Mặc dù Linh Lung không cho được tin tức hữu dụng nào nhưng lúc chuẩn bị rời đi Phó Yểu Yểu vẫn lấy trong giới tử ra một lọ đan dược đưa cho nàng ta: “Cảm ơn Linh Lung tỷ tỷ. Bình Mỹ Nhan Đan này tặng cho tỷ, mặc dù lấy mỹ mạo của tỷ thì cũng chẳng cần đến thứ này nhưng dệt hoa trên gấm một chút cũng chẳng sao mà.”
Một câu dỗ Linh Lung đến là vui vẻ. Nàng ta phe phẩy quạt tiễn nàng ra tận cửa.
Lúc ra tới cửa chợt nghĩ đến cái gì đó, “Ngươi chờ một chút.”
Nàng ta lấy một món đồ trong giới tử ra đưa cho Phó Yểu Yểu: “Ngươi tặng lễ vật cho ta ta sao có thể để ngươi tay không trở về chứ. Thiên tài địa bảo luôn gắn liền với trời đất, là do trời đất dựng dục mà thành. Con người muốn nuôi dưỡng vô cùng khó khăn. Nếu nuôi ở Tu tiên giới có thể dễ dàng hơn một chút nhưng ở Ma giới không thấy ánh mặt trời như chúng ta thì càng cần linh vật khác bảo dưỡng. Khối Nguyệt Thạch Ký này ghi lại những thứ cộng sinh với tiên thảo linh vật, cũng không phải đồ vật quý giá gì nhưng có lẽ sẽ hữu dụng với ngươi. Ngươi cầm đi đi, dùng tu vi thúc giục là có thể xem.”
Phó Yểu Yểu vui vẻ nhận lấy cục đá hình mặt trăng kia, “Đa tạ Linh Lung tỷ tỷ, nếu lúc đó có thể thành công nuôi trồng thì chỗ Ma tôn không thiếu một phần công lao của tỷ đâu.”
Linh Lung cười xinh đẹp: "Nếu được như vậy thì tốt."
Ra ngoài một chuyến này coi như cũng có thu hoạch, Phó Yểu Yểu vui vẻ dẹp đường hồi phủ. Vừa mới đi đến cửa Ma điện đã thấy Hùng Thanh Thanh ngồi xổm ở bậc thang chờ nàng.
Mấy hôm nay nàng không xuất hiện đã khiến Hùng Thanh Thanh lo lắng không thôi, còn tưởng nàng bị Ma tôn chơi chán nên đã gϊếŧ rồi cơ. Hôm nay vừa có tin lập tức chạy tới đây, thấy nàng liền đi tới đón: "Phó cô nương, cuối cùng cũng chờ được ngươi rồi. Ai nha, đây là...."
Hùng Thanh Thanh đã nhận ra Tinh Viên nhưng lại thấy dáng vẻ thân mật của hai người, cộng thêm xung quanh có người nên ngại không dám nói to, đành phải chuyển lời, chỉ hỏi: "Phó cô nương, chỗ Ma tôn đã có tin tức gì chưa?"
Phó Yểu Yểu vẫy tay với hắn, Hùng Thanh Thanh cao to như tòa núi ngoan ngoãn cúi đầu khom lưng ghé lỗ tai lại, nghe nàng nhỏ giọng nói: "Ma tôn hành tung bất định, dạo này ta vẫn không có cơ hội gặp hắn. Nhưng trước mắt có một cơ hội rất tốt, có thể coi như bước đi đầu tiên của ngươi."
Nàng nói chuyện Thất phẩm tiên thảo ra, sau đó trịnh trọng vỗ vai hắn: "Bằng một mình sức lực của ta chỉ sợ khó mà hoàn thành nhiệm vụ Ma tôn giao cho, còn cần Hùng đại ca ở bên ngoài giúp đỡ. Đến lúc đó có thể thành công nuôi được tiên thảo thì chỗ Ma tôn nhất định không quên công lao của Hùng đại ca đâu! Cộng thêm ta tiến cử nữa thì chẳng phải mọi chuyện sẽ thuận lý thành chương sao?"
Hùng Thanh Thanh cảm động đến suýt khóc: "Từ sau khi Ma tôn kế vị chưa từng giao nhiệm vụ cho ai, đến cả Vực chủ của bốn vực cũng không có vinh hạnh này. Phó cô nương đúng là đạt được sự tín nhiệm của Ma tôn."
Phó Yểu Yểu: "......"
Sau đó hắn phấn chấn nói: "Mà Phó cô nương đã tín nhiệm ta như thế thì Hùng mỗ sao có thể cô phụ sự mong đợi của cô nương chứ!"
Hắn lấy một vật từ trong giới tử không gian ra đưa cho nàng: "Đây là một món pháp bảo truyền âm, còn có cả chức năng định vị nữa. Ngươi có thể truyền âm cho ta bất cứ lúc nào thông qua nó, Hùng mỗ luôn sẵn sàng chờ lệnh!"
Phó Yểu Yểu vui vẻ nhận lấy.
Lúc trở lại Ma điện, ánh mắt Tinh Viên nhìn nàng vô cùng sùng bái.
Phó Yểu Yểu cười tủm tỉm xoa tai nàng: "Ngươi nhìn gì thế?"
Tinh Viên ngại ngùng nói: "Ta cảm thấy ngươi thật là lợi hại."
Phó Yểu Yểu hỏi: "Lợi hại chỗ nào?"
Lỗ tai Tinh Viên bị nàng xoa đến đỏ bừng mà cũng không nói ra được lợi hại ở chỗ nào.
Nhưng nàng ấy chính là cảm thấy Phó Yểu Yểu vô cùng lợi hại! Nàng ấy siêu siêu sùng bái nàng!
Quay lại sân vườn, Quán Quán lập tức nhảy từ trong lòng Phó Yểu Yểu xuống bắt đầu đuổi bắt linh điệp vòng quanh sân viện.
Phó Yểu Yểu cũng không dám lâu la, cây Thất phẩm tiên thảo kia hôm qua đã héo hơn một chút rồi, đêm qua mặc dù nàng đã đào một hố đất trong vườn thuốc trồng nó xuống nhưng bây giờ nhìn lá cây cũng vẫn đang tiếp tục héo.
Trong "Thiên tài địa bảo toàn thư" cũng có giới thiệu về Xích Nguyệt Linh. May mà thứ đồ chơi này cũng không phải đồ vật gì đã biến mất nên mô tả công dụng của nó trong sách vẫn tương đối chính xác.
Xích Nguyệt Linh ưa ẩm ưa lạnh, phần lớn phát triển ở ven các khe nước sâu, xung quanh thường có yêu thú qua lại, chờ Xích Nguyệt Linh trưởng thành sẽ trở thành thức ăn của chúng. Cái cây non này chắc Huyền Hô Tông cũng mất sức đến chín trâu hai hổ mới đoạt được từ trong miệng yêu thú, không ngờ lại để cho Bách Lý Hưu được lời.
Phó Yểu Yểu cất Xích Dương Châu đang lơ lửng trong không trung đi, đầu tiên dùng vải bố dựng một cái lều lớn, sau đó di chuyển hết toàn bộ linh thảo ưa nắng trong vườn vào, lại dùng tu vi tạo một tầng kết giới để ngăn độ ấm thoát ra bên ngoài.
Ma giới không có ánh mặt trời, điều kiện tự nhiên hoàn hảo cho Xích Nguyệt Linh phát triển. Tinh Viên nhìn nàng cầm xẻng đào hố trong vườn thuốc cũng ôm xẻng nhỏ đi hỗ trợ. Phó Yểu Yểu bây giờ đã biết cách điều động tu vi rồi, công việc lao động tay chân làm đạt hiệu suất rất cao, bên cạnh vườn thuốc nhanh chóng xuất hiện một cái kênh nhỏ cao khoảng nửa người.
Quán Quán ở bên trong lăn qua lộn lại, nhanh chóng biến thành một con mèo bùn.
Đang làm vui vẻ đột nhiên nàng cảm thấy lông tơ dựng đứng.
Chân nàng mềm nhũn, cả người lăn xuống con mương mình vừa đào, lúc bò dậy, quả nhiên thấy Bách Lý Hưu áo trắng tóc tai rũ rượi như quỷ đứng ở bên cạnh vườn thuốc.
Không biết có phải là ảo giác của nàng hay không nhưng hình như nàng nhìn thấy trên vẻ mặt không cảm xúc của hắn có một tia vui vẻ khi thấy người khác gặp họa??
Tinh Viên và Quán Quán đã sớm co rúm một góc, Phó Yểu Yểu run rẩy trèo ra từ hố mương, "Ma tôn đại nhân, sao ngài lại tới đây vậy?"
Bách Lý Hưu quét mắt một vòng: "Đang làm gì?"
Phó Yểu Yểu thành thật nói: "Ta muốn tạo một con suối để xung quanh vườn thuốc này có dòng nước chảy qua, tạo thành một môi trường ẩm."
Bách Lý Hưu: "Cho nên ngươi liền đi đào hố?"
Phó Yểu Yểu: “Đúng vậy.”
Bách Lý Hưu: "Hừ...."
??
Hắn đang cười nhạo nàng đấy à?
Phó Yểu Yểu cẩn thận nhìn qua, thấy Bách Lý Hưu đột nhiên nâng ngón tay với khớp xương rõ ràng kia lên không trung, nhẹ nhàng vung một cái.
Vườn thuốc trong nháy mắt biến dạng.
Bên tai truyền đến tiếng nước suối chảy ào ào, con mương bán thành phẩm của nàng lắc mình biến thành một dòng suối trong vắt thấy cả đáy, dòng nước róc rách chảy vòng qua vườn thuốc, chảy về phía một hồ nước bạch ngọc vừa mới xuất hiện ở một góc trống phía trong viện, trong nước thậm chí còn có cá!
Bách Lý Hưu quay đầu, nhìn thiếu nữ với lọn tóc ngốc dựng thẳng trên cái trán lấm tấm mồ hôi, trào phúng nói: "Một thân tu vi kia của ngươi có để đó cũng vô dụng, không bằng đi cho cá ăn còn hơn!"
Má nhà ngươi! Ngươi đang cười nhạo ta!
Phó Yểu Yểu phẫn nộ đến mức lọn tóc ngốc cũng run run.
Bách Lý Hưu liếc mắt nhìn Tinh Viên cả người toàn bùn đang ôm xẻng nhỏ và Quán Quán co tròn người lại như một cục bùn ở bên cạnh, lưu lại một câu "Một đám ngu xuẩn" rồi lại biến mất tại chỗ như lần trước.
Phó Yểu Yểu đợi trong chốc lát, sau khi xác định hắn sẽ không quay lại nữa lập tức cầm xẻng chỉ về phía chủ điện, kiêu ngạo mắng.
Cá chép trong suối đột nhiên nhảy lên, đuôi cá đánh tét một cái vào trán nàng.
Bang một tiếng giòn tan, đầu Phó Yểu Yểu toàn nước, trên trán nhanh chóng xuất hiện một vết đỏ hình đuôi cá.
Phó Yểu Yểu trợn mắt há hốc mồm.
Một lúc lâu sau nàng che trán òa một tiếng khóc lên.
Đúng là bắt nạt người ta mà!!!
Đến con cá cũng bắt nạt nàng!!!
Cũng không biết chạm phải chốt mở nào mà giống như muốn đem toàn bộ sự ủy khuất và phẫn nộ từ khi xuyên qua đến nay khóc hết ra, Phó Yểu Yểu ném cái xẻng xuống bên cạnh, ngồi bịch xuống bùn đất khóc rống lên.
Tinh Viên lo lắng không biết làm sao, Quán Quán đột nhiên dựng thẳng hai cái đuôi lên, lông trên người dựng ngược, nhe răng trợn mắt lộ ra hai cái răng nanh nhỏ xíu, nhảy xuống nước.
Trong hồ lập tức xuất hiện cảnh tượng cá bay mèo nhảy, Quán Quán nhanh chóng ngậm một con cá chép màu vàng hồng từ trong nước lên, diễu võ giương oai đi đến trước mặt Phó Yểu Yểu, ném con cá kia xuống trước mặt nàng, ý bảo nàng nhanh chóng đánh trả đi.
Thấy Phó Yểu Yểu không có động tác gì, răng nanh nhỏ lại nhẹ ra, nó dùng móng vuốt chụp lên đầu con cá, đánh chết nó tại chỗ.
Phó Yểu Yểu bị chọc cười, dùng mu bàn tay lau nước mắt, cầm con cá chép nằm ngửa bụng trên mặt đất lên, hung dữ chỉ huy Quán Quán: "Lại bắt hai con nữa đi, tối nay chúng ta ăn cá nướng!"
Quán Quán vui vẻ nhảy xuống nước, giống như chơi đùa, nhìn lũ cá dáo dác chạy trốn, chờ chúng nó thả lỏng lại lại bắt đầu vờn tiếp.
Đình viện lại sinh động trở lại.
Bởi vì có thêm con suối nên cảnh quan tiểu viện càng thêm tinh xảo. Bách Lý Hưu không hổ là người đệ nhất Ma giới, chỉ vung tay áo một cái mà đã có kì quan. Phó Yểu Yểu đứng trong sân nghiên cứu cả nửa ngày cũng không biết nước trong suối chảy từ đâu tới.
Nước chảy ra từ trong hư vô, cuồn cuộn không ngừng chảy xuống suối, rồi chảy vào trong hồ nước bạch ngọc trong viện. Nhưng hồ nước lại giống như mãi mãi không đầy, sóng nước dập dờn, ngọc thạch lót đáy hồ phản chiếu cây xanh linh hoa trong viện tạo thành một cảnh đẹp khác.
Phó Yểu Yểu dựa vào vị trí dòng suối sắp xếp lại tiểu viện một lần nữa, khiến bố cục cả tòa đình viện càng thêm hợp lý. Bây giờ viện này có hoa có nước, có bướm có cả cá chép, còn hoàn mỹ hơn cả tiểu viện cũ ở nhân gian của nàng.
Nể tình Bách Lý Hưu giúp nàng giải quyết chuyện tạo môi trường ẩm ướt nhân tạo, nàng sẽ không so đo chuyện hắn mượn cá chép để đánh nàng nữa!
Hừ, dù sao cũng là một tiểu đáng thương bị phong ấn suốt 300 năm! Nàng sẽ không tính toán với một tên điên!
Bận bịu suốt mấy canh giờ, nàng đã ném hết toàn bộ chuyện không vui ra sau đầu. Đình viện sau khi được sắp xếp lại được chia thành ba khu, khu vực nhà bếp, khu vực nghỉ ngơi và khu vực gieo trồng. Không gian sống được phân chia gọn gàng ngăn nắp, Phó Yểu Yểu nhìn một vòng, cảm thấy bản thân mình đúng là một người có chút thiên phú về thiết kế.
Cá mà Quán Quán bắt đã bày xong trên thớt. Lúc Phó Yểu Yểu mổ cá đã chỉ huy Tinh Viên đi nhóm lửa. Ngọc trì trong suốt thấy đáy được nàng sắp xếp ở khu vực nghỉ ngơi, bên cạnh có một bộ bàn nhỏ và đệm hương bồ mà nàng mua ở chợ đen. Nàng quyết định sau này sẽ trồng thêm một chút hoa sen xương bồ trong hồ, sau này vừa nướng BBQ vừa ngắm hoa đúng là tuyệt phẩm!
Trong viện nhanh chóng tràn ngập mùi cá nướng.
Quán Quán nhìn cá nướng thơm ngào ngạt trong tay Phó Yểu Yểu và Tinh Viên, lại nhìn hai cái lá cây trong đĩa của mình, lập tức lăn lộn ăn vạ đòi ăn cá.
Phó Yểu Yểu lấy làm lạ nói: "Ngươi cũng không phải mèo thật, đòi ăn cá cái gì chứ! Ăn thiên tài địa bảo của ngươi đi. dây chính là Nhị phẩm tiên thảo đó. Hai cái lá cây cũng đủ cho ngươi ăn no rồi."
Quán Quán: "Meooooo~~~~"
Không! Muốn ăn cá cơ!!!
Phó Yểu Yểu đành phải đặt một con cá vào trong đĩa của nó. Quán Quán vui vẻ đung đưa hai cái đuôi của mình, dùng hai móng vuốt ôm cá lên gặm lấy gặm để.
Lửa trại cháy càng lớn, ánh lửa phản xạ xuống ngọc thạch xung quanh thành một mảng lớn ánh sáng màu đỏ, mặc dù trên cao chỉ có một vầng trăng khuyết nhưng lại giống như ánh chiều tà bình minh ở nhân gian vậy.
Phó Yểu Yểu không hâm mộ cuộc sống của người tu tiên. Nàng thích cuộc sống của phàm nhân tự mình làm việc lo chuyện cơm ăn áo ấm hàng ngày hơn.
Và cho dù ở nơi nào thì nàng cũng có thể khiến ngày tháng trôi qua thoải mái hơn.