Sau Khi Xuyên Thành Nữ Phụ Của Hai Quyển Tiểu Thuyết

Chương 7

Edit: Chuối Táo Quạ

Beta: Thuỷ Tiên

Sau lễ khai máy, cảnh diễn đầu tiên là cảnh “Bạch lão gia về quê mở tiệc chiêu đãi phú thương thân sĩ cường hào ở địa phương, muốn gả con gái nhà thông gia cho Đại thiếu gia”.

Cảnh này là cảnh diễn tập thể, diễn viên chính hay phụ thì đều phải xuất hiện một lần. Đạo diễn sắp xếp và kiểm soát từng chi tiết, các diễn viên phụ quan trọng thì giải thích cho từng người về cảnh diễn này. Trái lại, nhóm diễn viên chính lại không hề gấp gáp, trốn ở góc phòng tán gẫu.

Giang Độ Độ và trợ lý Tư Tư vào đoàn phim, giữ lại một nhân viên công tác để hỏi thăm tình hình, sau đó định đến phòng trang điểm để trang điểm thì đúng lúc này, ở chỗ cửa chính bên kia, có năm, sáu người ồ ạt đi tới vây quanh một cô gái ăn mặc lộng lẫy và đeo kính râm.

Cô gái đó tháo kính râm xuống, dường như đang quan sát hoàn cảnh xung quanh. Đúng lúc ấy, Giang Độ Độ nhìn rõ người tới là một nữ diễn viên nổi tiếng lâu năm, Bành Âm Mỹ.

Các đường nét trên gương mặt Bành Âm Mỹ rất tinh xảo, da dẻ hơi ngả vàng, tuy tuổi tác chị ta không nhỏ nhưng với độ tuổi này của chị ta, đây cũng có thể xem là chăm sóc rất tốt.

“Này.” Tư Tư nhích lại gần Giang Độ Độ rồi thì thầm: “Tỷ Tỷ, chị Bành này diễn vai Đại phu nhân Vu thị của nhà họ Bạch đó.”

Tuổi tác và lai lịch của Bành Âm Mỹ rành rành ra đó, nếu đã chạm mặt, dù có thế nào đi chăng nữa, Giang Độ Độ cũng phải chào hỏi một tiếng mới được xem là xong chuyện. Cô dẫn Tư Tư đi ra phía trước.

“Em chào chị Bành, em là Giang Độ Độ, người đóng vai Ngọc Nô. Rất vinh hạnh khi có cơ hội hợp tác với chị, sau này mong chị chỉ bảo nhiều hơn.”

Lời này của Giang Độ Độ không được coi là xu nịnh, cô nói rất chân thành, thái độ cũng khiêm tốn. Theo lẽ thường tình, lúc này, Bành Âm Mỹ sẽ nói đôi ba câu khích lệ, mọi người vui vẻ ngoài mặt là xong chuyện.

Đáng tiếc thay, Bành Âm Mỹ lại không làm theo kịch bản, chị ta ngẩng đầu lên, quan sát Giang Độ Độ từ trên xuống dưới một lượt, nói với vẻ hơi quái gở: “Cô là Giang Độ Độ à? Con gái bây giờ quả nhiên không đơn giản nhỉ, trẻ tuổi xinh đẹp, vai diễn tới cũng dễ dàng.”

Đối với Giang Độ Độ mà nói, bất kể là giọng điệu hay là ý nghĩa trong những lời này thì đều được coi là tràn ngập ác ý. Đối với quần chúng vây xem mà nói, trong lời ấy có cực nhiều tin đồn. Nếu lời Bành Âm Mỹ nói là thật, vậy thì đây chính là tin sốt dẻo.

Mặc dù chỗ đám người Giang Độ Độ và Bành Âm Mỹ đứng không có bao nhiêu người, nhưng hai diễn viên chính gặp mặt hàn huyên thì luôn có nhân viên công tác trong đoàn phim lén lút chú ý tới. Bởi vậy, Bành Âm Mỹ vừa dứt lời, rõ ràng xung quanh đã yên tĩnh lại.

Mọi người đều vểnh tai lên đợi phản ứng của Giang Độ Độ.

Giang Độ Độ không ngờ Bành Âm Mỹ lại có thái độ thù địch rõ ràng như vậy với mình. Cô thấy hơi khó hiểu, phải biết rằng, đây là lần đầu tiên cô và Bành Âm Mỹ gặp mặt nhau, trước đó chưa từng tiếp xúc, chứ đừng nói là làm mất lòng.

Nhưng trong lời nói của Bành Âm Mỹ có ẩn ý, nơi nào có người thì sẽ có lời đồn thổi, người nghe ở xung quanh đều đã nghe thấy. Không bao lâu sau, toàn bộ đoàn phim đều sẽ biết Bành Âm Mỹ có ý dị nghị với Giang Độ Độ, giễu cợt nữ chính Giang Độ Độ ngay trước mặt là dựa vào giao dịch bất chính để giành giật. Mà bất luận có phải cô dựa vào sắc đẹp để thành công hay không, thì một khi truyền ra ngoài, cô có miệng cũng chẳng thể nói rõ ra được.

Lúc này, Giang Độ Độ không thể không nói lời nào, nếu cô im lặng thì chính là ngầm thừa nhận những lời Bành Âm Mỹ nói, rằng, nữ chính như cô có lai lịch bất chính. Nhưng cô lại không thể phản ứng thái quá, như vậy sẽ khiến người ta cho rằng cô có tật giật mình.

Càng khó giải quyết hơn là, lai lịch của Bành Âm Mỹ rành rành ra đó, Giang Độ Độ không thể châm chọc lại, nếu không, cái nồi lớn không tôn trọng đàn chị mà ụp lên đầu thì danh tiếng của cô ở trong giới sẽ đi tong.

Giang Độ Độ khựng lại một lát, chậm rãi giải thích: “Chị Bành này, quả thật là tuổi em còn hơi nhỏ, nhưng vẻ ngoài cũng không đẹp như chị nói đâu, chỉ bình thường thôi, vừa đủ tiêu chuẩn để đạt của giới giải trí.”

Cho dù là ai thì cũng có thể nhìn ra cô đang nghiêm túc phủ nhận việc mình xinh đẹp, vẻ mặt có thể nói là nghiêm túc, nhưng không biết sao mà cứ có cảm giác vui sướиɠ một cách khó hiểu.

Có lẽ là buồn cười vì một người đẹp hết cỡ lại nghiêm túc nói với người khác là mình chỉ “bình thường” thôi, trong lời nói đó cứ có cảm giác châm biếm ngược khác thường.

“Phì” một tiếng, xung quanh có người không nhịn được mà bật cười thành tiếng.

Bành Âm Mỹ: “…” Nếu không phải bản thân chị ta hiểu ý trong lời mình vừa nói thì quả thật chị ta đã cho rằng mình vừa khen Giang Độ Độ.

Tiếp đó lại nghe Giang Độ Độ nói: “Về phần nhân vật Ngọc Nô này, nhắc tới thì đúng là có phần phức tạp. Trước đó, đạo diễn Hoàng có liên hệ với công ty muốn tìm em diễn vai Ngọc Nô, ai ngờ lúc ấy cơ thể em xảy ra chút chuyện, không thể nhận vai diễn này, công ty đành phải giúp em từ chối đạo diễn Hoàng.”

“Sau đó cơ thể em bình phục, anh Phùng Kính tự mình gọi điện thoại cho em, hỏi em có muốn diễn “Mở mắt” không. Lúc ấy, em vừa kinh ngạc lại vừa vui sướиɠ, không ngờ đã lâu như thế rồi, vòng đi vòng lại vẫn có thể giao cho em diễn Ngọc Nô. Ngay chính bản thân em cũng cảm thấy vai diễn tới dễ quá, số em đúng thật là quá may mắn.”

Nói xong, Giang Độ Độ nở một nụ cười thẹn thùng với Bành Âm Mỹ.

Nhưng xung quanh lại im bặt không một tiếng động.

Mặt Bành Âm Mỹ đã đen đến nỗi không thể đen hơn.

Giang Độ Độ nói rõ ràng rành mạch, quả thật là không phải người ta vội vội vàng vàng sấn tới cầu xin vai nữ chính số một này, mà là đạo diễn mời đi mời lại Giang Độ Độ nhiều lần, cứ khăng khăng phải là Giang Độ Độ diễn.

Hơn nữa, Giang Độ Độ dám nói như vậy ngay trước mặt mọi người thì sẽ không sợ lời này bị truyền ra ngoài, vậy có lẽ lời cô nói là thật. Những lời này khiến Bành Mỹ Âm rất mất mặt.

Bành Âm Mỹ dùng chuyện vai diễn này để móc mỉa Giang Độ Độ, nhưng lại bị Giang Độ Độ dùng hai ngọn núi lớn là đạo diễn Hoàng và nhà sản xuất phim Phùng Kính để cản lại. Bây giờ, đầu đề câu chuyện lại rơi xuống người Bành Âm Mỹ.

Dẫu sao, một người là đàn chị mà lại bôi nhọ người ta ngay trước mặt lớp người sau, coi thường người ta đủ kiểu, nếu toàn nói thật thì còn có thể nói là ngay thẳng thật thà, nhưng nếu không có chứng cứ gì thì coi như ăn ốc đoán mò. Đó chính là ghen ghét đố kỵ người ta trẻ tuổi xinh đẹp, ác ý phỏng đoán người khác.

Bành Âm Mỹ cảm nhận được ánh mắt của mọi người xung quanh thì hơi nóng nảy, hung tợn trừng mắt lườm Giang Độ Độ một cái. Nhưng Giang Độ Độ không hề nói dối, lời cô nói là sự thật một trăm phần trăm, không hề trộn lẫn chút giả dối nào.

Ván này là Giang Độ Độ thắng, nếu còn cãi tiếp thì Bành Âm Mỹ sẽ không được lợi gì, mà còn sẽ truyền ra cái danh ghen ghét người mới, tuy rằng bây giờ đã được coi là bắt nạt người mới rồi.

“Chúng ta đi thôi.” Bành Âm Mỹ không phải kẻ ngốc, chị ta khẽ hừ một tiếng, trực tiếp lướt qua, dẫn vệ sĩ và trợ lý nghênh ngang rời đi.

Tư Tư lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Giang Độ Độ, không hổ danh là “chị Độ Độ” xinh đẹp rực rỡ nhất giới giải trí của chị ấy, bàn về cãi nhau thì trước nay chưa thua ai bao giờ.

Chỉ có điều, cãi nhau thì thắng thật đấy, nhưng lại làm mất lòng Bành Âm Mỹ, có khi sau này chị ta lại ngáng chân Tỷ Tỷ ở đâu đó đấy.

Quay lại phòng trang điểm, Tư Tư nói với vẻ hơi lo lắng: “Tỷ Tỷ, chúng ta vừa vào đoàn phim mà đã làm mất lòng nữ diễn viên nổi tiếng lâu năm như vậy, có phải là không tốt lắm không?”

Giang Độ Độ cũng thở dài một hơi: “Chị nói xem, rõ ràng em cầm kịch bản của nữ phụ, mà sao cứ gặp phải tai ương của nữ chính thế?”

“Hả?” Đầu óc của Tư Tư chập mạch: “Nữ chính nữ phụ cái gì, không phải Tỷ Tỷ là nữ chính của “Mở mắt” à?”

“Tư Tư à, em hỏi chị một câu nhé.” Giang Độ Độ sờ sờ cằm, nói với vẻ sâu xa trầm lắng.

Tư Tư thấy Giang Độ Độ nghiêm túc như vậy thì tưởng việc to tát gì, vội vàng ngồi thẳng lưng: “Ừ ừ, em nói đi, chuyện gì?”

“Thông thường, trong tiểu thuyết thì toàn là nữ chính bị ức hϊếp, trước khi bị nữ chính xử lý hoàn toàn thì nữ phụ sống vừa dễ chịu lại vừa kiêu ngạo, đúng không?”

Tư Tư chần chờ rồi đáp: “Đúng là thế, không sai.” Dựa theo kịch bản phim truyền hình máu chó thì hẳn phải là như vậy, nhưng chuyện này thì có liên quan gì tới Giang Độ Độ?

“Vậy thì em thảm quá rồi, mệnh nữ phụ mà lại gặp nạn của nữ chính, đây là dạy dỗ em hay là dạy dỗ em đến nát luôn vậy trời?” Giang Độ Độ nằm bò ra bàn, ngoẹo cổ, trợn trắng mắt.

“Tỷ Tỷ, em phấn chấn lên chút đi, vấn đề của bây giờ là em làm mất lòng Bành Âm Mỹ, không bao lâu nữa cả đoàn phim sẽ biết hết đó!!” Tư Tư đã không thể khiến Giang Độ Độ động não, chị ấy buộc lòng phải phát ra tiếng gào thét từ tận linh hồn, điên cuồng lắc Giang Độ Độ.

“Đừng lo.” Giây tiếp theo, Giang Độ Độ đã ngồi dậy, “Vừa nãy làm Bành Âm Mỹ mất mặt là vì không còn cách nào khác. Nếu không nói như vậy, chẳng bao lâu nữa, có lẽ toàn bộ giới giải trí đều sẽ lan truyền chuyện em thành công dựa vào sắc đẹp. Sau khi so sánh thì chỉ đành phải làm mất lòng một mình Bành Âm Mỹ, tổn thất này là nhỏ nhất rồi.”

“Huống chi, cho dù em không nói như vậy, thái độ của Bành Âm Mỹ với em đã rất rõ ràng rồi. Nếu thật sự không có ác ý với em thì chị ta đã không nói mấy lời khiến người ta suy nghĩ sâu xa ở trước mặt nhiều người như thế kia rồi.”

“À đúng rồi, trước đây em đắc tội với chị ta rồi à?” Nói tới cái này, Giang Độ Độ lại không hiểu gì cả.

Tư Tư nghe vậy, vẻ mặt vừa kỳ quái lại vừa khϊếp sợ: “Cãi nhau hồi lâu, thế mà em lại không biết vì sao ư?”

“Hả? Em phải biết à?” Giang Độ Độ ngẩn ra.

Trong nháy mắt, Tư Tư lộ ra vẻ mặt kính nể, hai tay ôm quyền: “Tỷ Tỷ không hổ danh là có thiên phú khác người.”

“Rốt cuộc là chuyện gì?”

Nói tới hóng hớt, Tư Tư nhìn nhìn cánh cửa đang đóng chặt, sán lại gần Giang Độ Độ, thầm thì: “Em biết Bành Âm Mỹ là diễn viên nổi tiếng lâu năm đúng không?”

Cái này thì Giang Độ Độ biết, Bành Âm Mỹ được xếp vào nhóm diễn viên tương đối lâu đời trong nước. Hồi bé, Giang Độ Độ đã từng xem một bộ phim truyền hình do Bành Âm Mỹ đóng vai chính. Trong đó, chị ta diễn một vai siêu ác, lại ung dung cướp mất sự nổi bật của nữ chính, lúc ấy, Bành Âm Mỹ trong trẻo thuần khiết tựa như một đóa hoa sen vừa vươn mình ra khỏi mặt nước.

“Thời trẻ, vào lúc nổi tiếng nhất, Bành Âm Mỹ giải nghệ lấy một đại gia ở Singapore. Nhưng nghe nói dạo này công ty của ông chồng giàu có nhà chị ta bị phá sản, còn nợ nần chồng chất, chị ta hết cách đành phải quay lại kiếm tiền trả nợ cho chồng. Chị ta già như thế này rồi, có quay lại thì cũng chỉ có thể diễn mấy vai kiểu như bà hoặc là mẹ. Nhưng thời trẻ, sau khi nổi tiếng thì Bành Âm Mỹ không còn đóng vai phụ cho người khác nữa, vả lại, nhiều năm sống trong nhung lụa như vậy, không phải đóng vai nữ chính thì người ta không thèm nhận đâu.”

“Sau đó thì tin tức đạo diễn Hoàng muốn quay “Mở mắt” truyền ra, Bành Âm Mỹ cảm thấy mình có quan hệ tốt với đạo diễn Hoàng, đã mấy lần đòi vai nữ chính của “Mở mắt” với đạo diễn Hoàng, nhưng đều bị đạo diễn Hoàng từ chối hết. Chị ta đành phải hạ thấp xuống, xin vai thứ hai là nhân vật Vu thị, phu nhân nhà họ Bạch. Dẫu sao thì không phải ai cũng có thể bấu víu vào đạo diễn Hoàng, cho dù làm vai phụ cho người ta thì cũng là lợi thế quan trọng giúp nâng tầm giá trị con người khi chị ta quay lại giới giải trí.”

“Thế nên mới nói, không phải em làm mất lòng Bành Âm Mỹ, mà là em diễn vai Ngọc Nô làm mất lòng chị ta.”

Giang Độ Độ ngẫm nghĩ một lát, những lời cô vừa nói đúng là quá kiêu ngạo, thảo nào mặt Bành Âm Mỹ lại đen chẳng khác gì mực nước.

“Vậy không phải là chị ta sẽ hận em muốn chết luôn à?”

“Đúng rồi đó.” Tư Tư thở dài: “Nghĩ mà xem, chị ta ba lần bốn lượt hạ giọng xuống xin đạo diễn Hoàng giao vai nữ chính cho mình, nhưng đạo diễn Hoàng đều không chịu. Hay lắm, em chẳng làm gì hết, thế mà đạo diễn Hoàng lại đích thân dâng tới tận cửa những hai lần, không phải em thì không được. Em nói xem chị ta có tức không? Vả lại, giọng điệu lúc đó của em á, nói ra còn khiêm tốn đến vậy, như thể thật sự nhờ ăn may ấy.”

Giang Độ Độ sửa lại cho đúng: “Ăn may thật mà.”

Tư Tư liếc cô một cái: “Thôi đi, sao chị lại không có cái may mắn này? Đáng giận nhất là vẻ mặt lúc đó của em ấy, lại còn hổ thẹn nữa chứ, nếu chị mà là Bành Âm Mỹ, chắc chị tức đến hộc máu luôn.”

Tư Tư nói lời tổng kết: “Giả vờ giả vịt trong vô hình là trí mạng nhất.”

Giang Độ Độ: “…”

“Thôi thôi, dù sao cũng làm mất lòng rồi, sau này chúng ta trốn xa một chút, đừng để chị ta bắt được lỗi sai là ổn.” Tư Tư an ủi nói.

Cũng chỉ có thể nghĩ như vậy, Giang Độ Độ sờ sờ mũi, nghĩ thầm, mình không hổ là nữ phụ số một, quả nhiên là rất có bản lĩnh làm mất lòng người khác, ngay chính bản thân cô còn phải khϊếp sợ trước sức chiến đấu của mình.

Đúng lúc này, có tiếng gõ cửa vang lên.