Sống Lại: Chồng Nhỏ Xả Xui

Chương 28

Cậu dùng số tiền bán thuốc để thanh toán tiền ăn, vừa định để số tiền thừa vào lại giỏ thì Bùi Trường Lâm đột nhiên nói: “Đừng để vào đó.”

Hạ Chẩm Thư không hiểu: “Hả?”

“Để số tiền này lại cho đệ.” Bùi Trường Lâm nói.

Số tiền hai quan bị xâu thành ba đoạn, có hai đoạn là tiền một quan nguyên vẹn, tức là một nghìn đồng, còn lại năm trăm hai mươi văn, trừ số tiền ăn bánh canh đã tiêu tốn hai mươi văn, còn dư năm trăm văn.

Tất cả đều nằm trong tay Hạ Chẩm Thư.

Cậu nhìn số tiền đồng trong tay, lại nhìn lên Bùi Trường Lâm, vẫn chưa hiểu rõ.

Bùi Trường Lâm không giải thích thêm.

Y lấy một chiếc túi từ trong áo ra để đựng số tiền trong tay Hạ Chẩm Thư, sau đó cột chặt lại rồi đưa lại cho cậu: “Giữ lấy, khi về đệ tìm nơi giấu đi, đừng nói cho người khác biết.”

Bùi Gia có quy định truyền thống là bất kể ai kiếm được bao nhiêu tiền đều phải đưa cho người quản lý tiền bạc là Bối Lan Chi. Cậu mới được gả vào không lâu, đương nhiên không thể chiếm tiền riêng.

Nhưng Bùi Trường Lâm có ý…

“Về phần tỷ tỷ, ta sẽ nghĩ cách. Chỉ cần đệ không tiết lộ, tỷ ấy sẽ không biết chúng ta kiếm được bao nhiêu.” Bùi Trường Lâm bình tĩnh nói: “Không phải đệ còn muốn rời khỏi đây sao, sau này còn nhiều chỗ cần dùng tiền, giữ lại số tiền này càng tốt.”

“Chờ sau khi ta…”

Y quay mặt, khẽ ho một tiếng, không tiếp tục nói nữa.

Hạ Chẩm Thư cầm chiếc túi chứa đầy tiền đồng, cuối cùng hiểu ra rằng hôm nay Bùi Trường Lâm theo cậu đến thị trấn là để làm gì.

Thì ra y dạy cậu cách giữ tiền riêng.

Vào ngày thành thân, Bùi Trường Lâm đã hứa sẽ cho cậu một số tiền sau khi y chết. Bây giờ Hạ Chẩm Thư cũng biết rằng Bùi Trường Lâm thực sự có một khoản tiền nhỏ để riêng cho y. Đó là tiền y âm thầm làm đồ gỗ và đồ chơi nhỏ, rồi nhờ người mang lên thị trấn bán.

Mỗi một kiếp, Bùi Trường Lâm đều để lại số tiền đó cho Hạ Chẩm Thư, để cậu có thể rời khỏi nơi này.

Tuy nhiên, cũng không phải là lần nào cũng có thể rời khỏi nơi này thành công.

Sau khi dặn dò xong, Bùi Trường Lâm đứng dậy chuẩn bị ra ngoài. Có lẽ vì thời gian ra ngoài hôm nay quá lâu, sức lực của y đã gần như cạn kiệt, vừa đứng dậy đã không kìm được cơn ho.

Hạ Chẩm Thư vội vã lại gần dìu y.

“Khụ khụ… ta không sao.” Bùi Trường Lâm nhẹ nhàng đẩy cậu ra, lắc đầu: “Về nhà thôi.”

Y từ từ bước đi, Hạ Chẩm Thư nhìn theo bóng lưng của y, không biết trong lòng cậu đang cảm thấy gì.

Con ma ốm này không làm được gì khác, nhưng lại có tài làm hỏng tâm trạng tốt của người khác.

Thật đáng ghét.

Trên đường về, Bùi Trường Lâm không nói một lời, y tựa vào cửa sổ nhắm mắt nghỉ ngơi.

Không gian trong xe bò khá chật hẹp, Hạ Chẩm Thư thu mình ở đầu ghế bên kia, lặng lẽ nhìn người bên cạnh.

Cậu đã cố gắng kiềm chế, cuối cùng không nhịn nổi, cậu mở miệng, giọng nói cứng nhắc vang lên: “Bùi Trường Lâm.”

Bùi Trường Lâm không mở mắt, nhẹ nhàng nói: “Có chuyện gì?”

“Ta muốn nói chuyện với huynh.” Hạ Chẩm Thư ngồi thẳng người, nghiêm túc nói: “Huynh không thể cứ như vậy mãi được.”

Bùi Trường Lâm có vẻ không được thoải mái, trán y nhíu chặt lại, nhẹ nhàng hít một hơi: “Ta làm sao hả?”

“Huynh…” Hạ Chẩm Thư nhìn dáng vẻ của y, thái độ của cậu lại mềm xuống, giọng nói trở nên nhẹ nhàng hơn: “Huynh không thể luôn miệng nói mình sắp chết được, mọi người đều đang tìm cách mà. Phụ thân cũng vì muốn tìm thầy thuốc cho huynh mà đi thị trấn đó.”

Cũng chính vì vậy, Bùi thợ mộc đã bất ngờ biết được chuyện Hạ gia dự định gả song nhi trong nhà đi, lại không biết ông có được ngày sinh tháng đẻ của Hạ Chẩm Thư từ đâu mà lập tức đến cầu hôn.

Bùi Trường Lâm không trả lời.

Hạ Chẩm Thư nhìn vào gương mặt nhợt nhạt của y, nghiêm túc nói: “Huynh phải sống tốt.”

Thuốc có thể chữa trị bệnh thể chất của y, nhưng không thể chữa được căn bệnh trong lòng.