Thần Côn Hạ Sơn Ký (Ghi Chép Xuống Núi Của Thần Côn)

Chương 12: Học sinh có khẩu vị kỳ quái

Edit: OnlyU

Giang Thiếu Bạch đẩy cửa vào nhà.

Căn biệt thư rộng lớn rất yên tĩnh, hắn quét mắt nhìn một vòng xung quanh, vị trí căn biệt thự này hơi lệch nhưng nói thế nào thì đây cũng là biệt thự ở thủ đô, không có căn nào ít hơn mấy chục triệu tệ, căn biệt thự rộng lớn mà lại yên tĩnh như vậy thật lãng phí tài nguyên!

“Xoảng.” Tiếng thức ăn rơi xuống đất truyền tới, Giang Thiếu Bạch theo tiếng động đi về phía phòng bếp.

Trong phòng bếp, một đứa trẻ chừng tám tuổi đang ăn một con gà sống, nữ giúp việc bên cạnh nơm nớp lo sợ nhìn cậu bé, muốn tiến lên phía trước nhưng lại sợ hãi.

Cậu bé nghe thấy tiếng bước chân bèn liếc nhìn về phía Giang Thiếu Bạch, trong ánh mắt mang theo chút chế nhạo. Cậu bé nhìn hắn thử nhe hàm răng ra, lộ răng khểnh nhọn nhọn, khóe miệng còn dính chút máu tươi.

Giang Thiếu Bạch bình tĩnh cười cười. Trước khi tới đây hắn đã thăm dò tin tức, cậu bé này đã đổi vài gia sư dạy kèm, công việc lương cao như vậy nhưng thường xuyên đổi người, hiển nhiên là có mờ ám. Hắn nhìn hai mắt cậu bé, sau đó nghiêng đầu nghĩ thầm: Hình như đôi mắt này không phải là mắt của con người, có lẽ là yêu vật, phỏng chừng hắn được thay đổi khẩu vị rồi.

Giang Thiếu Bạch từng bước đi đến gần cậu bé, cười híp mắt nhìn đứa nhỏ khóe miệng dính máu.

Ánh mắt vốn đầy kɧıêυ ҡɧí©ɧ của cậu bé từ từ trở nên hoảng sợ.

Hắn vươn tay ra xoa xoa đầu cậu bé, đứa nhỏ hoảng sợ cực độ, tựa hồ muốn hét thật lớn nhưng vì quá sợ hãi mà không thể kêu lên thành tiếng.

Trong chớp mắt, vẻ mặt sợ hãi của cậu bé bỗng biến thành mờ mịt.

Giang Thiếu Bạch híp mắt, hai mắt của cậu bé này thay đổi trong chớp mắt, trở lại thành mắt của người thường, chẳng lẽ trong cơ thể này có một vật khác, bị sợ hãi đã co lại? Thật thú vị!

“Á!” Cậu bé nhìn con gà sống trên bàn, sợ hãi nói: “Em lại ăn cái này sao? Mang xuống đi, em muốn ăn chín cơ.”

Giang Thiếu Bạch cau mày. Trên đường tới đây, tài xế trầm mặc ít lời vẫn bị hắn lải nhải không ngừng khai thác một chút, nói tiểu thiếu gia này giống như bị nhân cách phân liệt. Hiện tại cậu bé như vừa “hoán nhân cách”, đổi thành một nhân cách ngoan ngoãn.

Giang Thiếu Bạch nhìn cậu bé, vẻ mặt ôn hòa nói: “Anh là gia sư mới, hân hạnh được biết em.”

Cậu bé chớp mắt nhìn hắn, quan sát đánh giá một lượt rồi thờ ơ nói: “Chào thầy.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Chúng ta bắt đầu học đi.”

Cậu bé tên là Diệp Tinh gật đầu: “Vâng.”

Giang Thiếu Bạch cười cười, đứa nhỏ này rất biết nghe lời. Diệp Tinh lấy bài tập trong cặp sách ra, hắn thì ở bên cạnh nhìn, lúc nào Diệp Tinh gặp vấn đề không hiểu sẽ hỏi hắn, Giang Thiếu Bạch tỉ mỉ giảng giải, bất tri bất giác đã trôi qua ba tiếng đồng hồ.

Công việc dạy kèm này có thời gian không cố định, kéo dài đến hai ba tiếng cũng được. Giang Thiếu Bạch đang gặp khó khăn về kinh tế nên ở lại đến ba tiếng mới rời đi.

Trịnh Ly về đến nhà, hơi lo lắng nhìn nữ giúp việc hỏi: “Hôm nay gia sư đến hả? Thiếu gia không phát bệnh chứ?”

Nữ giúp việc vẫn còn hơi sợ hãi nói: “Hôm nay thiếu gia la hét muốn ăn gà sống, không cho còn đâm vào tường, nhưng vừa ăn vài miếng thì gia sư mới đến. Là một nam sinh rất nam tính, hắn thấy thiếu gia ăn gà sống cũng không sợ hãi. Sau khi gia sư đến thì khẩu vị của thiếu gia khôi phục bình thường.”

“Thanh đạm?” Trịnh Ly mừng rỡ hỏi lại.

“Đúng vậy! Thiếu gia còn đặc biệt dặn dò là không muốn ăn gà, bảo làm món khác. Tôi bèn nấu cháo, thiếu gia ăn không ít. Gia sư ở lại ba tiếng đồng hồ, thiếu gia vẫn luôn rất an tĩnh.” Hôm nay tiểu thiếu gia an tĩnh đến bất thường, mọi ngày cậu bé luôn la hét muốn ăn gà sống, thường gây ồn ào náo loạn một lúc lâu. Có lẽ vì gia sư là nam, hỏa khí thịnh nên trấn được âm sát gì đó. Quả nhiên vẫn nên tìm nam sinh làm gia sư.

Trịnh Ly thở phào nhẹ nhõm, sau đó cô đi vào phòng của Diệp Tinh.

Cậu bé đang ngồi trước bàn làm bài tập, thấy Trịnh Ly bước vào liền ngoan ngoãn gọi: “Mẹ.”

Trịnh Ly thấy con trai như vậy, trong lòng lập tức dâng lên tình cảm dịu dàng yêu thương không thôi, nếu con trai có thể luôn như vậy thì cô không còn cầu gì hơn.

“Hôm nay gia sư mới thế nào, con có thích không?”

Diệp Tinh gật đầu nói: “Tạm được ạ.”



Giang Thiếu Bạch ở nhà của Diệp Tinh mấy tiếng đồng hồ, lúc quay về ký túc xá suýt nữa đến giờ giới nghiêm. Hắn vừa bước vào phòng lập tức thấy ba gương mặt đầy lo âu. Hắn liếc nhìn ba người nói: “Mọi người chưa nghỉ ngơi hả?”

Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch nói: “Cậu ổn không, không có chuyện gì xảy ra chứ?”

Hắn cười cười nói: “Tôi đi làm gia sư chứ có phải ra chiến trường đâu, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”

Quách Phạn có vẻ khó nói: “Lão Tứ, tôi nghe nói đứa nhỏ kia có thể thấy quỷ đó.”

Giang Thiếu Bạch xoa cằm, nghiêm túc nói: “Trên đời này vốn không có quỷ, bây giờ là thời đại nào rồi, lão nhị, cậu thế mà còn tin vào mấy chuyện phong kiến mê tín này.”

Lý Vũ Hàm cau mày nói: “Mấy chuyện quỷ thần thế này, thà tin rằng có chứ không thể không tin.”

Giang Thiếu Bạch xua tay: “Mọi người suy nghĩ quá nhiều rồi, chỉ là một đứa bé bình thường mà thôi, cùng lắm thì khẩu vị hơi kỳ quái. Nhưng mỗi người có một sở thích riêng, có người thích rau cải, lại có người thích uống xăng, còn có người thích ăn sâu nữa, không gì là không có.”

Bách Quang Vũ đầy khâm phục nói: “Lão tứ, cậu thật bình tĩnh.”

Giang Thiếu Bạch cười cười: “Cũng không có gì, tôi chỉ tin vào khoa học mà thôi. Mà cậu bé chỉ là một đứa nhỏ, dù thật sự có vấn đề thì có năng lực làm gì tôi chứ?!”

“Lão tứ, lá gan của cậu cũng lớn lắm đó!” Quách Phạn lên tiếng.

Hắn cười nói: “So ra kém lão đại, tôi là vì kiếm tiền, lão đại mới gọi là không biết sợ hãi.”

Quách Phạn hơi ranh mãnh nói: “Lão đại là *sắc đảm bao thiên.”

*色胆包天 sắc đảm bao thiên: hình dung người ham mê mỹ sắc, hoang da^ʍ vô độ.

Bách Quang Vũ hơi xấu hổ nói: “Cút đi, ít châm chọc tôi một chút.”

“Được rồi, không nói chuyện này nữa, hôm nay tôi kiếm được 600 tệ, trưa mai mời mọi người ăn cơm, không thể để các cậu mời tôi mãi được.” Khai giảng chưa bao lâu mà phòng ký túc xá đã ra ngoài liên hoan rất nhiều lần, cơ bản đều là người khác mời Giang Thiếu Bạch.

Bách Quang Vũ nhìn Giang Thiếu Bạch thầm nghĩ: Nhìn dáng vẻ này của hắn, không biết có phải bị tiền tài che mắt nên không sợ hãi không?

Hết chương 12