Sống Lại: Chồng Nhỏ Xả Xui

Chương 30

“Ông cũng biết đó là trước đây à.”

Người bán thuốc nhảy lên xe bò, vung tay: “Trước kia giá thị trường thế nào, bây giờ giá thị trường ra sao? Những thứ này sớm đã không còn giá trị, sau này ông hãy đi tìm những thứ khác đi.”

Ông ta tỏ vẻ muốn đi, nhưng người nông dân nắm chặt dây cương kéo xe: “Không được, thuốc của ta còn phải đổi lấy tiền để đổi học phí cho con trai ta, ông không thể đi.”

Người bán thuốc nói: “Ông không muốn bán thì buông ra!”

Người nông dân: “Ta…”

Trong khi hai người cãi nhau, xe bò của Hạ Chẩm Thư và Bùi Trường Lâm cũng đã đến gần họ. Hạ Chẩm Thư nhìn vào hai giỏ hàng ở chân người nông dân, cậu cũng thấy rõ bên trong có gì.

Hạ Chẩm Thư nhận ra đó là một loại thảo dược mà cậu biết.

Loại thảo dược này có tên là Tam Giác Đằng, được đặt theo hình dạng lá của nó. Tam Giác Đằng mọc nhiều trong các bụi cây ở đồng ruộng. Nó có tác dụng lợi nước, tiêu sưng, thường được dùng để điều trị tiêu chảy, là một trong những loại thảo dược phổ biến trong vùng.

Tuy nhiên, vì Tam Giác Đằng quá phổ biến nên nó có giá thành rất rẻ.

Ngoài ra, Tam Giác Đằng cần phải được phơi khô và nghiền thành bột để phát huy hiệu quả tối đa. Do đó, khi người bán thuốc tìm dược liệu, họ cũng phải tự xử lý, nên không mấy ai thích làm việc này.

Ít nhất ở thôn Hạ Châu, gần như không còn ai thu thập loại thảo dược này nữa.

Có lẽ người nông dân kia không biết những điều này, nên ông ta đã thu thập hai giỏ đầy ắp.

Nhưng những thảo dược đang cần tiền gấp này lại bị người bán thuốc ép giá. Nếu không bán cho người bán thuốc, có lẽ những thảo dược này sẽ bị bỏ lại.

Dù rằng trong thương mại luôn có sự gian lận, nhưng người bán thuốc này thực sự quá đáng.

Hạ Chẩm Thư suy nghĩ một lát, cậu quay đầu nói với Bùi Trường Lâm: “Huynh vừa nói rằng ta có thể sử dụng số tiền năm trăm văn này như thế nào cũng được, đúng không?”

Tất nhiên là Bùi Trường Lâm cũng nghe thấy cuộc tranh cãi bên ngoài.

Y mở mắt ra, nhận ra điều gì đó: “Đệ định làm gì?”

Hạ Chẩm Thư không trả lời.

Xe bò vẫn đang từ từ di chuyển, cậu ra hiệu cho người đánh xe dừng lại, lại vén rèm xe và thò đầu ra ngoài.

“Đại bá, đừng bán những dược liệu đó cho ông ta nữa.”

Xe bò dừng lại ngay gần nơi hai người kia đang cãi nhau, Hạ Chẩm Thư dựa vào cửa sổ, mỉm cười: “Ta sẽ mua hết số dược liệu này với giá gốc.”

Nghe vậy, hai người bên đường đều ngẩn ra.

“Là cậu à?” Người bán thuốc nhận ra cậu, ông ta nheo mắt tỏ vẻ không vui: “Cậu định làm gì?”

Hạ Chẩm Thư: “Mua dược liệu, ta đã nói rõ rồi đó?”

“Cậu cũng muốn làm thương nhân à?” Người bán thuốc cười nhạo: “Nói thật, đây không phải là việc dành cho những người như cậu, cẩn thận bị lỗ đấy.”

Hạ Chẩm Thư không muốn tranh cãi thêm, cậu chỉ hỏi: “Vậy ông có muốn mua thảo dược của đại bá này hay không?”

Người bán thuốc không trả lời.

Hạ Chẩm Thư lại nhìn về phía người nông dân: “Ban nãy ông nói giá là ba văn tiền một lạng, năm mươi văn một cân phải không? Trong giỏ có bao nhiêu thảo dược, ta cũng sẽ mua hết.”

“Có ba cân!” Người nông dân vội vàng nói: “Đây là thảo dược ta vừa thu xong, vẫn còn tươi, còn có chút sương đọng trên đó.”

Ông ta vừa nói vừa nâng giỏ lên cho Hạ Chẩm Thư xem.

Sau khi thu những dược liệu này về phải phơi khô chúng dưới ánh nắng, độ tươi cũng không quan trọng lắm. Dù vậy, Hạ Chẩm Thư vẫn giả vờ chăm chú nhìn: “Đúng là rất tươi, ông hãy giúp ta mang thảo dược lên xe đi.”

Người nông dân định di chuyển giỏ, bỗng nhớ ra điều gì đó rồi hỏi: “Cậu chỉ lấy những thứ này thôi sao?”

Ông ta tỏ vẻ hơi ngượng ngùng, sờ mũi: “Khi ta thu thập thảo dược, thấy trong núi còn nhiều lắm. Nếu cậu còn muốn, ta có thể thu thêm vài giỏ nữa.”

Hạ Chẩm Thư suy nghĩ một lát.