Nhan Như Tinh vểnh tai lên.
“Tôi nghe nói, chuyến tàu này tổng cộng có 16 toa chở khách, trong đó có 2 toa giường mềm nằm và 14 toa giường cứng.”
Hai toa giường mềm là toa số 1 và toa số 6, mỗi một toa có tất cả 12 phòng bao, mỗi phòng bao có 2 giường ngủ.
Mà 14 toa giường cứng còn lại tổng cộng có 24 khoang, mỗi khoang có 4 giường nằm.
Nói cách khác, chuyến tàu lần này, không bao gồm nhân viên công tác trên tàu, ít nhất sẽ có hơn 1400 người.
“Đương nhiên, là vẫn có sai sót, nhưng vẫn sẽ có khoảng một ngàn hành khách.
“Về phần người chơi… Tôi đã ra phía sau xem xét, phát hiện trong các toa giường cứng có rất nhiều người không rõ tình huống lắm. Nhìn phản ứng thì hình như là lần đầu tiên vào trò chơi.”
“Tôi nghi ngờ, chúng ta vừa đυ.ng phải phó bản thử luyện khu mới.”
“Cái gì? Phó bản thử luyện khu mới! Anh xác định?” Một người phòng bên cạnh đề cao âm lượng, giọng điệu vừa gấp gáp vừa kinh ngạc, hiển nhiên rất là không thể tưởng tượng.
Nhan Như Tinh vẫn luôn dựa vào vách tàu, nhắm mắt dưỡng thần đột nhiên trợn mắt, chỗ sâu trong đôi đồng tử màu nhạt hiện lên một tia kinh ngạc.
Cô đã nghe qua phó bản thử luyện, nhưng phó bản thử luyện khu mới là cái quái gì?
Đây là điểm mù mà cô chưa chạm đến, mặc dù sau khi kết thúc phó bản thử luyện, cô đã nghiêm túc lên diễn đàn trò chơi để lấy kinh nghiệm. Nhưng tin tức trên diễn đàn, cơ bản chỉ là một số nội dung mà tất cả mọi người đều biết.
Không khác những gì Triệu Tiểu Bắc nói cho cô ở phó bản lắm.
Các loại thông tin như là tình huống cụ thể liên quan đến phó bản hầu như luôn nằm trong tay các tổ chức tư nhân hoặc chính phủ.
“Nhỏ giọng lại đi.”
“Anh xác định là phó bản thử luyện khu mới sao?” Một người đè thấp giọng, dồn dập hỏi.
“Không xác định, nhưng tám chín phần mười.” Ngô Vũ mang tin tức về tiếp tục nói: “Người mới rất nhiều, trong toa xe giường cứng đằng sau, hầu như mỗi toa đều có một nửa là người mới.”
“Còn có một tin tức, tôi cảm thấy chúng ta cần cảnh giác hơn.”
“Như tôi vừa nói, đoàn tàu này có hai toa xe giường mềm cao cấp là toa số 1 và toa số 7.”
“Bất hạnh chính là, hiện tại vị trí chúng ta đang ở chính là toa xe số 7.”
“……”
“Cho nên chúng ta phải sẵn sàng chuẩn bị đối kháng hai bên bất kỳ lúc nào.”
Hắn ta vừa nói xong những lời này, phòng bên cạnh im lặng một lúc lâu.
Hồi lâu sau, có người bật ra một chữ ‘Fuck!”
Vốn dĩ bọn họ còn cảm thấy vui sướиɠ vì bản thân được ở toa xa cao cấp, rốt cuộc chỗ này là an toàn.
Nhưng nếu thật sự nguy hiểm tiến đến, nơi an toàn nhất rất có thể sẽ biến thành bùa đòi mạng.
“Thật là xui xẻo mà, tốn số tiền lớn để mua vé vào phó bản ngắm cảnh, kết quả trực tiếp biến thành phó bản thử luyện khu mới. Đ!t con mẹ nói, chờ ông đây trở về, xem ông có đánh lái buôn kia ra hố phân không.”
“…… Được rồi, đừng oán giận nữa, hiện tại nên nghĩ xem nên làm như thế nào.”
“Phó bản thử luyện khu mới là kỳ ngộ cùng là nguy hiểm, trước khi không biết nguy hiểm là cái gì, chúng ta nên gắn bó với nhau hơn, điều này không thành vấn đề gì chứ?”
“Nếu không thành vấn đề, kia mọi người tự giới thiệu làm quen với nhau đi, miễn cho lát nữa không biết xưng hô thế nào.”
“Tôi kêu Lâm Thành Liên……”
Đằng sau Nhanh Như Tinh không lắng nghe nữa, bởi vì Tần Sở đã trở lại.
Nhưng mà anh là mang theo vết thương trở về.
Nhìn vết bầm tím trên mặt anh, Nhan Như Tinh theo bản năng nhíu mày, hỏi: “Anh đánh nhau à?”
Trong lòng Tần Sở ôm một lốc nước khoáng, nghe vậy đặt nước xuống, như đứa trẻ mắc lỗi, đứng trước mặt Nhan Như Tinh, thật cẩn thận nói: “Là những người đó ra tay trước.”
“Bị thương ở đâu?” Nhan Như Tinh vẫy tay với anh: “Ngồi xuống cho em xem.”
Tần Sở nghe vậy, trong lòng vui mừng chớp chớp mắt, không chút suy nghĩ, khuỵu chân ngồi xổm xuống trước mặt Nhan Như Tinh.
Nhan Như Tinh duỗi tay ôm mặt anh, nhìn trái nhìn phải, phát hiện chỉ là trầy ra, thoáng thả lỏng, giọng điệu nghiêm túc nói: “Chốc lát đừng ra ngoài nữa.”
“Nhưng mà…” Tần Sở không muốn đồng ý, anh rất bất an, anh còn muốn đi tranh mấy món nữa.
Nhưng Tinh Tinh……
“Được rồi, anh không đi, em đừng khóc.” Tần Sở không ngờ Nhan Như Tinh nói đỏ mắt liền đỏ, chân tay luống cuống duỗi tay ra hứng lấy nước mắt cô.
“Anh không đi, anh nghe em.”
Haizz, lần này Tinh Tinh tỉnh lại, hình như càng thêm dính người!
Nhận được sự đảm bảo của anh, nước mắt Nhan Như Tinh ngay lập tức thu lại.
“Khi anh không ở đây, em nghe được một số tin tức.” Nhan Như Tinh vô ý thức xoay hạt châu màu đỏ trên cổ tay: “Về phòng bên cạnh.”
Phòng bên cạnh?
Tần Sở cả kinh, quay đầu nhìn mắt tường ngăn cách phòng bên cạnh.
“Em nghe thấy bọn họ nói, trên đoàn tàu sẽ xảy ra một số nguy hiểm không lường trước được.” Nhan Như Tinh không thể trực tiếp nói cho Tần Sở chuyện liên quan trực tiếp đến người chơi.
Nếu không sẽ bị hệ thống cảnh cáo.
Ba lần cảnh cáo, trực tiếp bị loại trừ, mà kết cục chính là tử vong.
Đây cũng là nguyên do tại những những người chơi quanh co lòng vòng dùng đề tài ‘chơi game’ để xác định thân phận.
“Nguy hiểm gì?” Lúc này Tần Sở nghe được lời Nhan Như Tinh, khuôn mặt lộ ra vẻ căng thẳng, trong đầu hiện lên ý nghĩ ‘quả nhiên là như thế’.
“Tạm thời còn không biết.” Nhan Như Tinh nói, đôi mắt nhìn về phía ngoài cửa sổ.