Trộm Được Ánh Trăng

Chương 10: Tự mình đa tình

Nhan Noãn cũng không biết phải giải thích như thế nào, nhấp nhấp môi, căng thẳng trong lòng.

“Phòng để đồ không phải không thể động vào à?” Úc Thiên Phi càng nói càng không thể dừng, ngữ điệu giống y như mấy nhân vật phản diện trên phim, “Nhà cậu chỉ có một cái giường, cũng đâu thể phân chia mỗi ngày một người ngủ giường một người của sô pha đúng không?”

Cho dù biết anh đang châm chọc, nhưng những lời này lại thật sự có chút giống với sự thật, Nhan Noãn chột dạ, không dám giải thích.

Lại không ngờ Úc Thiên Phi đã thay cậu nghĩ ra lý do: “Chẳng lẽ ở cùng người đàn ông kia quá mệt mỏi nên mới dứt khoát không đồng ý với tôi?”

Nhan Noãn chớp mắt hai cái.

Cậu chưa hề nói ra câu nào, Úc Thiên Phi lại tự cho là mình nói đúng, tiếp tục nói về cái đề tài này: Người nọ rốt cuộc là đắc tội cậu cái gì rồi?”

Nhan Noãn há miệng thở dốc, xoay đầu đi, trộm nuốt nước miếng.

Trái tim treo lơ lửng giữa không trung nãy giờ cũng được thả xuống.

Vừa rồi cậu thiếu chút nữa nói với Úc Thiên Phi là bản thân không có ở chung với người đàn ông kia, đối phương chỉ là thỉnh thoảng qua nhà cậu thôi. Nhưng vì lúc trước cậu còn làm ở bệnh viện, phải thường xuyên tăng ca, thời gian tan tầm không ổn định, sau khi làm người ta leo cây mấy lần thì mới không tình nguyện mà đưa chìa khóa cho người nọ. , nói cho Úc Thiên Phi chính mình cũng không có cùng mới vừa rồi nam nhân hợp

Nhưng hiện tại, giống như Úc Thiên Phi nói, giả bộ bản thân cùng người nọ ở chung không hòa thuận cũng không tồi.

Cậu khẩn trương mà nói: “Không có gì, có mâu thuẫn trong thói quen sinh hoạt nên không ở chung được thôi.”

“Vậy tôi lại càng không hiểu,” Úc Thiên Phi nói, “Tôi cùng cậu đâu có mâu thuẫn gì!”

Cho dù là đang chột dạ, nhưng khi nghe thấy những lời này, Nhan Noãn không nhịn được mà liếc anh một cái.

Tên sâu rượu này sao lại có thể không biết xấu hổ như thế chứ.

“Tên kia đúng là có bệnh,” Úc Thiên Phi lắc đầu nói, “Không thuê nữa thì thôi, sao còn cả ngày đi theo cậu, không thấy nhàm chán à, da mặt đúng là dày.”

Nhan Noãn há mồm, hít sâu một hơi, hao hết toàn bộ ý chí mới có thể đem mấy từ chửi bậy sắp tuột ta khỏi miệng mà nuốt xuống.

Nếu Úc Thiên Phi đã tự lừa gạt mình bằng lý do kia rồi, tốt nhất đừng có nhắc lại nữa.

Úc Thiên Phi có tật xấu chính là quản chuyện bao đồng quá nhiều, thỉnh thoảng rất phiền phức.

Tính cách của Nhan Noãn từ nhỏ đã không có nhiều người thích, thỉnh thoảng sẽ có mâu thuẫn với những đứa trẻ khác, Úc Thiên Phi luôn chạy tới giúp đỡ cậu, nghiêm trang mà nói mấy thứ linh tinh, ai đắc tội Nhan Noãn thì anh đánh người đó, hơn nữa đánh xong còn tự cho là mình vừa làm việc nghĩa.

Cái trò khôi hài vừa rồi cũng vậy, chẳng sợ không biết rõ chân tướng, anh cũng tự cho rằng lỗi là của người kia.

Nhưng hiện tại, anh vẫn không vui.

“Vấn đề mà tên đó có với cậu là vấn đề riêng của hắn ta,” Úc Thiên Phi nói, “Cậu lại đánh đồng tôi với người nọ, hơi bất công rồi đó? Tôi ở trong mặt cậu giống hắn ta sao?”

Đương nhiên là không giống, thực sự không hề giống.

“Chuyện này để nói sau đi,” Nhan Noãn cúi đầu đi nhanh về phía trước, “Tôi muộn rồi.”

“Chỗ cậu làm việc sớm như vậy à?” Úc Thiên Phi kinh ngạc.

“Hôm nay kahi trương, muốn làm mấy cái nghi thức, thầy Hạ dặn tôi phải đến sớm một chút.”

Úc Thiên Phi cũng bước đi nhanh hơn: “Vậy sao cậu không ra ngoài sớm hơn chút chứ!”

Bởi vì tốn thời gian ăn sáng ở nhà.

Chuyện này không hề quan trọng, Nhan Noãn sợ nói ra rồi thì Úc Thiên Phi sẽ phát hiện là do cậu muốn ngồi cùng bàn ăn bữa sáng với anh.

“Đi mau đi mau,” Úc Thiên Phi chạy lên trước, “Đừng nghĩ linh tinh nữa!”



Cũng may là khi vừa tới nơi thì còn đang chuẩn bị nghi thức cắt băng khánh thành.

Nhìn cách trang trí từ trong ra ngoài, phòng khám nha khoa này rõ ràng rất hiện đại đơn giản, nhưng khi khai trương thì vẫn làm theo kiểu cũ.

Lẵng hoa, biểu ngữ, còn có pháo giấy.

Vì trong thành phố cấm đốt pháo nên Bội Tỷ cùng bác sĩ Hạ nghĩ ra chiêu khác, thổi rất nhiều bóng bay rồi dán lên một cái vòng sắt. Chờ đến khi cần thì kéo sợi dây buộc vào vòng sắt, bóng bay nổ nghe không khác tiếng pháo là bao.

Thừa dịp buổi sáng không có khách, bác sĩ Úc chạy sang xem, cũng tấm tắc khen hay.

“Khi kết hôn tôi cũng phải làm như vậy,” Anh nói với Nhan Noãn, “Cái này hay hơn so với đốt pháp nhiều.”

Nhan Noãn trầm mặc: “Chờ đến khi có người yêu rồi nghĩ cũng không muộn.”

Úc Thiên Phi ghét bỏ mà nhìn cậu một cái: “Cậu đúng là, cái hay không nói, toàn nói cái dở.”

Nhan Noãn dứt khoát tránh ra.

Anh không quen với mấy chỗ ồn ào, cực kỳ khó chịu.



Là một trong số ít những nhân viên của phòng khám này, sau khi ông chủ là bác sĩ Hạ cắt băng khánh thành xong, Nhan Noãn lập tức tìm cơ hội chạy vào văn phòng.

Vốn tưởng rằng ngày đầu tiên sẽ không có nhiều khách, sẽ rất rảnh rỗi, nhưng lại không ngờ sau giờ cơm trưa lại cực kỳ bận rộn.

Bác sĩ Hạ làm trong ngành y đã nhiều năm, là người hòa ái, tài nghệ xuất chúng, danh tiếng vang xa, trước kia rất nhiều người tới bệnh viện khám răng đều nói rằng muốn anh ấy khám. Hiện giờ anh ấy mở phòng khám riêng, tất nhiên là thu hút được rất nhiều khách quen cùng bạn bè thân thiết. Phòng khám tư nhân không thể dùng thẻ bảo hiểm y tế, nhưng khám răng vốn phải tự chi trả rất nhiều loại phí, hơn nữa hiện tại phí đăng ký đã được các phòng khám tư nhân bỏ qua, môi trường khám tốt, phục vụ cẩn thận lại không cần xếp hàng, đương nhiên là có nhiều người rất ủng hộ.

Trong khi Nhan Noãn đang bận rộn tẩy răng cho vị khách thứ ba, Dương Nhược Liễu đẩy cửa đi vào.

“Trà chiều tới rồi,” Cô vui vẻ mà nói với Nhan Noãn, “Có trà sữa, còn có bánh kem, làm xong thì đến phòng chờ ăn!”

Nhan Noãn cũng không ngẩng đầu, tùy ý hỏi: “Bội Tỷ mua à?”

“Hehe,” Dương Nhược Liễu cười tủm tỉm đi đến trước mặt cậu, “Không phải, anh đoán xem là ai mang tới?”

Nhan Noãn theo bản năng mà giật mình một cái.

Khẩu trang y tế có thể che đi hầu hết biểu tình của một người. Cậu vẫn bình tĩnh như cũ, ngữ điệu không hề gợn sóng: “Sao tôi biết được.”

“Là bạn học cũ của anh, bác sĩ Úc,” Dương Nhược Liễu hưng phấn mà nói ra đáp án, “Có để phần cho anh đó, tiếp theo không có khách, nhớ tới ăn!”

Nhan Noãn tắt thiết bị, gật gật đầu, bắt đầu nói với khách hàng những việc cần lưu ý.



Khi cậu đi vào phòng nghỉ thì Úc Thiên Phi đã rời đi rồi.

Trên bàn còn hai ly trà sữa cùng hai hộp bánh kem chưa mở. Một phần của cậu, một phần hẳn là để cho bác sĩ Hạ vẫn đang bận rộn.

Úc Thiên Phi còn chưa từng gặp bác sĩ Hạ, nhưng vẫn chuẩn bị đủ cho anh ấy.

Không khó để biết được anh lấy thông tin từ đâu để mua đủ số lượng..

“Tới rồi,” Dương Nhược Liễu cười tủm tỉm tiếp đón cậu, “Bác sĩ Úc vừa nghe điện thoại, phải về rồi.”

Bội Tỷ bên cạnh ăn miếng trái cây, cười nói: “Tên nhóc này cũng thật có tâm, Tiểu Dương, xem ra chỗ này của chúng ta phong thủy không tồi, mang đến nhân duyên nha!”

Dương Nhược Liễu bị nói cho ngượng ngùng: “Anh ấy tới là muốn đưa đồ ăn cho bác sĩ Nhan, em đâu có liên quan gì.”

“Cô gái ngốc,” Bội Tỷ lắc đầu, “Tiểu Nhan và cậu ta đều là nam, cũng không thể yêu đương, quan hệ tốt đến đâu cũng đâu cần mời đồng nghiệp của cậu ấy ăn chứ?”

“Cái này… Em cùng anh ấy cũng đâu có yêu đương.” Dương Nhược Liễu nói.

“Cái này gọi là đang theo đuổi,” Bội Tỷ nhìn về phía Nhan Noãn một mực không lên tiếng, “Tiểu Nhan, em nói đi?”

Nhan Noãn cười cười.

“Em đó, chính là quá yên tĩnh,” Bội Tỷ cười, “Nhưng con trai như vậy cũng tốt, rất ổn trọng.”

Dương Nhược Liễu cầm ly trà sữa, sắc mặt đỏ ửng, như đang suy nghĩ cái gì.

Nhan Noãn cảm thấy mình nên nói cái gì đó, nhưng lại không mở miệng nổi.

Dưới con mắt của người ngoài, Úc Thiên Phi và Dương Nhược Liễu xấp xỉ tuổi nhau, trai tài gái sắc, thực sự là cực kỳ xứng đôi. Nhưng Nhan Noãn biết, Úc Thiên Phi không có ý tứ gì với cô.

Cậu không sợ Úc Thiên Phi che giấu sự thân thiện, vị Úc Thiên Phi sẽ không làm thế.

Dương Nhược Liễu là một cô gái đáng yêu, Nhan Noãn có chút không đành lòng, muốn khuyên cô kéo dây cương trước khi lao xuống vực thẳm. Cảm giác đau đớn khi đơn phương Úc Thiên Phi, không nên có thêm người nào nếm trải nữa.

“Cậu ta… Thói quen sinh hoạt của cậu ta rất không tốt.” Nhan Noãn cầm ly trà sữa, khẩn trương mà nói, “Hơn nữa ăn cơm xong còn không chịu rửa bát.”

Dương Nhược Liễu nghiêng đầu có chút mờ mịt, Bội Tỷ lại cảm khái một phen.

“Hình như em rất ghét chuyện cậu ta không rửa bát nha,” Chị ấy nói, “Lần trước em cũng nói như vậy. Hai người thường xuyên ăn cơm cùng nhau à?”

Gần mười năm nay mới ăn cùng hai lần, cũng không tính là “thường xuyên”.

“Xác xuất không rửa bát của cậu ta là 100%.” Nhan Noãn cố gắng chứng minh bằng số liệu.

Chiêu này thực sự có hiệu quả.

“Ừm… Cậu ta nhìn qua có vẻ rất tùy tiện,” Bội Tỷ gật đầu, “Bất quá, Lão Hạ nhà chị cũng không thích rửa bát, nói là tay của mình rất quý giá, không thể làm hỏng. Nhưng anh ấy nấu cơm ngon, hơn chị rất nhiều.”

“Úc Thiên Phi không nấu cơm.” Nhan Noãn nói xong, bổ sung trong lòng, chắc là vậy.

Dương Nhược Liễu rốt cuộc cũng phát hiện có gì đó không đúng: “Anh bị làm sao thế, suốt ngày nói xấu sau lưng người ta, hơn nữa còn nói đi nói lại, chẳng có gì mới.”

“…” Nhan Noãn câm miệng.

Cậu âm thầm tự hỏi, Úc Thiên Phi có cái tật xấu nào làm người ta phải né xa vạn dặm không?

Úc Thiên Phi đầu óc đơn giản, không câu nệ tiểu tiết, còn có chút tự cao, rất thích làm cho người khác mệt mỏi.

Anh còn rất ấu trĩ, hành vi căn bản không giống người trưởng thành, khiến người khác vừa đau đầu vừa bất đắc dĩ.

Mấy cái này đều rất vụn vặt, không đáng để lấy ra làm ví dụ.

Nhưng nhỡ đâu khiếu thẩm mỹ của Dương Nhược Liễu cũng bị khuyết tật giống cậu, cảm thấy đàn ông nhưu vậy rất độc đáo, rất đáng yêu, thì cũng không còn cách nào cứu.

Bội Tỷ nhìn bộ dáng trầm mặc của cậu thì suy nghĩ cái gì đó. Chị ấy dùng khuỷu tay huých vào người Dương Nhược Liễu, ý bảo cô đừng nói nữa, sau đó lại cố tình hỏi: “Người như bác sĩ Úc hẳn là không lo không có người thích, sao đến bây giờ cậu ấy vẫn độc thân?”

Đây thực sự là cơ hội rất tốt để nói linh tinh.

Nhan Noãn mở miệng, nhưng không thể sắp xếp lại từ ngữ.

Bởi vì gặp người không tốt, cậu nghĩ, những cô gái từng yêu đương với anh đều không biết quý trọng.

“Không rõ lắm,” Cậu cầm ly trà sữa cùng hộp bánh kem chưa mở mà đứng dậy, “Em về văn phòng trước.”



Cậu vốn tưởng rằng Úc Thiên Phi sẽ gửi tin nhắn đến tranh công, nhưng mãi cho đến khi tan tầm thì vẫn không có tin tức gì.

Trước khi rời phòng khám, Nhan Noãn do dự một hồi lâu, không biết có nên chờ đến lúc Úc Thiên Phi tan làm không.

Cuối cùng cũng không chờ.

Úc Thiên Phi không nói gì, cũng không hẹn, cần gì phải tự mình đa tình như vậy.

Bản thân cũng không hề chào đón anh.

Nhan Noãn nghĩ như vậy, khi đi qua cửa hàng tiện lợi thì không tự chủ được mà mua mấy lon bia.

Là mua cho chính mình uống.

Lúc sau, cậu trở về nhà, ăn tối, sau đó ngồi trên sô pha xem phim, Úc Thiên Phi vẫn không hề liên lạc với cậu.

Không phải thực sự giận chuyện sống chung chứ.

Nhan Noãn thấp thỏm mở Wechat, phát hiện mười phút trước Úc Thiên Phi đã đăng một bài viết mới.

—— Lâu ngày hội tụ, hôm nay không say không về!

Trong ảnh, Úc Thiên Phi cùng hai người đàn ông xa lạ giơ chén rượu, cả mặt tươi cười.