Sống Lại: Chồng Nhỏ Xả Xui

Chương 26

Ngô đại phu đã ngoài năm mươi tuổi, dáng vẻ rất hiền lành. Giọng nói ông vang lên chậm rãi: “Thuốc ở đâu, đưa ta xem thử.”

Hạ Chẩm Thư nhanh chóng lấy thuốc từ giỏ ra.

Ngô đại phu kiểm tra từng cây thuốc, gật đầu liên tục: “Rất tốt, chính là Lá Ngàn Lớp, chất lượng này thất hiếm thấy.”

Lá Ngàn Lớp có chất lượng tốt nhất trong khoảng từ hai mươi đến ba mươi ngày sau khi mọc, trong kiếp trước, khi họ tìm được thuốc này đã muộn hơn, chất lượng không tốt bằng hiện tại.

Ngô đại phu đặt thuốc xuống, mỉm cười nhìn hai người: “Hồi Xuân Đường vốn không nhận thuốc lẻ, nhưng thuốc của hai người có chất lượng rất tốt, nên ta sẽ mua theo giá thị trường, một trăm hai mươi văn một cây, thế nào?”

Hạ Chẩm Thư hơi ngạc nhiên.

Giá này cao hơn nhiều so với kiếp trước.

Thảo nào tiểu nhị lại nói bán cho người buôn thuốc thì lỗ.

Ngô đại phu là người dễ tính, thấy hai người không có ý kiến, ông bảo tiểu nhị đi lấy tiền. Trong lúc đó, ông còn bảo nhân thời gian trống này bắt mạch cho Bùi Trường Lâm.

“Mạch yếu, khí huyết suy yếu, gần đây có hay bị tim đập nhanh hoặc khó thở không?” Ngô đại phu hỏi.

Bùi Trường Lâm: “Có.”

Ngô đại phu thở dài, nói: “Ta đã nói với phụ thân cậu từ vài năm trước rồi, cậu bẩm sinh đã như vậy, thuốc ta kê chỉ có thể dùng để bồi dưỡng và điều trị, không thể chữa khỏi. Thuốc dù tốt ba phần, ăn nhiều cũng chỉ giảm tác dụng.”

“Vẫn nên để phụ thân cậu suy nghĩ thêm cách khác, tìm thầy giỏi hơn, nếu không…”

Buổi chiều, Bùi Trường Lâm và Hạ Chẩm Thư rời khỏi hiệu thuốc.

Cuối cùng họ bán được giỏ thuốc đó với giá hai quan năm trăm hai mươi văn, tất cả đều đổi thành tiền đồng, nhét vào giỏ của Hạ Chẩm Thư. Cậu lắc lắc giỏ nặng hơn nhiều so với lúc đi, bỗng cảm thấy hơi xúc động.

Hai ngày đi xa và vất vả như vậy, cuối cùng chỉ kiếm được chưa đến ba lượng.

Chỉ đủ để cậu mời một bữa ăn ở quán rượu trong kinh thành trước đây.

Nhưng có tiền vào túi thì tốt, hơn nữa còn kiếm được nhiều hơn dự kiến. Hạ Chẩm Thư nghĩ như vậy, xong cậu quay sang nhìn người bên cạnh.

Không biết có phải do hôm nay đi xa nên hơi mệt không, từ khi Ngô đại phu khám mạch cho y xong, Bùi Trường Lâm không nói thêm một lời nào nữa. Hiện tại, y lặng lẽ đi bên cạnh Hạ Chẩm Thư, bước đi của y chậm rãi, sắc mặt tái nhợt.

“Bùi Trường Lâm, ta…” Hạ Chẩm Thư nói: “Ta biết có một đại phu, có thể cứu huynh.”

Bước chân của Bùi Trường Lâm hơi dừng lại.

Hạ Chẩm Thư mím môi, tiếp tục nói: “Bây giờ người đó… chắc đang ở trấn Thanh Sơn, không xa lắm. Chúng ta đến trấn Thanh Sơn đi, ta sẽ dẫn huynh đến gặp đại phu đó.”

Bùi Trường Lâm hỏi: “Sao đệ biết chắc người đó có thể chữa khỏi cho ta?”

Hạ Chẩm Thư: “Ta…”

Tất nhiên là vì trong kiếp trước, chính đại phu đó đã kê đơn thuốc cho Bùi Trường Lâm, làm giảm triệu chứng bệnh của y.

Tuy nhiên, trong kiếp trước họ không đến trấn Thanh Sơn để tìm đại phu, mà vị đại phu đó tự đến thôn của Hạ Chẩm Thư, rồi tình cờ gặp họ.

Theo thời gian, còn phải mất hơn nửa tháng nữa thì đại phu đó mới xuất hiện, vì vậy Hạ Chẩm Thư vốn không định nói ra chuyện này sớm.

Nhưng thấy Bùi Trường Lâm như vậy, cậu cảm thấy không đành lòng.

Hạ Chẩm Thư không biết giải thích thế nào, Bùi Trường Lâm chỉ lắc đầu nhẹ, rồi tiếp tục bước về phía trước.

“Huynh đừng đi mà!” Hạ Chẩm Thư vội vàng đuổi theo: “Đại phu đó rất giỏi, chắc chắn người đó có cách. Huynh tin ta một lần đi, ta…”“Hạ Chẩm Thư.” Bùi Trường Lâm nhẹ nhàng cắt lời cậu: “Đệ có biết trong những năm qua, ta đã gặp bao nhiêu đại phu cam đoan có thể chữa khỏi bệnh của ta không?”

Ánh mắt Hạ Chẩm Thư khẽ lay động.

Bùi gia chưa bao giờ từ bỏ việc tìm kiếm đại phu, mấy năm nay Bùi Trường Lâm cũng đã gặp rất nhiều đại phu

Có một số người thật sự tài giỏi, nhưng cũng có không ít người chỉ muốn lừa tiền mới đi chữa bệnh cho y.

Nhưng dù là người nào, vẫn không có ai chữa khỏi được bệnh của y.