ đến mức sắp ngất xỉu, cũng may là không có gì, nhưng mà thằng bé cũng bị dọa sợ không nhẹ.
Bà Lưu tức giận đến mức mắng ba Lưu không ngừng, “Đều nói là đại sư không thể chọc, hiện tại anh lại muốn đổi ý không trả tiền, nhìn một cái xem, mới chỉ vậy thôi mà Trình An đã xảy ra chuyện đi, anh là muốn lấy mệnh của con anh ra đánh cuộc có phải hay không?”
Thân thích trong nhà không biết chuyện gì, hỏi qua nguyên do, đều tấm tắc bảo lạ, cũng khuyên ba Lưu, phong thủy sư có bản lĩnh thật sự đều không thể chọc.