Trộm Được Ánh Trăng

Chương 3: Cậu thích Úc Thiên Phi

“Làm sao vậy?” Tầm mắt của Dương Nhược Liễu dừng trên người hai người này, vẻ mặt khó hiểu, “Hai người… Hai người quen nhau à?”

“Mẹ nó!” Úc Thiên Phi hô to một tiếng, bước nhanh tới trước mặt Nhan Noãn, “Tên nhóc này, lại để tôi bắt được cậu rồi!”

Vẻ mặt, ngữ khí cùng nội dung nói chuyện của anh quá dễ khiến người khác hiểu lầm, mấy nhân viên của bệnh viện thú ý lập tức cảnh fiacs cao độ: “Người này làm sao? Cần báo cảnh sát không?”

Dương Nhược Liễu sợ hãi, vội vàng ngăn cản: “Hiểu lầm! Khẳng định là hiểu lầm!”

“Không phải cậu nói là đi làm sao?” Úc Thiên Phi chất vấn, “Đây là đang làm gì?”

Anh nói xong còn liếc mắt nhìn Dương Nhược Liễu một cái.

Nhan Noãn bất đắc dĩ, vốn định giải thích, nhưng lời nói vừa mới tới miệng thì bị nuốt trở vào.

Thật là không ổn.

Úc Thiên Phi làm ở bệnh viện thú y, mà cái bệnh viện này lại đối diện nơi cậu làm việc. Nếu Úc Thiên Phi biết chuyện này, sự tình sẽ không còn cách nào cứu vãn.

Đáng tiếc, ở hiện trường có người nhanh nhảu.

“Bác sĩ Nhan thật sự đi làm mà.” Dương Nhược Liễu sợ hai người xảy ra xung đột, rất tích cực giới thiệu, “Bọn tôi làm ở phòng khám nha khoa đối diện, thuận tiện đến đây xem thử!”

Nhan Noãn đỡ cái trán.

Úc Thiên Phi kinh ngạc, đi ra cửa nhìn xung quanh một lát, suy nghĩ gì đó mà xoay người.

“Rất gần nha.” Anh nói với Nhan Noãn “Như vậy là về sau chúng ta sẽ là hàng xóm?”

Nhan Noãn thật sự muốn kêu cứu mạng.

“Cô gái xinh đẹp này là đồng nghiệp của cậu à?” Úc Thiên Phi cười, chào hỏi Dương Nhược Liễu, “Xin chào, tôi là bạn học cũ của Nhan Noãn, tôi họ Úc.”

Mới vừa rồi anh còn hùng hùng hổ hổ, bây giờ lại tươi cười đầy mặt, Dương Nhược Liễu bất an mà nhìn Nhan Noãn một cái rồi mới nói: “Xin chào, tôi tên Dương Nhược Liễu.”

“Tiểu Dương đúng không.” Úc Thiên Phi khí thế mười phần mà vẫy tay, “Lên tầng đi, chúng ta đi xem chó con!”



“Đều rất sạch sẽ xinh xắn nha.” Dương Nhược Liễu đứng ở phía trước l*иg sắt, đôi mắt sáng lên, “Tôi còn tưởng động vật hoang sẽ rất dơ.”

“Muốn tìm người nhận nuôi thì đương nhiên phải được xử lý qua.” Úc Thiên Phi giới thiệu, “Được chăm sóc tốt thì về sau sẽ càng xinh đẹp. Nếu hôm nay cô nhận nuôi, sau này đến chỗ chúng tôi khám bệnh hay chăm sóc cho chúng thì đều có giảm giá.”

Dương Nhược Liễu nguyên bản chỉ muốn sờ lông đột nhiên động tâm, đứng trước cái l*иg không rời bước.

“Dường như nó rất thích cô.” Úc Thiên Phi cười, nhìn về phía chú chó con đang vẫy đuôi trong l*иg sắt, “Muốn ôm một chút không?”

Dương Nhược Liễu nuốt nước miếng: “Có, có thể sao?”

“Đương nhiên là có thể.” Úc Thiên Phi lưu loát mở l*иg sắt, ôm chú chó ra ngoài.

Chó con rất gầy, nhìn không hề nặng, vừa ra ngoài liền nhanh chóng nhảy lên người Dương Ngược Liễu.

Dương Nhược Liễu vẻ mặt khẩn trương mà tiếp nhận: “Đây là giống gì vậy? Schnauzer à?”

“Có lẽ cũng có chút huyết thống Schnauzer.” Úc Thiên Phi cười nói, “Đây là chó lai. Loài này rất tốt, khỏe mạnh, không hay bị bệnh. Nó cũng rất xinh xắn, đúng không?”

Tiểu cẩu nhiệt tình lại câu nệ, ghé vào trong lòng Dương Nhược Liễu, nhẹ nhàng liếʍ ngón tay cô, cái đuôi vẫy vẫy rất phấn kích.

“Thật đáng yêu.” Dương Nhược Liễu cũng mềm lòng, “Sao có thể đáng yêu như vậy chứ!”

“Tính cách của đứa nhỏ này rất tốt.” Úc Thiên Phi giới thiệu, “Dính người, lại không hay kêu, rất an tĩnh.”

Dương Nhược Liễu khẩn trương mà quay đầu: “Bác sĩ Nhan, làm sao bây giờ! Làm sao bây giờ!”

Nhan Noãn vẫn luôn im lặng đứng phía sau hai người họ nghĩ thầm, tôi làm sao biết được.

Cậu còn muốn biết hiện tại nên làm cái gì hơn so với Dương Nhược Liễu.

“Nhà tôi không có đồ để nuôi chó!” Dương Nhược Liễu nói.

“Không có việc gì.” Úc Thiên Phi nói, “Dưới tầng của chúng tôi có cửa hàng thú cưng, ở chỗ này nhận nuôi, sau này mua đồ đều được giảm giá, rất có lời. Vừa lúc cô ở gần, lúc nghỉ ngơi cũng có thể đến đây, rất tiện nha.”

Dương Ngược Liễu khi nãy còn nói sẽ không chịu trách nhiệm, giờ này lại dao động đến rối tinh rối mù, ôm chó con trong tay, cả người đều mềm nhũn.

“Chó con, em có muốn về nhà với chị không?” Cô hỏi, “Có muốn làm cục cưng của chị không?”

Chó con càng vẫy đuôi mạnh hơn.

Úc Thiên Phi thấy mọi chuyện đã định, thở phào nhẹ nhõm, tiếp theo quay đầu nhìn về phía Nhan Noãn.

“Cậu muốn một con không?” Anh hỏi.

“Không.” Nhan Noãn không chút do dự mà cự tuyệt.

“Đừng nói như vậy chứ.” Úc Thiên Phi đi đến bên cạnh cậu, rất tự nhiên mà nâng tay ôm lấy vai Nhan Noãn, “Không thích chó thì bên cạnh còn có mèo, nuôi mèo dễ hơn nhiều.”

Nhan Noãn đông cứng mà né tránh: “Tôi không thích mấy thứ có lông.”

Úc Thiên Phi thở dài: “Cậu vẫn y như ngày xưa.”



Dương Nhược Liễu mơ mơ hồ hồ mà ký giấy nhận nuôi.

Tuy rằng quyết định nhận nuôi trong lúc xúc động, nhưng rốt cuộc thì trong nhà vẫn chưa có chuẩn bị. Sau khi thương lượng với Úc Thiên Phi, cô quyết định gửi chó con ở đây hai ngày, cuối tuần sẽ đón về nhà.

Lúc rời đi, cô lưu luyến không rời, luyến tiếc từng bước đi.

“Tôi nên đặt tên cho chú chó định mệnh kia là gì đây?” Trở lại phòng khám nha khoa, cô vui vẻ mà hỏi Nhan Noãn.

“Còn nhớ lúc đi chính cô nói cái gì không?” Nhan Noãn hỏi.

“Tình yêu tới quá nhanh!” Dương Nhược Liễu nói, “Anh nhìn thấy ánh mắt của nó không? Nó yêu tôi! Chúng tôi vừa gặp đã yêu, không gì có thể chia lìa!”

Nhan Noãn lắc lắc đầu.

“Hơn nữa…” Dương Nhược Liễu nói, lộ ra nụ cười ngượng ngùng, “Bạn học cũ của anh thật tuấn tú nha.”

Nhan Noãn sửng sốt.

“Đẹp trai lại ôn nhu nữa” Dương Nhược Liễu hỏi, “Thoạt nhìn thực không tồi. Anh ấy có bạn gái không?”

“Không biết,” Nhan Noãn nói, “Bọn tôi không thân.”

“Cũng đúng, đến chuyện anh làm việc ở đối diện mà anh ấy cũng không biết.” Dương Nhược Liễu nói, “Lần sau qua đó tôi sẽ tìm hiểu thật kỹ!”

“Cô làm gì thì làm.” Nhan Noãn nói, “Không có chuyện gì khác thì tôi về trước.”

“A, không ở lại cùng ăn cơm trưa sao?” Dương Nhược Liễu luyến tiếc, “Dù sao cũng có thể bắt bác sĩ Hạ trả tiền mà!”

Bác sĩ Hạ là chủ phòng khám, chính là người lúc trước mời Nhan Noãn về làm việc ở đây.

“Không được.” Nhan Noãn lắc đầu, “Tôi còn có việc.”

“Được rồi.” Dương Nhược Liễu nghe vậy thì cũng không giữ cậu: “Chào anh nha, lần sau tới nhớ gọi điện thoại.”

Nhan Noãn gật gật đầu, xoay người muốn rời đi, lại thấy một người ở cửa phòng khám.

Người nọ mặc áo blouse, tươi cười mà vẫy vẫy tay với hai người bọn họ, sau đó đẩy cửa đi vào.

“Chào.” Úc Thiên Phi rất tự nhiên mà đi tới, “Ái chà, chỗ này còn chưa khai trương à?”

“Sắp rồi, xây dựng đã gần xong, sang tuần sẽ chính thức làm việc.” Dương Nhược Liễu nhiệt tình giới thiệu cho anh, “Khai trương giảm giá 20%, hoan nghênh tới khám răng.”

Úc Thiên Phi cười cười, tiếp theo nhìn về Nhan Noãn đang chầm chậm di chuyển ra ngoài: “Tôi tìm cậu ấy.”

Dương Nhược Liễu gật gật đầu, rất biết điều mà đi vào phòng trong.

Hiện trường chỉ còn lại hai người, không khí trở nên có chút xấu hổ.

“Có việc?” Nhan Noãn hỏi.

“Thái độ gì vậy!” Úc Thiên Phi lớn tiếng nói mà đi tới trước mặt cậu, “Đêm qua còn chưa nói rõ ràng đâu! Buổi tối ra ngoài với nhau đi, tìm chỗ uống rượu.”

“Bây giờ tôi phải đi rồi.” Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi hoàn toàn không ý thức được sự cự tuyệt trong lời nói của cậu, sau khi gật gật đầu thì lôi điện thoại ra: “Vậy cậu cho tôi phương thức liên lạc đi, tan làm tôi gọi điện thoại cho cậu hẹn chỗ ăn.”

Nhan Noãn cau mày cúi đầu: “Có chuyện gì thì nói bây giờ đi.”

“Hiện tại sao mà đủ thời gian chứ.” Úc Thiên Phi thúc giục cậu, “Mau lấy điện thoại ra đi.”

Anh làm ra bộ dáng không cho phép cậu cự tuyệt, Nhan Noãn chần chừ một lát, lấy điện thoại ra.

“Mẹ nó, cậu đổi tài khoản à?” Úc Thiên Phi quét mã xong thì lớn tiếng ồn ào, “Trách không được, tôi còn tưởng cậu chặn tôi chứ. Cậu đổi tài khoản sao lại không nói cho tôi biết?”

“Phải không?” Nhan Noãn cúi đầu, “Lâu rồi, không nhớ rõ.”

Vẻ mặt Úc Thiên Phi không vui: “Tên nhóc này thật là…”

Anh vừa nói được một nửa thì chuông điện thoại vang lên.

“À, được, tôi biết rồi, tôi lập tức quay lại.” Anh vừa nói chuyện điện thoại xong thì duỗi tay đập lên người Nhan Noãn một cái.

“Nhớ đó, tối nay cùng nhau ăn bát cơm.” Anh nói, “Dám để tôi leo cây thì tôi sẽ đến trước cửa nhà cậu hắt sơn.”

“Đó là nhà tôi đi thuê đấy.” Nhan Noãn nói.

Úc Thiên Phi cũng không quay đầu lại: “Ai quan tâm chứ!”

Nhan Noãn đứng tại chỗ, yên lặng nhìn theo bóng dáng của anh cho đến tận khi anh đi sang đường, bước vào bệnh viện thú y, hoàn toàn biến mất trong tầm mắt.

Ước chừng mười mấy giây sau, Nhan Noãn nhận được một tin nhắn.

—— Cậu đãi [cười trộm]

Nhan Noãn bất lực mà giơ tay che mặt.

***

Cũng không biết có phải cố ý hay không, Úc Thiên Phi chọn địa điểm ở gần nhà Nhan Noãn.

“Nhà tôi rất gần đây, ở hướng kia kìa.” Úc Thiên Phi duỗi tay chỉ chỉ, “Nếu uống nhiều quá còn tiện đường đi về.”

“Hôm qua cậu cũng uống nhiều.” Nhan Noãn nói.

“Như vậy sao gọi là nhiều được.” Úc Thiên Phi xua tay, “Chỉ có một chút bia thôi, cậu xem hôm nay có phải tôi không hề có việc gì không?”

“Hôm qua cậu uống đến mức hồ đồ” Nhan Noãn lắc đầu.

“Không có, không hồ đồ.” Úc Thiên Phi nói, “Dù có hồ đồ cũng không liên quan tới bia rượu, là do gặp lại cậu.”

Nhan Noãn xoay đầu đi.

“Tôi từng nhờ rất nhiều người gửi tin cho cậu, cậu không nhận được hay là như thế nào?” Úc Thiên Phi hỏi.

“Không nhớ.” Nhan Noãn nói.

“Đừng giả ngu, tôi còn không hiểu cậu sao.” Úc Thiên Phi thở dài, vỗ bàn hai cái, “ Tôi biết vì cái gì cậu lại không từ mà biệt.”

Nhan Noãn căng thẳng, không tự giác nắm chặt bàn tay.

“Là bởi vì Bạch Lê, đúng không?” Úc Thiên Phi tỏ ra hiểu rõ, “Cậu cũng thích chị ấy đúng không?”

Nhan Noãn thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhịn không được mà cười ra tiếng.



Bạch Lê là học tỷ của bọn họ thời cấp ba, có một mái tóc dài đen nhánh, đôi môi xinh đẹp và cặp mắt phượng, tính cách mạnh mẽ lại ôn nhi, biết chơi đàn tỳ bà, là thành viên của đội văn nghệ.

Úc Thiên Phi thích chị ấy.

Anh đã rất nhiều lần cảm khái với Nhan Noãn, chị Bạch Lê có bao nhiêu đáng yêu động lòng người, làm anh nhớ mãi không quên.

Nhan Noãn không thích nghe, nghe liền thấy phiền.

Lúc đầu cậu chỉ cho rằng mình ghét nói đến đề tài này, nghĩ rằng mấy lời của Úc Thiên Phi quá phóng đại.

Cho đến khi Úc Thiên Phi nói với cậu rằng anh muốn tỏ tình.

Nhan Noãn nói với anh, đừng đi. Còn nói, chị ấy sẽ không thích cậu, không cần tự rước lấy nhục.

Sau đó, cậu bị cảm giác tội lỗi với Úc Thiên Phi ép đến không thở nổi.

Cậu rốt cuộc cũng ý thức được, là do bản thân ghen.

Cậu thích Úc Thiên Phi.