Edit: Nguyệt Hoa Dạ Tuyết
Phó Nho Lâm đưa Tô Dĩ Niệm đến nhà hàng Trung Hoa có tiếng trong thành phố. Hai người bao trọn một phòng, từ vị trí gần cửa sổ có thể ngắm cảnh thành phố về đêm. Ăn cơm theo kiểu xa hoa thế này làm Tô Dĩ Niệm có cảm giác như mình là nhà giàu mới nổi.
Quá nhiều món ăn choán hết chiếc bàn tròn, chẳng còn thấy vẻ sang trọng đâu nữa, dường như Phó Nho Lâm đã đưa toàn bộ đồ ăn của nhà hàng lên bàn.
"Phó Nho Lâm, tôi vẫn nghĩ phẩm vị của anh khá là..." Cô chép miệng rồi nói: "Ừm... cao cấp."
Anh ta giơ ly trà lên, bật cười: "Bởi vì tôi muốn đưa tất cả món ngon đến trước mặt em, phẩm vị gì chứ."
"Anh làm vậy khiến tôi vừa mừng vừa sợ đấy!" Tô Dĩ Niệm không nhận ra sự mập mờ trong lời anh ta, cô vừa gắp thức ăn vừa nói đùa.
"Tô Dĩ Niệm, tôi thích em." Phó Nho bỗng dưng nhìn chằm chằm cô, nghiêm mặt nói.
Chiếc đũa gắp thịt bò rớt xuống ngay tức khắc, cô ngượng ngùng nói: "Anh đang đùa ư..."
Nhưng khi thấy thái độ nghiêm túc của Phó Nho Lâm, cô mới biết anh ta không đùa.
Tô Dĩ Niệm ngẫm nghĩ rồi hỏi: "Sao anh lại thích tôi?"
Thời trung học, Phó Nho Lâm là nhân vật nổi tiếng khắp trường, tuổi còn trẻ mà đã có một đám nữ sinh ngưỡng mộ theo đuôi. Năm đó Tô Dĩ Niệm lo ngại anh ta rêu rao nên luôn dùng thân phận lớp trưởng để gây khó dễ, ví dụ như bảo anh ta tham gia đại hội thể dục thể thao ở hạng mục chạy cự li dài dành cho nam, mỗi khi xếp lịch trực lớp đều cố tình xếp cho anh ta dọn hàng lang trước nhà vệ sinh nữ.
Tất nhiên anh ta không chịu yếu thế mà đánh trả, nhưng lần nào cũng bị cô dễ dàng giải trừ.
Phó Nho Lâm cười cười nhìn cô, chậm rãi mở miệng: "Nếu không thích em thì sao tôi tự nguyện để em bắt nạt chứ?"
Phó Nho Lâm vốn chẳng để mắt những trò ấu trĩ đó, chẳng qua anh ta muốn nhìn cô nở nụ cười đắc ý nên mới chịu để cô bắt nạt. Cho dù đánh trả thì anh ta cũng cố làm ra vẻ, vốn dĩ chưa từng muốn thắng cô.
Tưởng rằng hai người sẽ cứ ầm ĩ như vậy cho tới khi lên đại học, anh ta có thể danh chính ngôn thuận theo đuổi cô. Nào ngờ giữa chừng Phùng Diên Thư nhảy ra làm Phó Nho Lâm trở tay không kịp, khi anh ta nhận ra thì Tô Dĩ Niệm đã thành bạn gái của Phùng Diên Thư.
"Nhiều năm như vậy, có thích đi nữa cũng phai nhạt rồi." Tô Dĩ Niệm muốn khiến lời yêu của Phó Nho Lâm nhạt hẳn đi, nhưng lại phát hiện ánh mắt nóng bỏng của anh ta, làm cô không dám nhìn thẳng.
"Tôi không đặt nặng vấn đề đạo đức. Nếu lỡ thích một cô gái đã có bạn trai, tôi cũng có thể giành lại, nhưng tôi không dám cướp em về." Có lẽ do anh ta quá hiểu Tô Dĩ Niệm, "phản bội" là điểm mấu chốt trong cô, dẫu bị phản bội hay phản bội người khác, cô đều khó lòng tha thứ. Bất cứ ai giẫm lên điểm mấu chốt ấy đều đánh mất cô, Phó Nho Lâm không dám mạo hiểm.
Anh ta may mắn vì Phùng Diên Thư nɠɵạı ŧìиɧ, nhờ đó mà có thể quang minh chính đại theo đuổi cô.
"Tôi ăn no rồi." Tô Dĩ Niệm cầm túi xách đứng dậy chào tạm biệt. Trước đòn tấn công nhiệt liệt của Phó Nho Lâm, cô chạy trối chết.
Tô Dĩ Niệm mở một cửa hàng bán rượu nho nhỏ, chuyên nhập rượu vang. Bởi vì chỉ bán cho khách quen nên cửa hàng cũng không lớn, bên trong toàn là rượu hảo hạng.
Phùng Diên Thư đã tới đây mấy lần, chọn được vài chai nhưng khi tính tiền thì Tô Dĩ Niệm từ chối bán: "Anh không biết uống rượu, bán cho anh cũng phí của trời cho. Rượu này lọt vào bụng Trần Yến Thu thì tôi còn tức hơn." Cô giật lại chai rượu từ tay anh: "Nếu muốn bồi thường, anh cứ đổi sang tiền mặt tương đương rồi chuyển qua tài khoản tôi là được."
Nhưng mấy lần chạm mặt ngắn ngủi ấy cũng đủ để Trần Yến Thu tìm tới cửa. Cô ta chuyển từ dáng vẻ nữ sinh thuần khiết năm xưa sang mặc đồ da thú, hùng hùng hổ hổ đến đây như kiểu vợ chính thức.
Trần Yến Thu mở miệng, gọi cô là chị Tô: "Chị Tô, bây giờ chị và thầy đã ly hôn. Hy vọng rằng để tránh nghi ngờ, chị đừng quấn lấy thầy ấy nữa, dù sao bây giờ bạn gái của thầy chính là tôi."
Tô Dĩ Niệm đang lau quầy rượu. Nghe cô ta kɧıêυ ҡɧí©ɧ như vậy, cô không khỏi cười nhạo: "Ồ, con giáp thứ mười ba không chính đáng mà còn lăng xăng chạy tới đây tuyên bố chủ quyền, cô tưởng như vậy là hay lắm à?"
Nói xong, không đợi cô ta đáp lời, Tô Dĩ Niệm lấy di động gọi ngay cho Phùng Diên Thư: "Đưa người đàn bà của anh về, không có việc gì thì đừng làm ô uế chỗ tôi."
Tô Dĩ Niệm luôn coi thường Trần Yến Thu. Dù tình yêu của cô bại dưới thủ đoạn của cô ta, cô vẫn cho rằng cô ta là nhân vật không đáng nhắc tới.
Đến khi cửa hàng bị đập phá, cô mới nhận ra mình ngu ngốc biết bao khi coi thường Trần Yến Thu.
Bởi vì cửa hàng cô nằm ở con phố vắng, giữa trưa yên tĩnh không một bóng người; cho nên lúc mấy gã đàn ông nối đuôi nhau bước vào, cô lập tức cảm thấy không ổn.
"Tô Dĩ Niệm phải không?"
Cô ngẩng đầu lên theo thói quen. Gã đàn ông mới vào vừa vung tay lên, ba gã đứng sau bắt đầu hất sạch rượu vang trên kệ. Chất lỏng màu đỏ sậm bắn tung tóe như những đóa hoa, mảnh thủy tinh văng đầy đất.
"Các người làm gì vậy hả?!" Tô Dĩ Niệm nhào lên nhưng bị gã đàn ông kia cản lại, chai rượu vang vỡ nát ngay tại vách tường sau lưng cô, mảnh chai sượt ngang gò má làm chảy máu.
Cô trốn trong góc báo cảnh sát, tiếng chai rượu vỡ nát vang lên bên tai. Mười phút sau cảnh sát tới rít gào, đám người đập đồ mới rời khỏi.
Tô Dĩ Niệm run rẩy gọi điện thoại, giọng nam nghe máy hơi ngạc nhiên: "Dĩ Niệm?"
"Phó Nho Lâm, cửa hàng của tôi bị người ta đập phá..."
"Anh qua đó ngay." Giọng nói kia chưa tan biến, cô lập tức gập máy vì gọi nhầm người, số điện thoại của Phó Nho Lâm và Phùng Diên Thư nối tiếp nhau (trong danh bạ).
Tất cả những gì có thể đập phá đều bị hủy hoại cả rồi, cô ngồi trên đất mà chân cẳng nhũn ra, nhìn đống lộn xộn này lại không kiềm được òa khóc; nhưng cô vẫn cố nhịn, vịn góc bàn đứng dậy rồi run rẩy trả lời câu hỏi của cảnh sát.