Sống Lại: Chồng Nhỏ Xả Xui

Chương 16

Bùi Trường Lâm không muốn lui tới với người khác, ngày xưa đều chỉ một mình nằm dí trong phòng, khi sức khỏe khá hơn một chút sẽ hí hoáy đống gỗ kia của y, rất ít khi đến tiền viện.

Thế mà hôm nay lại cảm thấy ở trong phòng bí bách?

Bùi Lan Chi liếc mắt sang thiếu niên bên cạnh.

Chỉ e là đang lo lắng cho chàng vợ nhà mình đây.

Nhưng Hạ Chẩm Thư lại không quan tâm đến việc này.

Hôm nay cậu lên núi giày vò một trận, lúc này đã mệt đến nói không nên lời, lại càng không có sức lực quan tâm người khác nói chuyện gì. Cậu gắng gượng lên tinh thần buông chiếc gùi xuống, thuận miệng nói một câu không ăn cơm chiều rồi đi thẳng ra hậu viện nghỉ ngơi.

Vì vậy nên không hề chú ý đến có một ánh mắt từ đầu chí cuối vẫn luôn nhìn chăm chú vào cậu, mãi cho đến khi bóng dáng cậu hoàn toàn biết mất ở góc hiên.

“Hoàn hồn đi.”

Bùi Lan Chi nói: “Nếu như thấy trong phòng bí bách thì làm ít việc đơn giản đi.”

Nàng ấy đổ những thảo dược vừa mới hái xuống đất, rồi lại nhét một chiếc rổ đan bằng trúc vào trong tay Bùi Trường Lâm: “Phân loại những thảo dược này với anh rể của đệ, ta đi nấu cơm.”

Bùi Trường Lâm thu hồi tầm mắt, cúi đầu đáp lời: “Được.”



Lần đầu tiên Bùi Trường Lâm ở ngoại viên cùng ăn cơm chiều với tỷ tỷ và tỷ phu, khi trở về phòng thì sắc trời đã tối sầm.

Y đặt thứ trong tay lên bàn, nương ánh sáng lờ mờ châm đèn lên.

Ngọn đèn dầu sáng lập lòe, chiếu ra bóng dáng đang nằm trên giường kia.

Dường như hôm nay thiếu niên đã cực kỳ mệt mỏi, cậu không đắp chăn, cứ để nguyên quần áo nằm trên giường, toàn thân xếp thành hình chữ đại, nằm xiên xiên vẹo vẹo.

Trong thôn có không ít người đều đã từng sinh song nhi, cũng có rất nhiều người cưới chàng vợ song nhi. Nhưng đa phần những song nhi mà Bùi Trường Lâm từng gặp đều rụt rè e dè, khi nói chuyện thì lời nói nhỏ nhẹ, không hề hướng ngoại hoạt bát như thiếu niên này, cũng sẽ không nằm dài trên giường một người đàn ông một cách không quan tâm như cậu.

Bùi Trường Lâm đi đến bên giường, nghe thấy người trên giường nói: “Ta đã xối ướt người rồi.”

Ánh mắt Hạ Chẩm Thư đều không mở ra nổi, tiếng nói cũng hàm hồ, như nửa tỉnh nửa mê: “Cũng đã thay quần áo rồi.”

“Nằm thêm chút nữa, chỉ một chút nữa thôi…”

Hai người hiện tại đang đóng giả vợ chồng, đương nhiên sẽ không cùng giường chung gối như những vợ chồng bình thường.

Mấy ngày nay mỗi đêm khi ngủ Hạ Chẩm Thư đều nằm dưới sàn trong phòng.

Hơn nữa vì sợ bị người phát hiện mà mỗi ngày sau khi thức dậy Hạ Chẩm Thư đều phải để toàn bộ giường đệm trở về vị trí cũ, ban đêm lại trải ra lần nữa.

Nhưng hôm nay thật sự cậu không còn chút sức lực nào.

Bùi Trường Lâm không lên tiếng trả lời.

Y khom người lấy gỗ và đυ.c bên dưới giường ra, thấp giọng nói: “Tỷ tỷ nấu bát mì cho đệ, ăn xong rồi ngủ tiếp.”

“... Không đói bụng.”

Hạ Chẩm Thư uể oải yếu ớt đáp lại một câu.

Vừa dứt lời, trong bụng đã vang lên âm thanh ùng ục.

Trong thôn lúc chạng vạng rất yên tĩnh, trong phòng lại yên ắng không một tiếng động, khiến cho tiếng ùng ục này vô cùng rõ ràng.

“...”

Hạ Chẩm Thư trở mình một cái, cuộn tròn thân thể: “Không muốn động đậy.”

Bùi Trường Lâm liếc mắt nhìn cậu, vẫn không hề nói gì.

Bát mì kia được đặt trên bàn, mùi hương cộng thêm hơi nóng bốc lên, nhanh chóng tràn ngập khắp cả gian phòng.

Vừa rồi Hạ Chẩm Thư còn không thấy đói bao nhiêu, lúc này ngửi được mùi lại như con sâu ham ăn bị đánh thức, trong bụng kêu ùng ục ùng ục mãi không ngừng.

Hạ Chẩm Thư thở dài một hơi rồi ngồi dậy: “Được được được, ta ăn, đừng kêu nữa mà.”

Bùi Trường Lâm: "..."

Còn có người nói chuyện với chính bụng của mình nữa.

Bùi Lan Chi nấu cho Hạ Chẩm Thư một bát mì chay đơn giản, trên mì có vài cọng rau xanh đã trần chín và một muỗng ớt, thơm đến mức Hạ Chẩm Thư muốn ăn cả cái bát luôn.