Trong suy nghĩ của Giản Tinh Lai, điều ước của người bình thường không phải tiền thì cũng là lợi ích.
Dù sao không ai rõ ràng hơn hắn tiền có sức hút đến nhường nào.
Ba mẹ hắn cũng là người giống như vậy. Trải qua đủ loại chuyện đương nhiên sẽ thấy càng nhiều. Có đôi khi Giản Tinh Lai cảm thấy mình như đang trốn trong một cái kén. Người bên cạnh ai cũng ấp ủ âm mưu, còn hắn phải đề phòng hết thứ nọ đến cái kia. Thấy một bông hoa, lòng muốn chiêm ngưỡng nhưng lại sợ hoa có độc.
Diệp Tịch Vụ tựa một bông hoa.
Giản Tinh Lai nghĩ làm sao mới có thể chăm sóc thật tốt cho Diệp Tịch Vụ. Đất đai màu mỡ, nguồn nước dồi dào, còn cả ánh nắng mặt trời? Những thứ đó đã đủ chưa?
Giản Tinh Lai không biết.
Ở cái thời điểm sắp phải chết ấy, hắn từng ước ao có người có thể cứu hắn, có thể yêu thương hắn.
Điều ước này thẳng đến mười năm sau, Diệp Tịch Vụ mới thực sự cứu hắn nơi rừng sâu.
Giản Tinh Lai thực sự chẳng rõ Diệp Tịch Vụ đến cùng có âm mưu gì. Bông hoa này quá mức xinh đẹp, xinh đẹp đến nỗi không nên thuộc về người như hắn vậy. Nhưng khi không còn thấy bông hoa ấy nữa, hắn lại cảm thấy đau khổ và cô liêu.
Diệp Tịch Vụ vất vả gây dựng sự nghiệp ở thành phố W, danh tiếng chừng như không được tốt lắm. Đương nhiên chuyện này là do “Bạn bè” và cả “Người lớn trong nhà” của ba anh ngáng chân.
Dù cho sau này anh gặt hái được thành công trong sự nghiệp tổ chức đám cưới nhưng người trong ngành mắng anh là “Kẻ ăn cháo đá bát”, “Qua cầu rút ván”, “Bất trung bất hiếu” chẳng hề ít.
Khi Giản Tinh Lai nghe được chuyện này, hắn chẳng cảm thấy tức giận hay không tin. Thật ra hắn muốn tin. Có lẽ chỉ khi như vậy hắn mới có lý do thuyết phục chính mình. Đối phương bỏ đi là lẽ đương nhiên, mình để ý hay không để ý có xá gì. Diệp Tịch Vụ chẳng khác gì những kẻ khác, cũng chỉ vì tiền của hắn thôi.
Nhưng thật nhiều năm sau, nửa đêm thức giấc. Trong mơ Giản Tinh Lai thấy lọ thuỷ tinh vỡ vụn. Những đoá hoa như mây mù rơi trên mặt đất, chỉ là trong mơ chẳng còn ai nhặt nó lên nữa.
Sau đó hắn thấy Diệp Tịch Vụ.
Những đoá hoa như mây mù ấy, sau cùng biến thành gương mặt Diệp Tịch Vụ.
Sau khi ngắm sao về, không phải Diệp Tịch Vụ không nghĩ đến chuyện ước hay không ước mà Giản Tinh Lai nhắc đến. Anh thấy, thật ra điều ước của anh đã thành hiện thực từ lâu rồi nhưng Giản Tinh Lai vẫn có vẻ không tin lắm.
“Anh có thể từ từ suy nghĩ.” Giản Tinh Lai xem lại ảnh chụp mưa sao băng trong phòng ngủ. Hắn nhìn Diệp Tịch Vụ, bình tĩnh bảo, “Như là muốn nhà, muốn xe, tiền bạc vân vân, em đều thoả mãn anh được.”
Diệp Tịch Vụ bị tức đến bật cười: “Vậy anh muốn sao cậu cho được không?”
Giản Tinh Lai thật sự nghiêm túc suy nghĩ một lúc, gật đầu bảo: “Nếu anh thật sự muốn, em có thể bỏ tiền đặt tên một ngôi bằng tên anh cũng được.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Có vẻ Giản Tinh Lai cảm thấy ý tưởng này rất tốt: “Anh có muốn không?”
“Anh không muốn, cảm ơn.” Diệp Tịch Vụ nghiến răng nghiến lợi, anh hơi giận dỗi, “Anh đi bơi.”
Giản Tinh Lai nhìn đối phương cầm quần bơi ra ngoài. Âm thanh và hành động đóng cửa đều cục súc hơn hẳn bình thường. Hắn cầm ảnh ngơ ra một lúc lâu, hơi không rõ rốt cuộc Diệp Tịch Vụ giận cái gì.
Vì vậy lại đợi một hồi, Giản Tinh Lai mới ra khỏi phòng mình.
Hành lang kính tầng hai là thiết kế mà Giản Tinh Lai vô cùng tự hào. Hắn dựa vào đèn tường ngẩng đầu lên, thấy Diệp Tịch Vụ chầm chậm bơi qua trên đỉnh đầu.
Người đàn ông cũng nhận ra hắn, vì vậy ở trong nước xoay một vòng, nghịch ngợm vẽ hình trái tim.
Giản Tinh Lai không biểu cảm gì. Hắn vung tay trong không khí, nắm bàn tay lại, sau đó đặt bên môi nhẹ nhàng hôn một cái.
“Cậu đừng có ve vãn anh.” Diệp Tịch Vụ chống ở bể bơi, nhìn Giản Tinh Lai vừa đi lên, bất đắc dĩ bảo, “Anh vẫn đang giận cậu đấy.”
Giản Tinh Lai khom người xuống. Đầu ngón tay nghịch mái tóc đang nhỏ nước của Diệp Tịch Vụ, nhẹ giọng bảo: “Đừng giận dỗi vô cớ mà.”
Diệp Tịch Vụ lầu bầu “Anh giận dỗi vô cớ hồi nào”, muốn giải thích nhưng lại cảm thấy với tính cách thẳng nam của Giản Tinh Lai thì có khi không giải thích cho hiểu được.
Giản Tinh Lai cứ ở cạnh bể bơi nhìn Diệp Tịch Vụ một lúc, đột nhiên cổ tay dùng sức, kéo người khỏi mặt nước.
Diệp Tịch Vụ: “?”
Cả người anh ướt sũng, bị Giản Tinh Lai ôm vào lòng. Quần áo của người đàn ông bị dính nước nhưng hắn chẳng để ý. Diệp Tịch Vụ ngẩng đầu lên, bị Giản Tinh Lai bắt được môi.
Tình cảnh không mặc đồ khiến Diệp Tịch Vụ rất xấu hổ. Bây giờ anh không muốn làʍ t̠ìиɦ với Giản Tinh Lai nhưng rõ ràng đối phương chẳng hề nghĩ vậy.
Lòng bàn tay Giản Tinh Lai vuốt ve tấm lưng trần của Diệp Tịch Vụ. Cảm giác ẩm ướt còn sót lại khiến sự đυ.ng chạm trở lên ám muội khôn cùng. Diệp Tịch Vụ cảm nhận bàn tay Giản Tinh Lai luồn vào trong quần bơi của anh, xoa bóp hai bên mông.
Diệp Tịch Vụ bị hôn nóng bừng cả người. Vốn muốn nói chuyện đàng hoàng, giờ thì chuyện gì cũng không cần nói nữa, vì vậy dứt khoát vòng tay lên cổ Giản Tinh Lai.
Từ sau khi sinh hoạt tìиɧ ɖu͙© có quy luật, nhà Giản Tinh Lai thực sự đã hoàn toàn giống hệt một căn nhà có tình yêu, chỗ nào cũng thấy đồ bôi trơn và bαo ©αo sυ. Diệp Tịch Vụ bị ép sát vào cửa kính sát đất, cửa vào phía sau bôi đầy gel bôi trơn. Giản Tinh Lai quần áo chỉnh tề, kiên nhẫn mở rộng cho anh.
“Bαo ©αo sυ…” Trán Diệp Tịch Vụ dựa vào kính, mồ hôi túa ra làm xuất hiện một lớp sương mờ nhạt be bé. Giọng anh khàn khàn, qua tai Giản Tinh Lai thật sự là vừa gợi cảm vừa mê người.
Giản Tinh Lai nắm cằm anh hôn, một tay kéo khoá quần, dán sát môi Diệp Tịch Vụ bảo: “Đeo cho em.”
Khoé mắt Diệp Tịch Vụ hơi đỏ. Anh trừng Giản Tinh Lai, chưa nói đến chẳng có chút lực sát thương nào mà thậm chí còn quyến rũ hơn hẳn bình thường. Giản Tinh Lai nhìn anh từ từ quỳ xuống, dùng miệng mặc áo mưa cho mình.
Diệp Tịch Vụ bị đè vai xuống, không thể đứng lên. Giản Tinh Lai theo đó kéo khăn tắm đệm dưới gối anh, mình cũng quỳ xuống, từ phía sau chầm chậm cắm vào.
Hiển nhiên tư thế này có vẻ kí©ɧ ŧɧí©ɧ kinh người. Chưa đợi đối phương hoàn toàn tiến vào, Diệp Tịch Vụ đã cảm thấy gần như không quỳ vững được nữa. Hai tay Giản Tinh Lai giữ eo anh, dùng lực nâng lên mới khiến anh không mềm nhũn ngã xuống.
Động tác của hắn rất thong thả, chừng như chỗ ấy muốn hưởng thụ cảm giác mở ra những nếp gấp mềm mại. Chẳng rõ Diệp Tịch Vụ bị đâm vào nơi đâu mà tiếng rên trở nên đứt quãng.
“Xoay người lại.” Giản Tinh Lai rút dươиɠ ѵậŧ ra, đổi thành tư thế truyền giáo cơ bản, đặt lưng Diệp Tịch Vụ nằm trên khăn tắm.
Diệp Tịch Vụ mơ màng nghe theo. Dĩ nhiên anh đã cứng từ lâu, bị làm cũng rất thoải mái, nhưng chẳng rõ vì sao Giản Tinh Lai lại đột nhiên muốn đổi tư thế.
Giản Tinh Lai chính diện nhìn gương mặt anh từ trên cao xuống. Hắn đi vào một lần nữa. Động tác lần này thô bạo hơn khi nãy rất nhiều. Túi tinh đập thật mạnh vào vào mông Diệp Tịch Vụ gây ra những âm thanh “bạch bạch”.
“Sợ eo anh không chịu được.” Giản Tinh Lai vừa ra vào cơ thế người phía dưới, vừa giải thích, “Sức anh không được, mai còn phải đi làm.”
Diệp Tịch Vụ bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ đến đến cuộn tròn cả ngón chân. Chẳng rõ có phải anh thật sự không chịu nổi hay không mà màu đỏ trên mặt tràn hết xuống cổ, rồi xuống ngực. Một câu “Sức anh không được” của Giản Tinh Lai này thật sự làm anh xấu hổ chết lên được. Sắc đỏ kia chẳng biết là do thoải mái hay bởi tức giận nữa.
Giản Tinh Lai si mê đưa tay mơn trớn ngực anh, dường như thấy còn chưa đủ bèn cúi xuống nhay mυ'ŧ đầṳ ѵú anh.
Diệp Tịch Vụ nghe âm thanh cảm thấy ngượng không chịu được. Chẳng rõ tại sao Giản Tinh Lai lại đặc biệt thích làm vậy, còn như cuồng như si, đẩy đầu cũng không chịu đi.
Lúc Diệp Tịch Vụ bắn, Giản Tinh Lai còn đang hôn anh. Hai người ôm nhau hôn nhau chẳng rời chẳng bỏ, bụng dưới nhớp nháp dính cùng một chỗ. Diệp Tịch Vụ cúi đầu nhìn thoáng qua, oán trách bảo: “Lại phải đi tắm…”
Dươиɠ ѵậŧ Giản Tinh Lai vẫn còn trong trạng thái ở trong, nâng người đối diện lên.
“Chúng ta có thể làm tiếp một hiệp nữa.” Giản Tinh Lai bảo. Rõ ràng hắn rất thích tư thế đối diện nhìn mặt Diệp Tịch Vụ, cố ý bồi thêm một câu, “Chỉ cần anh đủ sức.”
… Đương nhiên Diệp Tịch Vụ không thể nói mình không đủ sức nhưng cứ nghĩ đến mình sẽ bị Giản Tinh Lai lừa thế này cả đêm, anh lại đau đầu.
Diệp Tịch Vụ hít sâu một hơi, thử tìm lại lý trí trong sắc dục: “Anh còn đang giận đấy, anh nghĩ chúng ta cần…”
Giản Tinh Lai đột nhiên tới hôn lên miệng anh một cái.
Diệp Tịch Vụ: “…”
Giản Tinh Lai lại chụt một cái.
Diệp Tịch Vụ: “… Đừng hôn.”
Cuối cùng Giản Tinh Lai lại hôn anh, cười khẽ: “Em muốn nhìn mặt anh, nên anh có thể cưỡi lên em tự động không?”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Loại chuyện đầu giường cãi nhau cuối giường làm hoà này đại khái chỉ giới hạn giữa người trưởng thành. Dù cho bị lối suy nghĩ tình tiền của Giản Tinh Lai làm tức chết nhưng lúc này quần nhau một trận xong, đến sáng Diệp Tịch Vụ đã không còn tức nữa.
Anh thấy mình đến từng tuổi này rồi mà còn sa vào giường như vậy thật sự không nên chút nào. Nhưng mỗi lần về Giản Tinh Lai lại đầy nhiệt tình làm đầu óc anh trống rỗng.
Khi Diệp Tịch Vụ tỉnh lại, Giản Tinh Lai đã đi rồi. Anh vò đầu, trần chuồng đi sang phòng vệ sinh. Lúc cúi người rửa mặt thì chợt thấy mấy nốt đỏ sau vai. Diệp Tịch Vụ nghi ngờ quay lại, nhận ra đám nốt đỏ này lan đến tận eo.
Diệp Tịch Vụ: “…”
Rốt cuộc là Giản Tinh Lai đã gặm kiểu gì mà gặm được nhiều như vậy thế?!
Diệp Tịch Vụ thật sự là vừa giận vừa buồn cười. Anh lấy điện thoại, chụp một tấm qua gương rồi gửi ảnh cho Giản Tinh Lai.
Đối phương phản hồi rất nhanh. Chỉ là nội dung chẳng liên quan chút nào.
“Ống kính thấp xuống chút.” Giản Tinh Lai gửi tới năm chữ.
Diệp Tịch Vụ chẳng hiểu ra sao, gọi điện thoại tới, cười hỏi:
“Rốt cuộc là cậu gặm bao lâu vậy?”
“Không lâu lắm.” Giản Tinh Lai bình thản trả lời. Hắn còn nói, “Anh chụp lại tấm nữa, ống kính thấp xuống chút, chụp cả mông vào.”
Diệp Tịch Vụ: “…”
Đương nhiên Diệp Tịch Vụ sẽ không không biết xấu hổ mà thật sự chụp mông cho Giản Tinh Lai xem. Hai người trò chuyện thêm một lát. Sau đó Diệp Tịch Vụ tới thẳng công trường homestay.
Tuy thầy Hà đã có tuổi nhưng rõ ràng chính là một người chẳng chịu ngồi yên một chỗ. Sáng sớm đã tới giám sát, thấy Diệp Tịch Vụ thì vui vẻ chào hỏi.
“Hôm nay chỉ có mình cậu thôi hả?” Thầy Hà hỏi.
Diệp Tịch Vụ rất kính trọng ông, vừa đến công trường đã bưng trà rót nước: “Giản Tinh Lai có việc nên chỉ có mình cháu thôi.”
Thầy Hà cười bảo: “Không phải trước đây cậu ta cũng bận nhưng cậu đi đâu cũng theo đấy sao?”
Diệp Tịch Vụ đỏ mặt. Sợ ông nhìn ra điều gì nên hàm hồ đáp một câu “Nào có”. Hai người ở khu vực công cộng xem công trình một lúc, sau đó thảo luận về vấn đề xanh hoá công trình. Ngoại cảnh của homestay không giống khách sạn, quy mô cây xanh phải lớn hơn nữa, khoảng cách giữa các biệt thự cũng xa hơn, đường đi cho người đi bộ cũng phải có cảm giác thiết kế. Cuối cùng, Diệp Tịch Vụ chốt phương án làm đường bằng tấm ván bằng kính, bên dưới là hoa hoa cỏ cỏ, độ khó chẳng hề nhỏ so với công trình.
“Phương án của cậu rất tốt.” Thầy Hà bình luận, “Người làm nghề thiết kế sân vườn thường có rất nhiều ý tưởng thiết kế nhưng không dám làm, một là lo kinh phí, hai là độ bền và tính an toàn, còn cậu thì không sợ gì cả.”
Diệp Tịch Vụ cười: “Kinh phí thì Giản Tinh Lai lo được, còn độ bền và tính an toàn đã có bác lo, cháu không còn gì phải lo lắng nữa.”
Thầy Hà gật đầu. Ông dẫn Diệp Tịch Vụ đi dạo một vòng, chỉ vào một căn biệt thự gần sát chân núi, bất ngờ bảo: “Có muốn tham quan cái kia không?”
Chuỗi homestay do Giản Thế triển khai này hơi giống với bất động sản, thậm chí còn có một toà lâu vương. Khái niệm này là do Giản Tinh Lai đưa ra, còn việc toà nhà này rốt cuộc là bán hay vẫn là cho thuê thì lúc xây dựng vẫn chưa có kế hoạch cụ thể. Diệp Tịch Vụ phụ trách việc xây dựng khu vực công cộng bên ngoài toà lâu vương này nhưng chưa từng vào xem qua. Chỉ biết đó là một căn biệt thự bốn tầng hình chữ L, sân trước sân sau rộng đến nỗi có thể đào ao dựng núi.
“Bác vào xem rồi ạ?” Diệp Tịch Vụ hỏi thầy Hà.
Thầy Hà cười nháy mắt với anh, thần bí bảo: “Hàng xịn mà, ai nhịn được? Nhưng bên trong thế nào thì cậu phải tự v