Tiểu Thiên Sứ

Chương 1.1

Hắn lại gặp cậu nhóc này nữa rồi.

Sở Uyên ngồi ở ghế sau xe, ánh mắt hướng về phía cậu bé đang cúi đầu vội vã bước đi trên lối đi bộ kia.

Có lẽ là đối với những vật phù hợp với gu thẩm mỹ của chính mình thì mắt người luôn sẽ có ấn tượng tương đối sâu, hắn nhìn về phía ven đường mấy lần, cảm thấy có chút ấn tượng với bóng lưng này, sau đó cẩn thận mà suy nghĩ một chút, xác định cậu chính là cậu bé kia – dáng người có phần cao gầy hơn so với chúng bạn cùng trang lứa, tóc hơi dài, làn da trắng bất bình thường, trên người khoác một bộ quần áo giặt đến bạc màu không quá vừa người, tuy nhiên thoạt nhìn vẫn có thể nhận được ra.

Từ trước đến nay hắn không tin cái gọi là duyên phận, nhưng không thể không thừa nhận rằng một khi gặp phải chuyện có tỷ lệ phát sinh rất nhỏ là liên tục chạm mặt cùng một người trong một khoảng thời gian, trong lòng tự nhiên sẽ sinh ra một chút hứng thú, đặc biệt là khi đối phương còn xem như đã từng cứu mình. Biểu hiện cụ thể chính là: chính bản thân mình cũng không biết là chuyện ra làm sao, lại đột nhiên rất muốn nói chuyện với người ấy.

Cơ thể phản ứng nhanh hơn đầu óc nhiều, hắn bảo tài xế dừng xe lại, bảo tài xế tạm thời đi theo trước, sau đó mở cửa xe, trong lúc chính bản thân mình còn chưa kịp phản ứng lại thì đã đi thẳng đến bên cạnh cậu nhóc, có phần như đã quen biết mà chào hỏi:

“Buổi sáng tốt lành.”

Cậu bé hoảng sợ, ánh mắt mờ mịt trong chớp mắt, khi nhìn thấy hắn thì lại sáng lên, trên khuôn mặt không cảm xúc tức khắc hiện lên một nụ cười tươi co quắp và không quá thuần thục, nói:

“Ngài Sở? Buổi sáng tốt lành ạ.”

Hôm nay là cuối tuần, bây giờ đang là tám giờ sáng, ánh mặt trời vẫn còn chưa hoàn toàn chiếu rọi, đương nhiên là cậu bé cũng không phải đang đến trường.

À, hơn nữa giờ đang là thời gian nghỉ hè.

Sở Uyên cũng cười cười, hỏi: “Đang trên đường đi làm à?”

“Dạ, tìm một công việc làm trong kỳ nghỉ hè.” Cậu bé gật đầu, thả chậm tốc độ để phối hợp với bước chân không nhanh không chậm của hắn. “Ngài Sở… Ngài cũng đang trên đường đi làm ạ?”

Có thể coi là vậy nhỉ?

Ngài Sở vừa mới chuồn từ công ty ra mặt không đổi sắc mà đáp: “Đúng thế, tôi đang trên đường đến công ty, sau đó đúng lúc nhìn thấy cậu nên muốn đến chào hỏi một câu.

Hắn cúi cúi người: “Thuận tiện cảm ơn cậu ngày đó đã giúp tôi.”

Khuôn mặt tái nhợt của cậu bé đỏ ửng lên, vội vàng xua xua tay, biểu cảm cũng sinh động hẳn lên, tốc độ nói cũng nhanh hơn rất nhiều: “Không không không, không cần cảm ơn, đó chỉ là một chuyện nhỏ chẳng tốn sức là bao mà thôi, ngài không cần làm vậy…”

Sở Uyên nhớ đến tình cảnh ngày hôm đó, cũng không cảm thấy cái cụm từ “việc nhỏ chẳng tốn sức là bao” này có mức độ tin cậy cao bao nhiêu, nhưng hắn biết nghe lời phải mà không nói thêm gì nữa.

Hắn thay đổi đề tài câu chuyện, hỏi: “Gần đây cậu có thời gian không?”

“Hả?”

“Tôi muốn mời cậu ăn một bữa cơm.” Bọn họ dừng lại trước cửa siêu thị nơi cậu bé làm việc, Sở Uyên đưa ra lời mời. “Không biết cậu có thời gian hay không?”

“Có, nhưng mà…”

“Vậy thì tốt rồi.” Sở Uyên cắt ngang lời cậu, ánh mắt đảo qua thẻ nhân viên trước ngực cậu, mỉm cười đọc lên. “Từ Dạng?”

“Hửm?” Từ Dạng không hiểu ra sao.

“Ngày mai gặp nhé.” Hắn vẫy vẫy tay, ngồi vào chiếc xe chậm rì rì theo sau, thuận tay đưa ra một tấm danh thϊếp, bị người nọ hết sức lo sợ mà nhận lấy.

Sở Uyên quay mặt ra ngoài nhìn cậu nhóc chân tay luống cuống, chớp chớp mắt: “Nếu có chuyện gì thì cứ gọi điện cho tôi.”

Từ Dạng gật mạnh đầu, sau đó nhìn hắn nghênh ngang mà đi.

Thật ra nếu truy đến cùng thì mối quan hệ giữa bọn họ cũng không thân quen cho lắm, thậm chí mãi cho đến lúc vừa rồi hắn mới biết được tên của cậu bé ấy, nhưng mà hắn lại biểu hiện ra dáng vẻ rất quen thuộc, dường như hai người chính là những người bạn già quen biết lâu năm vậy, rất khó không khiến cho người ta hoài nghi là có ý đồ gì khác.

Mà hắn làm ra những hành động như thế cũng hoàn toàn không phải là tâm huyết dâng trào, nhưng lại không giống với cái gọi là có ý đồ khác. Hắn chỉ đơn giản muốn nói một câu cảm ơn, cảm ơn cậu vì ngày hôm đó lúc gặp nguy không sợ hãi, cũng cảm ơn bàn tay lôi chính mình ra khỏi đám người rồi lại nhanh chóng biến mất ấy.

Hắn đã tìm cậu bé này rất lâu rồi, khi ấy vì tình huống quá mức khẩn cấp mà hắn đã quên mất việc xin phương thức liên lạc với đối phương, đến phút cuối cùng muốn đi báo ân thì lại không được.

Hắn không thích thiếu nợ người khác, cũng may là bây giờ tìm được cơ hội có thể báo đáp lại. Chỉ là cậu bé này thoạt nhìn cũng không giống người có thể thản nhiên tiếp thu.

Sở Uyên nhắm mắt, nhớ tới lần đầu tiên bọn họ gặp nhau.