Sau Khi Cứu Rỗi Ma Tôn Ta Thoát Chết

Chương 1

Phó Yểu Yểu đang ngủ mơ mơ màng màng đột nhiên bị một tiếng khóc chói tai đánh thức.

Nàng tưởng lại có yêu thú tập kích nên nhanh chóng mở mắt, sau đó phát hiện bản thân đang trôi nổi bên trong một màn sương huyết sắc. Bên trong màn sương máu có một bóng hình mờ ảo, tiếng khóc từ nàng ta phát ra.

Phó Yểu Yểu trầm tư trong chốc lát, nàng cảm thấy hẳn là mình đang mơ, cho nên lại yên tâm lớn mật nằm xuống.

Tiếng khóc kia lập tức trở nên bén nhọn: "Là một phàm nhân?? Tại sao lại là một phàm nhân??!!!"

Phó Yểu Yểu bị tiếng thét chói tai của nàng ta làm cho đau cả đầu, không nhịn được lại phải mở mắt ra xem, sau đó phát hiện bóng hình kia thậm chí còn mờ ảo hơn lúc nãy, vết rạn bao phủ toàn thân, giống như chuẩn bị hôi phi yên diệt ngay lập tức vậy.

Sau đó tiếng khóc chợt dừng lại, bóng hình kia thuấn di đến trước mặt nàng, đầu ngón tay thon dài trắng xanh bóp cổ nàng xách lên.

Phó Yểu Yểu bị bóp đến mức trợn trắng mắt, nỗi đau hít thở không thông không giống đang nằm mơ.

Nàng đột nhiên nhớ tới có lần đồ tể trong thôn Hồng nói rằng, Ma giới có một số ma tu có thể gϊếŧ người trong mộng, chẳng lẽ nàng đang gặp đúng một người như vậy?

Nữ nhân đang bóp cổ nàng dường như có thể nghe được suy nghĩ của nàng, ác độc nói: "Đây không phải mơ! Ngươi đang ở trong thức hải của ta!" Nàng ta buông tay ném Phó Yểu Yểu xuống mặt đất, sau đó là giọng nói thất vọng của nàng ta vọng đến: "Quả nhiên chỉ là một phàm nhân."

Phó Yểu Yểu thở hổn hển, còn chưa kịp hồi hồn lại lại nghe nữ nhân kia lẩm bẩm: "Nhưng phàm nhân cũng được. Có thể bị trận pháp của ta triệu hoán tất nhiên là linh hồn cứng cỏi nhất, phù hợp với thân thể của ta nhất rồi. Nhất định có thể giúp ta hoàn thành tâm nguyện."

Dứt lời nàng ta lại ngồi xuống bóp cổ Phó Yểu Yểu.

Phó Yểu Yểu khó khăn lên tiếng: "Cô nương, ngươi buông tay trước rồi chúng ta từ từ nói chuyện được không?"Nữ tử ngoảnh mặt làm ngơ, hai mắt sung huyết như lệ quỷ: "Ngươi nghe đây! Ta đã gieo tình cổ trong cơ thể Bách Lý Hưu! Chỉ cần hắn yêu ngươi, tình cổ sẽ phát tác. Đến lúc đó hắn sẽ phải chịu nỗi đau tan nát cõi lòng đứt gân đoạn cốt do bị vạn cổ phản phệ, tính mạng của hắn sẽ tương liên với tính mạng của ngươi, cùng ngươi đồng sinh cộng tử! Ngươi phải khiến cho hắn yêu ngươi, tra tấn hắn, sau đó tự sát để lấy đi tính mạng của hắn!"

Phó Yểu Yểu nghe xong như lọt vào sương mù: "... Hả?"

Ngón tay nữ tử siết chặt lại, giống như chỉ cần nàng không đồng ý nàng ta sẽ bẻ gãy cổ nàng vậy: "Nghe có hiểu không?!"

Phó Yểu Yểu lập tức gật đầu: "Đã hiểu! Đã hiểu!"

Nữ tử nhìn nàng chằm chằm cả nửa ngày, cuối cùng buông tay, cười khanh khách. Nàng ta cười đến mức lông tơ Phó Yểu Yểu dựng ngược hết lên mới lại lẩm bẩm: "Ta sẽ chết."

Phó Yểu Yểu: "???"

Nữ tử cúi đầu nhìn bàn tay của mình, Phó Yểu Yểu cũng nhìn theo, lúc này mới phát hiện ra bàn tay nàng ta đã biến mất.

Toàn bộ cơ thể nàng ta đang tan biến từng phần từng phần thành cát bụi.

Móa, chết đến nơi rồi ngươi vẫn còn kiêu ngạo như thế sao???

Phó Yểu Yểu lập tức tỉnh táo lại, đầu tiên cẩn thận kéo dài khoảng cách với nàng ta xong mới hỏi: "Ngươi là ai? Đây là chỗ nào? Ngươi kéo ta tới đây làm gì?"

Nữ tử kia lại bắt đầu điên điên khùng khùng, vừa khóc vừa cười, lẩm bẩm thêm mấy câu mà nàng nghe không hiểu, sau đó lại đột nhiên bình thường lại, nhìn về phía nàng.

Phó Yểu Yểu rất quen thuộc với ánh mắt này.

Lúc người tu tiên nhìn phàm nhân, đều là dùng ánh mắt vừa khinh miệt vừa cao ngạo này.

Mặc dù thai xuyên đến cái tu tiên giới yêu ma hoành hành này đã mười tám năm nhưng là một thanh niên năm tốt lớn lên dưới ngọn hồng kì, Phó Yểu Yểu vẫn không quen được cái thái độ khinh bỉ này của Tu tiên giới.

Nàng vốn là một người bình thường, đối với việc trồng hoa đã ăn sâu bén rễ cho nên có hay không có linh căn, có thể tu tiên hay không nàng cũng không để ý.

Nữ tử nhìn nàng giống như nhìn rác rưởi đánh giá một lúc lâu, sau đó mới không nhanh không chậm nói: "Ta là Phó Yểu. Bây giờ ngươi đang ở trong thức hải của ta, chờ khi linh hồn ta hoàn toàn biến mất thì ngươi sẽ trở thành ta, tiếp nhận và hoàn thành sự nghiệp báo thù cho ta."

Phó Yểu Yểu liên hệ với những lời nàng ta nói lúc nãy hỏi lại: "Cho nên đây là ngươi dùng trận pháp để kéo linh hồn ta tới đây?"

"Là Câu Linh Trận chọn ngươi." Nữ tử chán ghét nhìn nàng: "Tuy rằng không biết vì sao nó lại chọn một phàm nhân nhưng chuyện tới nước này rồi cũng không còn cách nào khác."

Phó Yểu Yểu: .... Đại tỷ à, bây giờ là ngươi đang ép buộc ta, không cần cố tỏ ra bản thân đang rất ủy khuất như thế được không?

Từ từ đã, Phó Yểu? Bách Lý Hưu?? Hai cái tên này nghe sao quen thế nhỉ?

Phó Yểu Yểu đột nhiên nhớ ra, mấy tháng trước lúc nàng đi đưa lương thực cho Thanh Miểu Phái có nghe mấy ngoại môn đệ tử nhắc đến một chuyện lùm xùm lớn của Tu tiên giới gần đây.

Một năm trước tân Ma tôn của Ma giới đã đánh lên đại môn phái Tu tiên giới Quy Nguyên Tông, gϊếŧ hết toàn bộ đệ tử không nói còn bắt một vài vị trưởng lão và con gái của chưởng môn Quy Nguyên Tông về Ma giới.

Ma giới hỗn loạn một vạn năm, tuy rằng ma tu hung hăng ngang ngược nhưng dù sao cũng không có dê đầu đàn nên cũng như rắn mất đầu, Tu tiên giới cũng không để bọn họ vào mắt. Ai ngờ đột nhiên xuất hiện một Ma tôn cường đại nghịch thiên, không chỉ thống nhất Ma giới mà còn vừa nhậm chức đã cho Tu tiên giới một kích thật mạnh.

Vốn tưởng rằng từ đây Ma giới sẽ tuyên chiến, mọi người đều nói đại chiến Tiên Ma chạm vào là nổ nên Phó Yểu Yểu đã tích trữ đầy một hầm lương thực rau củ quả, thậm chí còn đào rỗng tiền tiết kiệm để mua một món Tiên khí phòng ngự cao cấp từ tay một vị đệ tử nào đó ở Thanh Miểu Phái.

Nhưng suốt một năm này vị Ma tôn kia lại không có bất kì động thái gì, cảm giác sóng gió rình rập giằng co suốt một năm trời, mỗi người của Tu tiên giới đều bắt đầu cảm thấy chết lặng.

Phó Yểu Yểu ôm Tiên khí cao cấp, nhìn hầm rau củ quả bị hỏng khóc cạn nước mắt.

Lúc đó nàng thừa dịp trong lúc dọn dẹp lương thực nghe được mấy đệ tử kia nói, gần đây mấy đại môn phái đang thương lượng, muốn cứu con gái của chưởng môn Quy Nguyên Tông từ trong tay Ma Tôn ra.

Nghe nói ngay đó Ma tôn gϊếŧ sạch người của Quy Nguyên Tông, phá hủy tu vi của vài vị trưởng lão tại chỗ nhưng lại để lại con gái chưởng môn không bị thương chút nào, hai người đối diện nhau, ánh mắt kích động, chỉ sợ có một đoạn tư tình không muốn người khác biết.

Lúc đó Phó Yểu Yểu hóng bát quái thấy mùi ngon, trong lòng thầm nghĩ đây còn không phải phim truyền hình cẩu huyết lúc 8h tối phiên bản Tu tiên giới sao? Cho dù đăng lên Tấn Giang cũng sẽ bị tag là ngược luyến tình thấm á!

Bây giờ ngẫm lại, vị Ma tôn trong lời đồn kia không phải tên là Bách Lý Hưu, mà con gái chưởng môn bị Ma tôn cầm tù không phải tên là Phó Yểu sao?!!

-----

Lúc đó vì tên của nàng và tên nữ chính câu chuyện chỉ lệch nhau có một chữ nên nàng còn cảm thán mãi!

Phó Yểu Yểu nhìn nữ nhân điên tinh thần bất thường trước mặt, thử thăm dò hỏi: "Ngươi là Phó Yểu của Quy Nguyên Tông sao?"

Nàng ta quả nhiên hếch mặt cao ngạo: "Ngươi cũng có chút kiến thức đó."

Phó Yểu Yểu ồ một tiếng: "Ngươi chính là Phó Yểu bị Ma tôn diệt toàn môn đó sao?"

Nữ tử lập tức bị đả kích, hung tợn xông về phía nàng nhưng như nàng ta nói, nàng ta sắp chết, Phó Yểu Yểu đã có phòng bị nên dễ dàng tránh được công kích của nàng ta.

Nữ tử chật vật té ngã, quỳ rạp trên mặt đất một lúc lâu. Phó Yểu Yểu cảnh giác đánh giá nàng ta cả nửa ngày, đang định đi qua lại nghe nàng ta bắt đầu khóc, vừa khóc vừa vuốt ve khuôn mặt mình: "Hắn yêu ta, tất cả mọi người đều nói hắn yêu ta..."

Khóc một lúc, giọng nói lại chuyển thành bén nhọn, như phát điên gào lên: "Sao hắn có thể không yêu ta!" Nàng ta bắt đầu túm tóc mình, khàn giọng nói: "Tình cổ vô dụng, nhất định có biện pháp khác! Nhất định có cách khác để gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn! Gϊếŧ hắn!"

Phó Yểu Yểu cảm thấy, người này tám phần là điên rồi.

Chờ tiếng khóc của nàng ta bớt dần Phó Yểu Yểu đột nhiên xông lên ngồi lên lưng nàng ta, vặn tay nàng ta ra sau lưng: "Ta không muốn trở thành ngươi! Để ta trở về!"

Nữ tử không giãy giụa mà bật cười khanh khách, ý vị nói: "Trở về ư? Không thể quay về đâu. Ngươi chỉ có thể trở thành ta, bị hắn tra tấn, bị hắn nhục nhã, ngươi không gϊếŧ hắn thì tương lai sẽ có một ngày hắn gϊếŧ ngươi."

Tuy rằng Tu chân giới với thế giới mà nàng từng sống khác nhau một trời một vực nhưng Phó Yểu Yểu luôn cứng cỏi, chuyện tới đâu hay tới đó, cho dù ở đâu cũng có thể ngoan cường trụ vững gót chân.

Cuộc sống của nàng đang trôi qua ngày một tốt đẹp hơn, hôm qua Lưu thẩm trong thôn còn làm mai cho nàng, muốn giới thiệu nàng với tiên sinh dạy học tuấn tú ôn nhu trên trấn cho nàng, sao mới ngủ một giấc mà mọi chuyện lại thành thế này được chứ?

Nữ tử cảm nhận được sự tức giận và không cam lòng của nàng, châm chọc nói: "Phàm nhân có gì mà lưu luyến chứ? Chỉ là những kẻ hèn mọn sống được mấy chục năm, nhỏ bé yếu ớt, luôn phải cầu những người Tu tiên như chúng ta mới có thể sống sót. Mà ta mới chỉ mười tám đã có tu vi Kim Đan, chính là thể chất Tiên linh căn trăm năm khó gặp. Ngươi trở thành ta không chỉ tự nhiên có được tu vi mà người khác khó mà với tới, trước khi gϊếŧ chết Bách Lý Hưu còn có thể hưởng thụ toàn bộ trân bảo tiên vật trong giới tử của ta, hưởng thụ những thứ mà ngươi mãi mãi không bao giờ có được."

Phó Yểu Yểu tức giận nói: "Nhưng không phải cuối cùng ta vẫn phải tự tìm đường chết sao!"

Nữ tử: "Ngươi là phàm nhân cũng sẽ chết. Bây giờ ma đầu tái xuất, yêu ma hoành hành ngang ngược, nói không chừng ngươi chết còn sớm hơn ấy."

Phó Yểu Yểu: "....."

Mẹ nó, nói có lý. Nàng thế nhưng không cãi lại được câu nào.

Nữ tử cười khẽ một tiếng: "Cùng với việc tồn tại một cách nhàm chán như một phàm nhân, không bằng oanh oanh liệt liệt chết đi. Gϊếŧ ma đầu, toàn bộ Tu tiên giới sẽ khắc ghi công lao của ngươi, ngươi cũng sẽ lưu danh sử sách, truyền đến muôn đời. Ngươi nói đúng không?"

Phó Yểu Yểu mất cả nửa ngày mới phản ứng lại.

Má nó! Suýt chút nữa thì bị nàng ta đưa vào tròng! Cho dù là nàng gϊếŧ ma đầu thì vang danh sử sách không phải vẫn là nàng ta sao?!

Nàng nhắm chặt hai mắt, quyết tâm nói: "Ta không làm! Hoặc là ngươi thả ta đi, hoặc là gϊếŧ ta luôn đi!"

Đợi một lúc lâu sau vẫn không nghe được đáp án, đến lúc nàng mở mắt ra thì mới phát hiện tàn hồn kia không biết đã biến mất từ lúc nào rồi.

-----

Lúc tỉnh lại lần nữa thì đầu Phó Yểu Yểu đau kinh khủng, giống như có hàng vạn cây kim xuyên ngang xuyên dọc trong đầu nàng vậy.

Nàng ôm đầu lăn lộn trên giường, mất cả nửa ngày cảm giác đau đớn mới tan đi, nàng mới có sức mở mắt đánh giá hoàn cảnh xung quanh.

Đây là một căn phòng bằng bạch ngọc trống hoắc, ngoại trừ chiếc giường bằng ngọc thạch mà nàng đang ngồi trên và một cái bàn thì chẳng có gì hết. Những bức tường bằng bạch ngọc bao quanh tỏa ra thứ ánh sáng nhờ nhờ lạnh lẽo, cả căn phòng giống như một cỗ quan tài bằng bạch ngọc vậy.

Phó Yểu Yểu ngồi trên giường đờ đẫn nửa canh giờ.

Lần cuối cùng ngơ ra lâu như vậy là lúc nàng vừa mới xuyên tới thế giới này, trở thành một em bé bị một người phụ nữ xa lạ ôm trong lòng, bọn họ đang chạy trốn khỏi sự truy đuổi của yêu thú.

Sau đó cha mẹ nàng táng mệnh trong miệng yêu thú, cũng may chỗ đó ở gần tu tiên môn, các đệ tử Thanh Miểu Phái đã cứu nàng.

Trước lúc năm tuổi Phó Yểu Yểu vẫn luôn sinh hoạt ở Thanh Miểu Phái, chỉ tiếc sau khi bị xác định không có linh căn tu tiên thì đến năm tuổi bị yêu cầu rời núi, trở lại Nhân giới.

Cũng may là một sinh viên tốt nghiệp đại học nông nghiệp ưu tú, nàng dựa vào kĩ thuât làm ruộng vượt qua chông gai thử thách cuối cùng được huyện lệnh coi trọng, chuyên môn phụ trách vận chuyển lương thực cho Thanh Miểu Phái, cũng dần dần quen với Tu tiên giới kì lạ.

Vốn dĩ cho rằng việc xuyên tới đây đã đủ kí©ɧ ŧɧí©ɧ lắm rồi không ngờ còn chuyện kí©ɧ ŧɧí©ɧ hơn chờ nàng phía sau.

Cái thế giới huyền huyễn chết tiệt này, thế nhưng lại còn có kiểu bị ép đoạt xá!

Đại tiểu thư Quy Nguyên Tông này có phải có vấn đề gì không thế? Đại ma đầu đã diệt môn nàng ta rồi mà nàng ta còn tưởng đối phương yêu mình?? Nàng ta tưởng mình là nữ chính truyện ngược Tấn Giang chắc?!! Còn tìm thứ đồ tình cổ vừa nghe là biết không phải đồ vật đứng đắn gì, muốn cùng đại ma đầu đồng quy vu tận??

Kết quả Bách Lý Hưu trúng tình cổ đến cái rắm cũng không thả.

Cười chết, hắn ta căn bản không yêu nàng ta!

Có lẽ là vị thiên chi kiêu nữ cao ngạo này của Tu tiên giới không cách nào chấp nhận sự thật này, hơn nữa suốt một năm bị cầm tù nhục nhã cộng thêm tình trạng tình thần bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ liên tục nên phát điên rồi.

Cũng không biết trước đó nàng ta làm cái gì mà bản thân sắp hôi phi yên diệt rồi nhưng trước khi chết vẫn không cam lòng, vì vậy được ăn cả ngã về không dựng Câu Linh Trận mang tính hên xui rất lớn này.

Nàng ta cho rằng cho dù câu ai thì nàng ta cùng là thiên tài Tu tiên giới.

Cho nên cùng là một phần tử của Tu tiên giới, ma đầu là kẻ thù chung của bọn họ, gϊếŧ Ma tôn là mục tiêu chung của bọn họ, nói không chừng thực sự có thể tìm được người tiếp nhận nhiệm vụ báo thù cũng nên.

Nhưng không ngờ người bị câu hồn tới lại là một phàm nhân.

Đôi mắt Phó Yểu Yểu chan chứa nước mắt.

Má nó! Yêu hận tình thù của Tu tiên giới thì liên quan quái gì đến mọt phàm nhân phế vật như nàng chứ!

Nàng chỉ muốn thành thành thật thật làm ruộng, kiên định làm người, nhiều nhất cũng chỉ là thèm nhỏ dãi một chút vị tiên sinh dạy học mi thanh mục tú của trấn trên nên có cổ vũ bà mối đi giật dây giúp nàng một chút thôi. Tội này cũng đâu đến nỗi chết chứ?!!