Chén canh số 6 - Mười
Editor: Cục Bơ - 15/02/2020
Beta: Lạc Tiếu
Đầu tiên, nàng xem xét hơi thở của Duy Dần, thấy hắn tuy suy yếu nhưng vẫn lại còn một hơi thở, chưa chết được, Thanh Hoan lúc này mới yên lòng.
Trước đó, nàng đã ra lệnh cho quỷ sai ở cầu Nại Hà đem hồn phách của hắn trả về, nếu như hắn đã chết, thật là không hay. Nàng điểm một chỉ, Khốn Tiên Tác liền biến mất, cả người Duy Dần vốn bị treo trên không trung, hiện giờ Khốn Tiên Tác buông lỏng, cả người hắn liền ngã thẳng vào lòng ngực Thanh Hoan.
"Thật là... Cứ thích tự làm mình người đầy thương tích." Trong lòng Thanh Hoan có chút không cao hứng.
Dù cho nàng đã từng khuyên bảo, kết quả ngắn ngủi chỉ mới bốn trăm năm, gia hỏa liền biến mình thành như vậy. Xem bộ dáng Duy Dần hiện tại, phỏng chừng về động phủ của hắn cũng không an toàn. Vẫn nên tới động phủ của nàng đi cho lành.
Tâm tùy ý động, Thanh Hoan chớp mắt liền ôm Duy Dần xuất hiện nơi đỉnh núi. Ngẩng đầu nhìn động phủ của mình, tuy rằng đã lâu không có người ở, nhưng động phủ vẫn trơn bóng như tân, không nhiễm một hạt bụi.
Thanh Hoan phất tay mở cửa động, đem Duy Dần đỡ lên giường, sau đó chạy về phòng luyện đan của lão đầu nhi, tìm đông tìm tây một đống lớn đan dược, rồi lại lập tức hồi động phủ.
Hệ thống hỏi 【 Chủ nhân, người... Người làm sao vậy? 】
Chủ nhân trở nên hoạt bát đáng yêu như vậy thì hệ thống phải làm sao bây giờ!
"Không tốt sao?"
【 Cũng không phải...】
"Vậy được rồi."
【 Chủ nhân muốn cứu hắn, vì sao phải vất vả như vậy? Không phải người thật vất vả mới mạnh mẽ lên hay sao? Vì cái gì lại không sử dụng năng lực của mình 】
Thanh Hoan tách miệng Duy Dần ra, thấy thần trí hắn mất hết, căn bản không thể làm ra động tác nuốt, nàng liền đem đan dược nghiền nát, toàn bộ rót vào. Hệ thống nhìn, nội tâm lạnh lẽo, chủ nhân quá hung ác, thời điểm kiểu này, chẳng phải là môi đối môi mới đúng kịch bản hay sao?
"Đừng tưởng là ta không biết ngươi suy nghĩ cái gì, tiểu hệ thống." Thanh Hoan híp mắt, lộ ra một tia uy hϊếp.
Hệ thống tức khắc run lên, đi qua ba ngàn đại thế giới cũng tìm không ra cái hệ thống nào đáng thương như nó, tất cả đều là hệ thống có thể nghe được tâm tư của ký chủ, nó đến nơi này liền hoàn toàn tương phản? Không chỉ không thể khống chế chủ nhân, còn phải bị chủ nhân ép lại sít sao!
Đan dược do Ngọc Hành Tử khổ sở luyện ra, vạn cổ khó tìm, Duy Dần tuy bị trọng thương, nhưng bất quá chỉ là bị tổn thương da thịt, rất mau bình phục. Thanh Hoan bắt mạch, lại phát giác tu vi của hắn không thích hợp. Theo lý thuyết lúc này Duy Dần hẳn phải là tiến vào Hóa Thần kỳ.
Bất quá Thanh Hoan nghĩ lại, sự xuất hiện của mình làm sự tình sinh ra biến cố, Duy Dần không thích Mai Ngạo Dung, không có ràng buộc tình cảm, hắn phải tấn chức càng mau mới đúng. Không thể đột phá Hóa Thần, ít nhất cũng phải là Nguyên Anh hậu kỳ, nhưng hiện tại tu vi của hắn lại chưa tới Trúc Cơ!
Chẳng lẽ hắn cuối cùng vẫn yêu Mai Ngạo Dung?
Nghĩ đến khả năng này, Thanh Hoan liền đen mặt. Nàng một mình một người ở dưới sông Vong Xuyên tập trung tu hành mấy trăm ngàn triệu năm, tâm trí vẫn kiên định, mà cái tên Duy Dần này ở nhân gian bất quá bốn trăm năm, ngay cả bản tâm cũng thủ không nổi, người như vậy... Chỗ nào đáng để nàng giúp?
Còn có Cát Quang, Cát Quang cũng không biết ở nơi nào. Thanh Hoan nhìn chằm Duy Dần trên giường một lát, thở dài, chống cằm chờ đợi hắn tỉnh lại.
Kỳ thật, đúng như lời hệ thống, lấy năng lực hiện tại của nàng, có thể dễ như trở bàn tay làm Duy Dần ngay lập tức hồi phục. Nhưng mỗi thế giới đều có pháp tắc riêng, thân phận của nàng lại đặc thù, vốn không thuộc về thế giới này, nếu mạnh mẽ vận dụng sức mạnh bên ngoài, sẽ không tránh khỏi việc làm tổn hại đến căn cơ, hơn nữa, nàng lại là người luôn có nguyên tắc.
Cũng không biết ngồi chờ đã bao lâu, Duy Dần rốt cuộc phát ra những tiếng rêи ɾỉ thống khổ nho nhỏ, rồi mở bừng mắt. Khi phát hiện mình đang nằm ở một nơi xa lạ, hắn không kinh ngạc cũng không phản kháng, mà mắt nhắm lại một lần nữa, lãnh đạm nói: "Lại muốn bắt ta tu luyện?"
"Ngươi nói bậy bạ gì đó, ai muốn bắt ngươi tu luyện?"
Thanh âm của nàng thanh thúy ôn nhu, thập phần dễ nghe. Tuy giọng nói không còn trẻ con, nhưng lại càng làm nhân tâm động. Chỉ là thanh âm này... Thanh âm này!
Duy Dần trợn mắt. Trước mắt hắn chính là mỹ nhân đẹp tới mức làm người khác hít thở không thông: "Thanh Hoan!"
"Là ta, ngươi làm như thế nào biến mình thành bộ dáng này?" Thanh Hoan sờ sờ ngón tay hắn, nguyên bản ngón tay thon dài ôn nhuận nay lại thành bàn tay gầy trơ xương, thập phần đáng sợ.
Nếu không phải ánh mắt kiên định kèm theo nhu hòa của hắn, nàng cũng nhận không ra. "Còn có, ta nghe nói Duy Trọng hiện tại đã là Đại chưởng giáo, sao lại là hắn? Ngươi còn phạm vào giới luật, bị khóa ở Tư Quá Nhai chịu lôi đình chi hình?"
Nhìn ánh mắt Duy Dần không thay đổi, Thanh Hoan nghĩ mình đã hiểu lầm, có lẽ hắn cũng không yêu Mai Ngạo Dung?
"Việc này nói ra thì rất dài, ta cùng sư tôn và các chư vị trưởng lão cũng không chưa nghĩ đến, Duy Trọng vậy mà phát rồ!" Nhắc tới đến Duy Trọng, tính cách ôn nhu khoan dung như Duy Dần cũng nhịn không được nghiến răng nghiến lợi.
"Bốn trăm năm trước, sau khi ngươi bế quan, ta đã bẩm báo với sư tôn về việc Duy Trọng cùng mãnh thú Cửu Anh, sư tôn cùng ta đều lo lắng cho hắn, liền tận tình khuyên hắn hướng thiện. Hắn ngoài miệng đáp ứng chúng ta, đợi lúc mọi người đang thương nghị, hắn lại triệu hồi ra Cửu Anh, đại náo Vạn Kiếm Tông!"
"Tất cả chân nhân đều trọng thương, ta dùng hết toàn lực đưa bọn họ đưa về động phủ, Vạn Kiếm Tông vì vậy mà đại loạn. Duy Trọng liền đυ.c nước béo cò, mượn cơ hội xuất hiện làm chúa cứu thế ở trước mặt các đệ tử, thu phục Cửu Anh. Sau khi các trưởng lão bế quan, ta tạm giữ chức Đại chưởng giáo, ai ngờ, ai ngờ..."
Nói tới đây, Duy Dần hung hăng nghiến răng. "Duy Trọng cùng Mai Ngạo Dung hủy đi danh dự của ta! Hắn vốn cùng Mai Ngạo Dung kết làm đạo lữ song tu, khi ta độ kiếp là lúc chúng xuống tay, làm chúng đệ tử tưởng rằng ta cưỡиɠ ɧϊếp Mai Ngạo Dung. Vì thế, ta bị bắt tiến vào Tư Quá Nhai, chịu lôi đình chi hình.""
""Nhưng Duy Trọng vẫn không chịu buông tha cho ta, hắn lợi dụng ta để tu luyện, không biết dùng tà pháp gì, đem tu vi của ta chuyển cho hắn, hiện giờ ta chỉ là Trúc Cơ tu sĩ, căn bản không thể làm gì được hắn! Chỉ mong sư tôn cùng các vị chân nhân có thể nhanh chóng xuất quan, vạch trần gương mặt thật của tiểu nhân này!"
Càng nói, hắn càng kích động, sau đó bắt đầu kịch liệt ho khan. Thanh Hoan vội vàng vỗ nhẹ lưng cho hắn dễ chịu hơn, nói: "Cát Quang đang ở đâu?"
Duy Dần lộ vẻ xấu hổ: "Ngày đó, chư vị chân nhân có thể chạy thoát là nhờ Cát Quang trợ giúp một tay, ta bị Duy Trọng khóa nhập Tư Quá Nhai, Cát Quang liền bị hắn cướp đi. Hắn tuy không biết Cát Quang là gì, nhưng biết nó không phải phàm vật, bởi vậy tất nhiên sẽ lợi dụng Cát Quang tu luyện. Thanh Hoan... Ta xin lỗi, là ta.."
"Đừng nói nữa." Thanh Hoan cũng không ngờ Duy Trọng tàn nhẫn đến vậy, phóng mãnh thú Cửu Anh đồ sát tính mạng những đệ tử Vạn Kiếm Tông vô tội? Hơn nữa hắn còn có ý đồ dùng tà pháp sử dụng tính mạng của tu sĩ để tu luyện... Người như vậy, dù chết bao nhiêu cũng chưa đủ.
" Thường mỗi đêm trăng tròn, hắn sẽ đến Tư Quá Nhai để thôn phệ tu vi của ta. Có một lần, hắn có nói ta đã không còn giá trị, muốn lấy trái tim ta.""
""Thanh Hoan, chớ nên cùng hắn đối chọi gay gắt, hắn giờ phút này... Không phải người như ta và ngươi có thể ngăn cản. Lúc ta bị lùi đến Trúc Cơ, đã từng là Đại Thừa kỳ, cũng không làm gì được hắn! Huống chi, thê nhi của hắn tu vi cũng cực cao......"
Đầu ngón tay ngọc điểm nhẹ vào cánh môi hắn, Thanh Hoan cũng không nghe hết, mỉm cười lạnh lẽo. "Chính là như vậy mới có ý tứ. Cát Quang là của ta, ta muốn đem nó trở về."
Thấy nàng đứng dậy muốn đi, Duy Dần định đuổi theo, lại phát hiện cả người mình không động đậy nổi, nói cũng khó khăn. Hắn vừa phẫn nộ vừa lo lắng mà nhìn Thanh Hoan, dùng ánh mắt nói cho nàng rằng không nên xúc động.
"Chờ đi, tỷ tỷ đi báo thù cho ngươi." Nói xong, liền giơ tay đánh vào ót Duy Dần, lăng không rời đi.
Nàng không có kiếm, cũng không cần kiếm để di chuyển. Độn Địa phù, Phi Thiên Phù... đều vô dụng khi nàng đã quá cường đại.
Cho nên, hiện tại, mỗi đệ tử Vạn Kiếm Tông đều đang khϊếp sợ nhìn chằm chằm vào vị Sát tinh không biết từ đâu ra kia. Thật kỳ quái, khoảng cách mười mét xung quanh đối phương vậy mà không ai có thể tới gần, kiếm trận của bọn họ căn bản là vô dụng!
Trong điện, Duy Trọng tóc đen cột cao, đầu đội ngọc quan, thân khoác tử tinh đạo bào, gương mặt hiền từ, tiên phong đạo cốt, chỉ nhìn bề ngoài anh tuấn đến cực điểm kia, khó ai có thể nhìn ra hắn là một người hung ác. Nhưng Thanh Hoan chỉ cần liếc mắt một cái liền nhìn ra, giữa chân mày hắn đã bị lục khí quấn quanh.
Duy Trọng cùng thân tín của hắn đang nghị sự, đột nhiên nghe một trận ầm ĩ bên ngoài.
"Sao lại ồn ào!" Bốn chữ khiển trách vừa mới xuất khẩu, đệ tử gác cổng liền đồng thời từ bên ngoài ngã nhào xuống đất, làm hỏng đại môn sừng sững. Bước ra sau đó một nữ tử bạch y đi đến, tóc nàng đen huyền chảy dài như thác nước, không hương không phấn, lại không dấu được vẻ mỹ mạo bức người, đặc biệt là đôi mắt trầm tĩnh thanh lãnh như sao sáng kia, hễ là người trong lòng có quỷ, liền cảm thấy chột dạ.
"Duy Trọng chưởng giáo...... Đúng không?"
Mỹ nhân luôn dễ làm cho người khác sinh ra hảo cảm, đặc biệt là tuyệt thế mỹ nhân như Thanh Hoan. Duy Trọng có thói quen ra vẻ tiên phong đạo cốt, tươi cười nói: "Đúng là tại hạ, cô nương là..."
"Cô nương?" Thanh Hoan nhướn mi, "Quy củ của ngươi không biết học được từ đâu, Trường Xuân Tử dạy dỗ đồ đệ như vậy sao?"
Trường Xuân Tử là phong hào của Chưởng giáo chân nhân, cô nương này có lai lịch ra sao, dám gọi thẳng tên của chân nhân? Duy Trọng mắt đen nhíu lại, trong lòng nổi lên đề phòng, "Không biết cô nương này có ý gì?"
"Nghe không hiểu sao? Trường Xuân Tử thấy ta, còn gọi ta một tiếng sư thúc, ngươi thấy ta, lại kêu ta là cô nương." Thanh Hoan gợi lên khóe miệng. "Ta thật ra chỉ muốn hỏi Trường Xuân Tử một chút, làm thế nào thu được người như ngươi làm đồ đệ."
Duy Trọng không tin: "Gia sư chưa bao giờ nói qua với ta còn có một vị sư thúc, toàn bộ đệ tử trong giáo cũng đều không biết còn có thêm một vị sư thúc tổ. Xin hỏi cô nương, có bằng chứng gì?"
"Lúc ta đang bế quan, ngươi còn chưa dứt sữa, tự nhiên không có tư cách thấy ta. Duy Dần là người nhận thức được ta, ngươi kêu Duy Dần tới đây."
"Ha hả, cô nương có lẽ còn chưa biết, Đại sư huynh đã phạm vào giới luật, bị khóa ở Tư Quá Nhai, chưa đến thời hạn kết thúc thì không thể ra được."
Duy Trọng ôn tồn lễ độ cười, nhìn qua cũng thực sự có khí chất cao nhân đứng đầu một phái. "Cô nương chẳng lẽ không biết?"
Thanh Hoan cúi đầu, thì thầm một câu: "Phải không?"
Nói xong, bàn tay nàng ngưng thủy, những thân tín bên cạnh Duy Trọng đều bị chụp bay, dính vào vách tường trên đại điện, có muốn ra cũng không ra được, chỉ riêng Duy Trọng vẫn đứng yên, lông tóc không tổn hao gì.
Điều này đương nhiên không phải vì hắn có tu vi cao, mà là Thanh Hoan căn bản không thèm ra tay với hắn.
- --
Lạc: Huhu.. Mọi người chỉ thích Editor mới, người cũ như ta thật tủi thân ~ Beta cũng có ""giá"" của beta bộ:"(