Chúng Ta Ly Hôn

Chương 1

Lớp trưởng Lê Trầm Trầm thông báo tổ chức họp lớp, Tô Dĩ Niệm đang bận tối mũi vì việc khai trương cửa hàng mới. Sau cùng Lê Trầm Trầm phải vừa đấm vừa xoa, cô mới miễn cưỡng đồng ý tham gia.

Buổi họp lớp được tổ chức tại câu lạc bộ suối nước nóng ở ngoại thành. Khi Tô Dĩ Niệm đến nơi thì đám bạn học nữ đã ngâm mình trong nước nóng một hồi lâu.

Thời tiết ngày đông ở thành phố L khá lạnh, ngâm mình vào suối nước nóng làm cô xuýt xoa khoan khoái. Tô Dĩ Niệm nhắm mắt một lát, bạn học bỗng hỏi cô: “Dĩ Niệm, cậu và Phùng Diên Thư thực sự ly hôn sao?”

Cô chầm chậm ngước lên, hơi nước che khuất tầm mắt. Mãi một lúc sau, cô mới trả lời: “Phải.”. 𝒯ruyện‎ cop‎ từ‎ trang‎ ||‎ 𝒯‎ r‎ ù‎ 𝒎‎ 𝒯‎ r‎ u‎ y‎ ệ‎ n.𝐕n‎ ‎ ||

"Cậu và Phùng Diên Thư là cặp đôi duy nhất thời trung học mà bọn mình nghĩ có thể bên nhau đến bạc đầu...”

"Hiện thực tàn khốc quá đi!”

Cô bạn nhấn mạnh khiến Tô Dĩ Niệm hơi mỉm cười, hai tay cô giả vờ hắt nước, buồn bã nói: “Con người, ai mà không thay đổi chứ.”

Đoàn người ngâm mình trong suối nước nóng rồi nối đuôi nhau ra ngoài, trông thấy một cô gái lê chân phải chầm chậm ở đại sảnh: “Này, hình như chân cô ta bị gì đó.”

Tiếng xì xào nho nhỏ truyền tới tai đối phương. Cô ta quay đầu nở nụ cười lễ phép với mọi người. Vừa thấy mặt cô ta, Tô Dĩ Niệm lập tức hoảng hốt. Cô ẩn mình vào giữa đám người, thầm oán số mình thật xui xẻo, tại sao lại đυ.ng mặt Trần Yến Thu.

"Không phải anh bảo em đợi ở đây sao? Tại sao lại đứng dậy rời đi?” Tiếng trách cứ xen lẫn dịu dàng của người đàn ông vang lên, ánh mắt mọi người lập tức bị thu hút. Chỉ nhìn bóng lưng, Tô Dĩ Niệm cũng đoán ra đó là ai.

Bóng lưng anh cao to, những đường vân rõ ràng trên bắp tay để trần, có thể nhìn ra anh rất chú ý rèn luyện thân thể. Lúc này đây, anh ngồi xổm xuống và bế Trần Yến Thu lên, khiến một đám phụ nữ đua nhau thở dài: “Ôi trời ơi, có được người đàn ông dịu dàng như vậy, đổi lại là mình bị què - tôi cũng đồng ý!”

Tô Dĩ Niệm cúi đầu cười khổ. Đúng vậy, anh luôn dịu dàng khiến cô gái nào cũng rung động.

Bóng lưng bế Trần Yến Thu đã đi xa, Lê Trầm Trầm chọn món xong rồi nhảy tưng tưng trên lầu hai, cúi xuống gọi: “Tô Dĩ Niệm, cậu thật sự đến đây, quả là vinh hạnh của tôi!”

Người đàn ông vốn đã đi xa bỗng dưng quay đầu, trông thấy khuôn mặt hơi xấu hổ của Tô Dĩ Niệm.

"Lớp trưởng, cậu vẫn to mồm như ngày nào...” Cô đặt tay lên trán, cười khổ oán giận.

Có lẽ đây là lần đầu tiên anh gặp lại cô sau khi ly hôn. Cô vẫn không thay đổi, mái tóc ướt sũng rũ xuống trước ngực, áo choàng nhung màu hồng san hô tùy ý khoác lên người, làn da trở nên nõn nà hơn nhờ suối nước nóng.

Anh đứng tại chỗ nhìn cô, hận không thể khắc sâu hình ảnh cô vào đầu, chân không tài nào cất nổi một bước, giống như anh đã cắm chặt rễ vào nơi này.

Cuối cùng anh buông Trần Yến Thu ra, đi tới bên Tô Dĩ Niệm. Mỗi bước đi là tim anh đập nhanh thêm một nhịp, đã bao lâu anh không nhìn thấy cô rồi?

"Dĩ Niệm...”

Nghe thấy tiếng gọi, cô hơi ngẩng đầu, ánh mắt toát lên ý cười: “Tình cờ nhỉ, anh cũng đến tắm suối nước nóng sao?” Giọng nói của cô vừa xa lạ vừa khách sáo.

Mọi người thấy cô quay đầu lại nhìn Trần Yến Thu đứng cách đó không xa, họ bỗng hiểu ra, đồng thời cảm thấy ‘nhà bình thường không giao du với kẻ xấu’.

Nhìn Trần Yến Thu đứng gần đấy, Tô Dĩ Niệm càng không kiên nhẫn. Một tay cô xoắn góc áo, trước khi cô hết nhẫn nại, Phùng Diên Thư đã kịp thốt ra một câu: “Đã lâu không gặp.”

Thật tình làm sao có thể là “đã lâu không gặp”? Bọn họ chỉ mới ly hôn nửa năm thôi, nhưng sau khi rời khỏi cô, mỗi ngày trong cuộc đời anh đều trở nên dài bất tận.

"Ừ.” Cô muốn mau chóng kết thúc cuộc nói chuyện này, anh lại từ từ vì không muốn cô rời đi. Anh sợ hãi như vậy, một phần vì không biết đến khi nào mới có thể gặp lại cô. Anh hiểu, một khi cô đã quyết tâm cắt đứt mọi liên hệ thì tức là giữa họ không còn khả năng tái hợp.

"Em sống có tốt không?” Anh hỏi cô, lần này cô chưa kịp trả lời thì Trần Yến Thu đã lên tiếng gọi anh: “Thầy ơi...”

Anh cúi đầu xuống, ánh mắt tập trung vào phần mắt cá chân trắng nõn của cô. Trần Yến Thu cứ gọi không ngừng, mãi một hồi sau anh mới nói: “Anh đi trước đây.”

Tô Dĩ Niệm cảm thấy ngực mình khó chịu. Có người từng hỏi cô, cô có hối hận khi lãng phí mười năm thanh xuân cho Phùng Diên Thư không?

Hối hận? Sao mà không hối chứ...