Yến Hảo tưởng rằng mình sẽ kích động ngủ không yên, nào ngờ còn ngủ sớm hơn bình thường, đánh một giấc tới hừng đông.
Vả lại... Không có bị mộng xuân.
Căn bản là lúc làm bài dùng não quá độ, mệt mỏi.
Yến Hảo mơ màng ôm chăn giải nhiệt, chân kẹp lấy góc chăn, hai mí mắt trên dưới đánh nhau vài cái rồi dính vào, khó mà tách rời.
Lúc hai mí mắt đang sấm trời hoà lửa đất*, không thể cứu vãn, thì đột nhiên bị ép tách ra.
*Gốc là: 天雷勾地火. Nghĩa là khi sấm đánh thì núi lửa cũng phun trào, trong truyện tình cảm còn được hiểu với nghĩa khi hai con người đang cùng ham muốn sẽ không thể cưỡng lại.
Yến Hảo nhanh chóng vén chăn lên nhảy xuống giường, chẳng buồn xỏ giày lao khỏi phòng.
Dì Trương đang xào món ăn kèm trong bếp. Nghe thấy tiếng, bà hoà ái cười kêu: "Tiểu Hảo, hôm nay con dậy sớm thế."
"Vâng dì, chào buổi sáng."
Yến Hảo vội vàng vòng qua phòng khách. Phát hiện cửa phòng đang đóng, dây cung đang kéo căng trong đầu cậu thoáng thả lỏng, khoé mắt lia về cửa trước thì không thấy đôi giày thể thao ở đó.
Cặp sách trên tủ giày cũng không thấy.
Cái dây cung kia lại kéo căng trong nháy mắt, Yến Hảo vặn lấy tay cầm mở ra, đập vào mặt là chiếc chăn gấp thành hình khối lập phương, ga giường trải phẳng, cả phòng được thu dọn cực kỳ sạch sẽ.
Hệt như không có người ở.
Tối qua Giang Mộ Hành ngủ lại chỉ là một trong những giấc mộng của cậu mà thôi.
Yến Hảo ngồi xuống giường, tay chống mép giường vυ'i mặt vào trong chăn, dùng sức hít hà chút mùi hương Giang Mộ Hành lưu lại, hèn mọn mà tham lam.
Thích một người như thế, không có được cậu sẽ phát điên.
Yến Hảo nhớ ra cái gì, ngay lập tức leo xuống giường, sải bước đến phòng khách.
Dì Trương thấy cậu đi chân trần, vội vã buông cây lau nhà: "Ôi chao Tiểu Hảo, sàn rất lạnh, con làm vậy sẽ bị cảm mạo đấy.
Dứt lời liền ra ban công lấy đôi tất, cẩn thận đặt ở bên.
Yến Hảo ngồi vào ghế sofa nhận lấy đôi tất, không vội xỏ vào: "Dì ơi, buổi sáng dì mở cửa đi vào à?"
Dì Trương không rõ vì sao: "Đúng vậy, giống như lúc thường."
Yến Hảo không nói một lời xỏ chân vào tất, kéo tất lên giật nhẹ.
Tối qua cậu giả ngu, chỉ có thể là kéo chống trộm lên trước mặt Giang Mộ Hành, nhưng lại quên kéo mặt sau xuống.
Cửa có chống trộm, chỉ có thể mở từ bên trong, bên ngoài dù đút chìa khoá cũng không được.
Dì giúp việc có thể vào trong chứng tỏ Giang Mộ Hành đã kéo chống trộm xuống trước khi bà đến, rồi mở cửa đi.
Không chào hỏi, không để lại giấy, không gửi cả tin nhắn.
Sắc mặt Yến Hảo như ngày trời âm u giữa mùa đông khắc nghiệt, lạnh lại tối.
Dì Trương dừng động tác lau nhà: "Sao thế?"
"Không sao ạ." Yến Hảo nhếch miệng, "Con cứ tưởng hôm qua con kéo chống trộm rồi, nhớ nhầm."
"Ra là không có, nếu mà có chống trộm, dì đã phải gọi con mở cửa."
Dì Trương nhìn đứa nhỏ trên ghế sofa, ngữ điệu ân cần: "Tiểu Hảo, áp lực học tập của con rất lớn phải không. Cũng sắp nghỉ hè, đến lúc đó để dì nấu nhiều thức ăn bổ dưỡng cho con chút."
Yến Hảo không yên lòng đáp một tiếng.
Dì Trương xem đồng hồ treo tường một cái: "Sắp sáu rưỡi, Tiểu Hảo, bao giờ bạn học của con đến? Hay con ăn trước đi?"
Yến Hảo cúi đầu xỏ chiếc tất còn lại: "Cậu ấy không tới."
"Không tới à." Dì Trương ngẩn người, "Bữa sáng dì lỡ nấu nhiều rồi, dì còn nướng bánh nữa."
Yến Hảo kéo tất lên: "Dì ăn cùng với con đi."
Dì Trương liên tục lắc đầu xua tay: "Không được, sao dì có thể cùng ngồi ăn với con được, rất không hợp quy củ, không được không được."
Yến Hảo gãi mái tóc rối mấy cái: "Thế để tủ lạnh vậy."
Dì Trương nhìn ra đứa nhỏ không có tâm trạng mấy, nghĩ là do ngủ không ngon. Bà cầm cây lau lau nhà, lại dừng: "Tiểu Hảo, trưa nay con muốn ăn gì? Hay để dì mua cá quý hoa* về hấp?"
*Tên tiếng Anh là Spotted Steed, vì không tìm được tên tiếng Việt nên dùng tạm âm Hán Việt.
"Chắc trưa con không ăn ở nhà đâu, lát con báo sau."
Vẻ mặt Yến Hảo chán chường.
.
Bữa sáng Yến Hảo không ăn bao nhiêu mà mải nghĩ, cậu thực sự không kiềm được mong muốn gửi tin nhắn cho Giang Mộ Hành, cầm điện thoại lên mới phát hiện đã sập nguồn.
Yến Hảo vội vàng cắm sạc khởi động máy, cậu thấy tin nhắn của Giang Mộ Hành.
- Đồ ngủ đã giặt treo ở ban công. Tôi về. Buổi tối qua tiếp.
Gửi từ khoảng năm giờ
Lo lắng trong lòng Yến Hảo bay sạch trong chớp mắt.
Có một người có thể hoàn toàn khống chế tâm trạng của cậu như vậy, cậu chẳng những không bài xích mà còn vô cùng hưởng thụ, đại khái là có bệnh.
Yến Hảo không nhắn lại mà lên QQ, thử gửi lời mời kết bạn cho Giang Mộ Hành, nhập "Tôi là Yến Hảo" vào trong khung xác minh, nhấn tiếp tục.
Tạo một mục nhóm mới thêm hắn vào trong, ghi chú là lớp trưởng, bấm hoàn thành.
Kế tiếp là thời gian chờ đợi khiến người ta nôn nóng khó nhịn.
Yến Hảo chờ mãi, chờ rất lâu vẫn không nhận được thông báo đã được chấp nhận hay bị từ chối, đây không phải tác phong của Giang Mộ Hành.
Thế là Yến Hảo gửi tin nhắn qua.
- Lớp trưởng, tôi gửi lời mời kết bạn cho cậu.
Không trả lời.
Yến Hảo cắn kẹo răng rắc, Giang Mộ Hành hẳn đang bận chuyện gì nên không xem điện thoại. Cậu vào nhóm lớp lia nhanh, có mấy người đang thảo luận câu hỏi cạnh tranh.
Thảo luận lên tới 99+.
Thi thoảng sẽ có người trồi lên nói đọc không hiểu, quá đỉnh, giỏi vãi.
Yến Hảo không có hứng thú, song vẫn cảm nhận được áp lực từ nội dung cuộc trò chuyện. Cậu và Dương Tùng Hạ Thuỷ hồi cấp hai đều trên trung bình, đạt thành tích bình thường trong kỳ thi chuyển cấp. Dùng số tiền có thể sử dụng để mua điểm vào nhất trung. Sau khi vào trong thì thành hạng chót lớp, có lên xuống, nhưng không lớn.
Như những người lúc còn học cấp hai thì xếp hạng chỉ có một con số, sau khi vào nhất trung thứ hạng trở thành mười mấy, mấy chục, lên xuống vậy mới gọi là lớn.
Loại đó chiếm đa số.
Rất ít người có thể đứng đầu mãi.
Lớp 11-1 là lớp mạnh nhất trong khối tự nhiên của khối mười một, không khí cạnh tranh dày đặc, tâm thái rất dễ bị sụp đổ.
Yến Hảo nhàn rỗi xem một hồi, nhìn chằm chằm vào ảnh đại diện màu xám của Giang Mộ Hành, trên nền có chữ "mười sáu" do hắn tự mình viết.
Trong khoảng thời gian tài khoản QQ của Giang Mộ Hành được tiết lộ, rất nhiều người từng phân tích ảnh đại diện của hắn. Có người nói đó là tuổi khi hắn làm đại diện, năm mười sáu tuổi đó là năm rất quan trọng vì đã trải qua chuyện trọng đại ý nghĩa. Cũng có người nói đó là số ngày, ngày mười sáu vào năm nào đó tháng nào đó là thời gian đặc biệt.
Càng đoán không được thì càng thần bí, mong muốn muốn biết chuyện gì xảy ra càng mạnh.
Không riêng gì nhất trung, trường khác cũng gia nhập đại quân giải đố.
Cuối cùng trọng trách này rơi xuống bạn cùng bàn của Giang Mộ Hành Tống Nhiên. Cậu ta cũng không phụ sự mong đợi của mọi người hỏi câu trả lời.
Theo lời Tống Nhiên nói, mười sáu là thời gian Giang Mộ Hành tạo QQ, chỉ mỗi vậy, không có ý nghĩa khác. Tất cả mọi người không thể chấp nhận cách giải thích chán ngắt kiểu này, cứ như bọn họ đã dành rất nhiều sự quan tâm cho một thứ ngu ngốc.
Bây giờ vẫn có không ít người đăng bài phân tích trên Tieba, dường như đều là con gái, trong lòng có sự lãng mạn của riêng mình, tình cảm đã đơn thuần lại dồi dào.
Tuyên bố sẽ tra ra manh mối về chân tướng thực sự của năm ấy.
Yến Hảo tắt QQ vào Tieba, định lướt những bài viết liên quan đến Giang Mộ Hành xong làm bài tập.
Kết quả vừa vào đã thấy bài viết ở ngay trang đầu.
- Vãi lìn! Giáo thảo của nhất trung chúng ta là một người bố đời! Máu me đầy mặt tự đi bốc số cho mình, bố đời vcl!
Mặt Yến Hảo nhất thời trắng bệch, tay cậu run rẩy bấm vào, nhìn thấy ảnh chủ topic chụp, mặt tối sầm lại.
Trong ảnh, Giang Mộ Hành cúi chếch đầu đi bộ, mặc bộ đồng phục trắng xanh của này hôm qua, phía trước chiếc áo trắng loang lổ vết máu, trên cái tay cầm đơn đăng ký cũng toàn là máu.
Đỏ đến mức khiến người ta run sợ.
Yến Hảo cũng không biết mình rời cửa thế nào, lúc toàn bộ ba hồn bảy vía quay về vị trí cũ, cậu đã ở bệnh viện.
.
Nhiệt độ ở đại sảnh tầng một bệnh viện rất thấp, Yến Hảo mồ hôi đầm đìa khắp người bước vào, khí lạnh chui vào trong lỗ chân lông đang mở của cậu, cậu rùng mình một cái, tay chân lạnh buốt.
Đây là nơi tụ hội của sinh và tử, kinh hỉ và bi thống cùng xen lẫn tràn ngập khắp mọi ngóc ngách.
Yến Hảo bị khó thở bởi bầu không khí này, cậu hiểu rõ rằng mình nên đi hỏi y tá quầy tiếp tân, hoặc là chạy tìm trên lầu dưới lầu, song chẳng có cách nào di chuyển chân.
Bên trái có tiếng xì xào bàn tán, những lời miêu tả ấy cùng âm thanh ồn ào xung quanh truyền vào trong tai Yến Hảo, nhanh chóng phác hoạ nên một bóng người quen thuộc. Cậu vô thức ngẩng đầu, trông thấy Giang Mộ Hành đứng trên thang cuốn, thái dương dán băng gạc, trên gương mặt đẹp không tì vết có vài vệt máu khô, mắt rủ xuống, môi mím lại, hiện vẻ im lặng đến bất thường.
Yến Hảo như bị người ta dùng kim đâm vào huyệt thái dương, đau mà run lẩy bẩy.
Không phải về nhà ư? Nếu về nhà, tại sao lại thành ra thế này...
Giang Mộ Hành liếc thấy Yến Hảo ở tầng dưới, nhíu mày, xuống thang cuốn rồi sải bước qua.
Giọng Yến Hảo nghẹn ngào: "Lớp trưởng."
Giang Mộ Hành thấp giọng hỏi: "Tại sao cậu lại ở đây?"
"Tôi lên Tieba thì thấy cậu trong một bài viết..." Yến Hảo cụp mắt, ánh mắt rơi trên tay hắn, đã rửa sạch sẽ, bình thường giống như cậu, "Gọi điện cho cậu không được, tôi định ghé thăm cậu chút xem có gì cần giúp không."
Giang Mộ Hành không nói gì.
Yến Hảo đứng trước mặt hắn, nỗi khủng hoảng bất an trong lòng được xoa dịu, vọt lên là cảm giác căng thẳng thấp thỏm.
Vô cùng kích động.
Bây giờ bọn họ chỉ là bạn học bình thường, thậm chí chẳng tính là bạn bè, cậu cứ vậy chạy qua, Giang Mộ Hành sẽ nghĩ sao?
Trong đầu Yến Hảo chứa vài suy nghĩ hỗn loạn, không tự chủ nói một câu chẳng liên quan gì tới lúc này: "Lớp trưởng, tôi gửi lời mời kết bạn trên QQ, cậu không hồi đáp tôi, cũng không nhắn tin lại."
Trong câu chữ chứa rất nhiều sự tủi thân, dường như đương sự chẳng hề ý thức được điểm này.
Bờ môi không có màu máu của Giang Mộ Hành khẽ động: "Điện thoại để nhà."
Yến Hảo nói xong thì hối hận, cảm thấy rất không đúng lúc, rối bời, nhận được câu trả lời còn run lên, cậu liếʍ môi: "Vết thương xử lý xong rồi?"
Giang Mộ Hành gần như dùng giọng mũi: "Ừm."
Yến Hảo gãi gãi tóc mái: "Vậy giờ làm gì? Về à?"
Giọng Giang Mộ Hành lạnh lùng trở lại: "Lấy thuốc."
Yến Hảo đưa tay qua: "Đưa tôi đơn thuốc đi, tôi đi lấy giúp cậu."
Vẻ mặt Giang Mộ Hành hờ hững: "Không cần."
Yến Hảo luống cuống thả tay xuống, cong khoé miệng cười: "Lớp trưởng, cậu khách sáo với tôi quá, giúp đỡ bạn bè trong lúc bận bịu một tay cũng không tính là gì."
Giang Mộ Hành hồi lâu mới mở miệng: "Tôi không bị thương ở tay chân, có thể đi cũng có thể cử động, không phế."
Yến Hảo: "..."
"Vậy có gì cần thì nói với tôi."
Giang Mộ Hành nhìn xuống cậu một cái: "Được."
.
Yến Hảo đi theo Giang Mộ Hành xếp hàng trả tiền thuốc men.
Y tá gõ bàn phím lạch cạch: "Tổng cộng hai trăm bảy mươi lăm đồng sáu."
Giang Mộ Hành đưa ba trăm.
Y tá trả về tiền thối và hoá đơn, trong lúc bận rộn vẫn dành thời gian nhìn anh đẹp trai một cái.
Giang Mộ Hành quay người đi về hướng quầy lấy thuốc, đổ tiền thối đang nằm trên hoá đơn sang tay kia. Có một đồng xu không cẩn thận làm rớt, lăn trên mặt đất vài vòng, bị một người trung niên giẫm dưới chân. Chờ đến khi chân người trung niên bước qua, hắn khom người nhặt đồng xu lên.
Đồng xu một hào.
Yến Hảo thấy Giang Mộ Hành đứng dậy, bình tĩnh lau đồng xu bỏ vào trong túi, tâm trạng cậu khó mà hình dung, chỉ biết là ngột ngạt, như thể trái tim bị bao lại trong một miếng bọt biển, khó chịu khủng khϊếp.
Không ai dám hỏi tình hình trong nhà Giang Mộ Hành, chỉ có thể thông qua con mắt hiểu rõ gia cảnh hắn không tốt, sinh hoạt vô cùng tiết kiệm, đây là chuyện tất cả mọi người trong nhất trung đều biết, nhưng không có ai xem thường hắn.
Vì ngoại trừ gia cảnh, những phương diện khác hắn đều là số một.
Đối với Yến Hảo mà nói, Giang Mộ Hành là tốt nhất.
Hốc mắt Yến Hảo mỏi nhừ.
Giang Mộ Hành đi phía trước, Yến Hảo tụt lại sau hai bước, nhìn một sợi tóc đen sau đầu hắn, rất muốn ôm lấy hắn.