Canh Mạnh Bà

Chương 60: Chén canh 07 - Bảy

Chén canh số 7 - Bảy

Editor: Lạc Tiếu - 14/03/2020

"Người nọ không phải người tốt, tốt nhất em nên cách xa anh ta một chút." Tưởng Cẩn cưỡng chế tức giận nói.

Thanh Hoan chớp chớp đôi mắt to vô tội, cố ý chọc giận hắn. "Nhưng mà em cảm thấy anh ấy rất tốt, ánh mắt đầu tiên đã thích ảnh!"

Mày Tưởng Cẩn nhăn lại: "Viện Nhi, em không nghe anh hai nói gì ư? Anh đều là vì tốt cho em, chẳng lẽ anh hai sẽ hại em sao?"

Thật ra ngươi cũng không nhất định hại ta, nhưng moi tim thì chắc chắn trăm phần trăm. Nội tâm Thanh Hoan cười mỉa mai, mặt ngoài lại lộ ra vẻ buồn bực, không hiểu vì sao Tưởng Cẩn lại như vậy: "Nhưng mà... Người kia đối xử với em không tệ đâu."

"Hừ, mới vài phút đối xử tốt với em, đã có thể làm em phản kháng anh hai, thật đúng là nhà chúng ta uổng công nuôi một con bạch nhãn lang." Tưởng Khiêm ở bên cạnh châm chọc.

Nghe vậy, Thanh Hoan ngậm miệng lại nhìn hắn ta, ủy khuất lại thương tâm, vành mắt nhanh chóng phiếm hồng.

Tưởng Cẩn khó chịu nhìn Tưởng Khiêm: "Bớt nói một câu đi."

"Anh... Hừ!" Tưởng Khiêm phủi tay bỏ đi.

Tưởng Khiêm đi rồi, Tưởng Cẩn ôm Thanh Hoan vào lòng, ôn nhu nói: "Viện Nhi có tin anh hai không?"

Thanh Hoan gật gật đầu.

"Như vậy, em phải biết, anh hai sẽ không lừa gạt em. Người đó là người xấu, Viện Nhi cùng anh ta chơi đùa, sẽ bị khi dễ đó." Tưởng Cẩn thấm thía nói, nhìn qua cũng rất giống một anh trai tốt suy nghĩ cho em gái. Nếu không phải Thanh Hoan biết gương mặt thật của Tưởng Cẩn, thật muốn khen ngợi kỹ thuật diễn lô hỏa thuần thanh của hắn.

Rõ ràng là xem nàng như trái tim di động, nhưng vì ngăn cản nàng tiếp xúc với người ngoài, lại cố tình biểu hiện như toàn tâm toàn ý suy nghĩ cho nàng, mọi chuyện đều vì nàng, tựa như nàng không nhận lấy ý tốt của hắn là rất đáng trách.

Nói tới nói lui, cũng chỉ là một cách nói uyển chuyển của câu ""uổng công nuôi một con bạch nhãn lang"" mà thôi. Đầu năm nay, mỗi người đều muốn "thi ân cầu báo", thật là đáng sợ.

Mặc Trạch 【......】 Chủ nhân, người mới vừa sinh hoạt ở thế giới này không đến năm năm đã nhìn thấu hồng trần, như vậy thật sự tốt sao?

"À..." Thanh Hoan cảm thấy mất mát gật gật đầu. "Em biết rồi, em đều nghe anh hai."

"Ngoan." Tưởng Cẩn xoa xoa đầu thiếu nữ, nắm lấy tay nhỏ đi vào phòng nghỉ. "Lại đây, nhìn xem quà sinh nhật anh hai chuẩn bị cho em."

Thanh Hoan ngoan ngoãn bị hắn dẫn đi, rồi lại nhịn không được quay đầu lại tìm Tưởng Trạc. Việc nàng ỷ lại Tưởng Trạc, Tưởng Cẩn đã biết từ lâu, nhịn xuống sự không vui vẻ trong lòng, hắn hạ mắt, nói: "Ba đang vội tiếp khách, chờ lát nữa sẽ tìm em."

Thanh Hoan nghe vậy, không nhìn loạn nữa, Tưởng Cẩn dẫn nàng tới thư phòng, lấy ra một cái hộp nhỏ, đưa cho Thanh Hoan.

Bên trong là một sợi dây chuyền có mặt hình trái tim. Thanh Hoan không biết vòng cổ này làm bằng chất liệu gì, nhưng nhìn qua màu sắc cùng vẻ ngoài tinh tế, chắc chắn giá trị xa xỉ.

Nàng đưa cổ lại gần, nói với Tưởng Cẩn: "Anh hai đeo cho Viện Nhi nha."

Con ngươi đen nhánh của Tưởng Cẩn nhìn chằm chằm cái cổ tuyết trắng đến xuất thần. Hắn chợt nhận ra, bất tri bất giác, tiểu nha đầu đã lớn như vậy rồi...

Như bị ma chú, nhìn nhìn một hồi, Tưởng Cẩn nhịn không được tiến lên liếʍ mυ'ŧ cần cổ của thiếu nữ, Thanh Hoan hoảng sợ, vội vàng né tránh. Tưởng Cẩn đang ý loạn tình mê lập tức hoàn hồn, buồn bực không thôi. Từ bao giờ tự chủ của hắn lại kém đến như vậy?

Đều do con bé này lớn lên quá tốt, quá hấp dẫn, hắn vậy mà cũng không thể chống cự được dụ hoặc...

Thấy ánh mắt kinh hoàng của Thanh Hoan, Tưởng Cẩn thật sự không muốn bắt gặp ánh mắt này, liền dụ dỗ nói: "Bé ngoan, anh hai thích Viện Nhi nên mới làm vậy, chẳng lẽ em không thích anh hai hay sao?"

Nghe xong lời này, suýt chút nữa Thanh Hoan không giữ được biểu cảm của bản thân, còn Mặc Trạch không chút khách khí lăn ra cười to. Nàng vờ lúng túng nói: "Em thích..."

"Vậy là được rồi." Tưởng Cẩn nhẹ nhàng thở ra, cảm thấy tiểu nha đầu đơn thuần cũng không có gì không tốt.

Nhưng giây tiếp theo, cả người hắn lập tức căng chặt!

Nguyên nhân là vì, cô gái nhỏ bám lấy bờ vai của hắn, cũng học theo dùng môi anh đào phủ lên cổ hắn, không những vậy, cái lưỡi mềm mại ngọt ngào còn liếʍ liếʍ, sau lại dùng hàm răng cạ cạ.

Một trận điện lưu từ lòng bàn chân hướng lên trên, kèm theo đó là du͙© vọиɠ khó cưỡng. Cho dù biết vậy là không đúng, nhưng Tưởng Cẩn lại luyến tiếc đẩy ra.

Môi mỏng run rẩy, sau một lúc lâu, giọng nói khàn khàn của hắn vang lên: "Viện Nhi..."

Tiểu nha đầu nghi hoặc ngẩng đầu lên: "Anh hai không thích sao? Có phải Viện Nhi làm sai rồi hay không?"

"... Không, bên này cũng muốn." Thôi, sa đọa thì sa đọa đi!

Nhìn Tưởng Cẩn chỉ về bên còn lại của cổ, Thanh Hoan nghiêng đầu nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn đưa môi tới, dùng cái lưỡi nhỏ thơm mềm vừa liếʍ liếʍ vừa gặm gặm, cho đến khi cả người Tưởng Cẩn run lên, hạ thân vận sức chờ phát động, suýt nữa cứng rắn phá tan đũng quần.

Hắn đúng là đã coi thường nha đầu này, rõ ràng chỉ là liếʍ láp bình thường, sao có thể mê hồn đến mức này? Con bé học được kỹ xảo này ở đâu? Vậy mà có thể trêu chọc hắn tới nỗi không kềm chế được...

Tưởng Cẩn hít một hơi thật sâu, ôm lấy Thanh Hoan đặt lên người mình, sau đó dễ dàng dùng tay tách hai chân nàng ra, cho nàng ngồi khóa trên đùi.

Lại cố ý vô tình dùng cứng rắn của mình đυ.ng chạm nơi mềm mại của thiếu nữ. Cô gái trên đùi vẫn ôm cổ hắn liếʍ gặm, mà hắn thì tận tình hưởng thụ kɧoáı ©ảʍ cấm kỵ này.

Rõ ràng biết điều này là không đúng, Viện Nhi là em gái trên danh nghĩa của hắn, mà hắn là anh trai của con bé......

Ngay giây phút Tưởng Cẩn sắp nhịn không được, muốn xoay người đè Thanh Hoan xuống, cửa thư phòng bị đẩy ra. Ba giây đồng hồ trôi qua, hắn bị một chân gạt ngã trên mặt đất, mà tiểu miêu trong lòng ngực đã bị người khác ôm đi.

Mở đôi mắt còn mê ly dục vọng ra, Tưởng Cẩn ngồi dưới đất, một tay đặt ở đầu gối, đầu lưỡi nhẹ nhàng liếʍ cánh môi dưới, tựa hồ vẫn đang nhấm nháp chút dư vị mềm mại còn sót lại. Mới vừa rồi, tay hắn đã sờ đến bộ ngực nảy nở kia... Mềm mại co dãn, mỹ diệu không tả được.

Mặt Tưởng Trạc đầy hắc khí, "Tưởng Cẩn!"

Đây là lần đầu tiên Tưởng Trạc dùng giọng điệu lãnh đạm, lớn tiếng kêu tên con trai lớn, bởi vì hắn căn bản không thể tin được mình đã nhìn thấy gì!

Con trai lớn trước giờ kềm chế bản thân vô cùng tốt, vậy mà hắn lại thấy nó ôm Viện Nhi ngây thơ đơn thuần vào trong lòng mình để sàm sỡ! Nhớ tới động tác vừa nãy của Tưởng Cẩn, Tưởng Trạc hận không thể táng con trai mình một bạt tai!

Hắn bước nhanh về phía trước, mới vừa giơ tay lên, Tưởng Cẩn liền ngẩng đầu, lộ vẻ trào phúng nhìn cha mình: "Ba đau lòng Viện Nhi, cho nên muốn đánh con?"

Con ngươi hắn lóe lên nồng đậm châm chọc cùng tự ghét. Dù sao Tưởng Cẩn cũng là người có chút lương tri, hắn cũng biết mình đối xử với Thanh Hoan như vậy là vô cùng tồi tệ. Bị Tưởng gia nhận nuôi đã là bất hạnh cả đời con bé, hắn thân là anh trai, vậy mà còn mơ tưởng đến thân thể của em gái mình...

Tưởng Trạc bị ánh mắt của con trai lớn làm cho sửng sốt, ánh mắt ấy nhắc nhở hắn nhớ tới ý nghĩa của việc nhận nuôi thiếu nữ này, sắc mặt hắn thay đổi, khó coi đến cực điểm.

Tưởng Cẩn từ trên mặt đất bò dậy, xoay người đi ra khỏi thư phòng, để lại sợi dây chuyền sáng lấp lánh nằm đó.

Buổi tiệc sinh nhật được tổ chức vô cùng long trọng, tất cả mọi người đều biết Tưởng gia có một thiên kim tiểu thư tên là Viện Nhi, bao gồm cả vị thiên kim chân chính của Tưởng gia, Tưởng Uyển Nhi.

Cô ưu thương nhìn hình ảnh đang diễn ra trên màn hình TV, còn có những từ ngữ cứng nhắc được nhắc đến nhằm tán dương Tưởng Viện Nhi, nội tâm một mảnh chua xót. Rõ ràng cô mới là tiểu thư nhà họ Tưởng, vì sao ba và hai anh trai lại phải đối xử đặc biệt với cái thứ hàng giả kia?!

Đây là ba và anh trai của cô, không phải của cái thứ hàng giả đó!

Mà bên này, sau khi Tưởng Cẩn bỏ ra ngoài, tựa hồ Tưởng Trạc cảm thấy không có mặt mũi, cũng không thể đối mặt với đôi mắt ngây thơ trong sáng của Thanh Hoan, hắn trấn an qua loa vài câu, rồi tìm lý do rời đi.

Bởi vì chuyện này, đám đàn ông Tưởng gia vậy mà đã ba ngày liên tiếp không về nhà. Đây chính là chuyện vô cùng kỳ lạ.

Trước giờ, việc Tưởng Khiêm không ở nhà là chuyện như cơm bữa. Nhưng Tưởng Trạc và Tưởng Cẩn thì khác! Từ khi Thanh Hoan đi vào thân thể của "Viện Nhi", hai người bọn họ mỗi ngày đều về đúng giờ ăn cơm, chưa từng bỏ bữa nào, huống chi đến việc không ngủ ở nhà.

Nhưng hiện tại...

Thôi không sao, đi thì đi đi, bọn họ đi rồi, mới có cơ hội cho người nào đó hành động chứ.

Giống như hiện tại.

Thanh Hoan đang ôm một ly sữa bò nóng ngồi lọt thỏm trên sô pha, nhìn Tưởng Uyển Nhi dáng ngồi ưu nhã, sắc mặt tái nhợt đang ngồi đối diện.

Cô gái này có gương mặt vô cùng kiều diễm, thân thể đơn bạc, mảnh mai vô lực, giống như một đóa hoa sen trắng nhu mỹ mà thuần khiết.

Mặc Trạch 【......】 Chủ nhân, người thật sự biết Bạch Liên Hoa có nghĩa là gì sao?

"Viện Nhi, em gái, chị... Có thể gọi em như vậy được không?" Tưởng Uyển Nhi sợ hãi hỏi.

Thanh Hoan không tỏ ý kiến.

Thấy người kia không trả lời, Tưởng Uyển Nhi cắn cắn môi, cố gắng gom hết dũng cảm, mở miệng thỉnh cầu: "Chị muốn nhờ em một chuyện... Em, em đi ra khỏi nhà chị được không? Nếu em bỏ đi, ba và các anh trai mới không quên mất sự tồn tại của chị!"

Quên mất sự tồn tại của cô ta?! Nói giỡn sao? Bọn họ vì bảo vệ cô ta, nên mới cần có tấm mộc Viện Nhi!

Thanh Hoan nghĩ thầm, mặt ngoài lại vờ như bị đả kích mạnh mẽ: "Em, em..." Tựa như vì thỉnh cầu vừa bi thương vừa tuyệt vọng của Tưởng Viện Nhi làm cho hoảng loạn thất thố.

Trước kia, Thanh Hoan cũng không phải chưa từng gặp được cảnh bị nữ nhân thị uy, nhưng Tưởng Viện Nhi đúng là người đầu tiên đi con đường năn nỉ kiểu này. Đôi mắt long lanh như nước, bên trong là bi thương cùng tuyệt vọng làm người khác không cách nào từ chối được. Tựa như nếu ngươi không đồng ý, chính là một chuyện vô cùng, vô cùng tàn nhẫn.

Nhớ rồi! Cách hành xử y như nữ chính trong bộ kịch Quỳnh Dao mà trước đó Mặc Trạch từng cho nàng xem!

Tưởng Uyển Nhi cũng không chịu suy nghĩ, nếu như không có tác dụng, thì đám nam nhân nhà họ Tưởng nuôi Viện Nhi từ nhỏ đến lớn để làm gì.

Bất quá, Thanh Hoan cũng rất muốn biết, sau khi Tưởng Uyển Nhi biết nàng chính là người "hiến" tim, lại "hiến" máu, "hiến" cả nội tạng cho cô ta, cô ta còn có thể tiếp tục đuổi nàng đi hay không?

"Em xinh đẹp như vậy, cho dù rời khỏi nhà chị, em cũng nhất định có thể sống thật tốt. Huống chi em còn có một thân thể khỏe mạnh, mà chị thì... Khụ khụ khụ!"

Tưởng Uyển Nhi đột nhiên ho khan đến kinh thiên động địa, bộ dáng mỹ nhân bị bệnh, nhu nhược thấy mà thương. Đúng là làm người đau lòng không thôi. Thời điểm ánh mắt cô ta rưng rưng giọt lệ, ngay cả người có ý chí sắt đá nhất cũng nhịn không được mà mềm lòng.

Ngoại trừ Thanh Hoan, nàng sẽ không bị người không chân thành làm xúc động.

Tưởng Uyển Nhi ngây ngốc rớt nước mắt, khóc cho mệnh khổ và bi thương của bản thân. Cô ta cũng không biết, sở dĩ mình có thể sống đến bây giờ, tất cả đều là nhờ vào huyết nhục của người thiếu nữ ngồi đối diện kia!

"Viện Nhi, em gái ngoan, chị có thể cho em một chút tiền, chỉ cần em rời đi, có được không?"

"Nếu như em đi rồi, ba và các anh tìm không thấy thì phải làm sao?" Thanh Hoan hỏi.

Mặt Tưởng Uyển Nhi càng trắng hơn, nghĩ đến người cha nghiêm túc lạnh nhạt cùng anh trai sâu không lường được, nếu như bọn họ biết mình bức ép Viện Nhi bỏ đi, nếu như bọn họ biết mình cũng không phải thiên sứ thuần khiết như bọn họ đã nghĩ...

"Chị xin em, xin em đừng nói ra. Chị, chị không muốn ba và các anh không thích chị nữa..."