Sống Lại: Chồng Nhỏ Xả Xui

Chương 14

Ở sau nhà Bùi gia có một con đường nhỏ có thể thông đến núi, Hạ Chẩm Thư mang đôi giày rơm, đi theo Bùi Lan Chi vào trong núi.

Thời tiết này đúng vào thời điểm tốt nhất để đi hái thảo dược, hai người đi trên con đường chính vào trong núi, còn chưa đi được bao xa đã gặp được vài thôn dân đang trở về.

Trong gùi tất cả mọi người đều đầy ắp thảo dược và củi đốt.

“Vẫn nên đi sớm hơn mấy ngày.”

Sau khi đi lướt qua nhóm người thứ 3, Bùi Lan Chi mới nói một câu như vậy.

Trước đây khi không có nhiều người lên núi thế này, cứ cách hai ba ngày Bùi Lan Chi sẽ lên núi một lần, mỗi lần đều có thể hái đầy cả một gùi thảo dược. Bây giờ có nhiều người hái thuốc, nếu muốn hái được thuốc tốt, hoặc là phải đi sớm, hoặc chỉ có thể đi vào nơi sâu hơn trong núi, không nói đến nguy hiểm mà lại còn giày vò người ta.

Trong khoảng thời gian này trong nhà xử lý hôn sự, Bùi Lan Chi bận trong bận ngoài không có thời gian rảnh lên núi, mãi cho đến hôm nay mới hơi thư thả được, dự định lên núi thử thời vận.

Nhưng nhìn tình hình này thì hơn phân nửa là không tìm được thứ tốt gì.

Còn về việc đi sâu hơn vào núi, hôm nay nàng không dự định đi. Trong núi sâu kia có sói, những thôn dân ở gần đây đa phần đều lập nhóm năm ba người, còn phải dẫn theo người biết săn thú thì mới dám vào núi.

Nếu bọn họ dẫn theo Đại Hắc thì vẫn còn tốt hơn chút, thế nhưng hôm nay trong nhà chỉ có một mình Bùi Trường Lâm, Đại Hắc phải ở lại giữ nhà.

Bùi Lan Chi ngẫm nghĩ, dự định hái ít rau dại và nấm ở gần đây, nhặt ít củi rồi về nhà.

Thế nhưng thiếu nên bên cạnh lại kéo nàng.

“Kia cũng là đường vào núi sao?”

Thiếu niên chỉ vào một con đường nhỏ bên cạnh.

Bùi Lan Chi cực kỳ quen thuộc với những đường núi lân cận khu vực này, thuận miệng đáp lại: “Bên kia là đường đi vào trong sơn cốc.”

Thiếu niên hỏi: “Chúng ta không đi bên kia?”

Không đợi Bùi Lan Chi trả lời, cậu lại nói: “Ta nghe nói đa phần thảo dược thích sinh trưởng ở những nơi ẩm ướt âm u, đường trong sơn cốc không dễ đi, chắc chắn sẽ không có mấy người đi, chúng ta đi thử thời vận đi?”

Điều này quả thật chính xác.

Trong sơn cốc kia có một dòng suối nhỏ, vốn vẫn có người đi. Thế nhưng mấy năm trước xảy ra lũ lụt đã đổ xuống rất nhiều đá vụn và cỏ dại, chặn đứt một con đường núi duy nhất đi vào đó. Từ sau chuyện ấy, những thôn dân quanh đây cũng rất ít khi đi vào trong sơn cốc.

Những thảo dược mọc hoang trong núi đa phần không bán được giá cao, hái một gùi đầy cũng chỉ mấy chục văn tiền, không cần thiết phải mạo hiểm đi vào trong cốc.

Bùi Lan Chi vốn cũng nghĩ như vậy, thế nhưng nàng nghĩ tới nghĩ lui, lần này trong nhà tổ chức hôn sự cũng đã tiêu không ít tiền. Nếu không nghĩ ra cách thì chỉ e thuốc tháng sau của Trường Lâm cũng là vấn đề.

Tuy rằng đa phần thảo dược trong núi này rẻ, thế nhưng đã từng có người gặp được vận may nhặt được vài gốc dược liệu quý giá.

Đến cũng đã đến rồi, đi thử thời vận cũng không tệ.

Bùi Lan Chi nghĩ thế rồi dẫn theo Hạ Chẩm Thu đi về hướng vào sơn cốc.

Đường trong sơn cốc không dễ đi, Hạ Chẩm Thư ôm gùi, bước thấp bước cao giẫm lên đá vụn, chẳng bao lâu đã thở hồng hộc. Cậu dùng ống tay áo lau mồ hôi trên trán, giương mắt đã thấy Bùi Lan Chi như giẫm trên đất bằng đã đi rất xa rồi.

Hạ Chẩm Thư: “...”

Càng ngày càng hiểu được tại sao ban đầu khi gả đến Bùi gia đã bị ghét bỏ.

So sánh ra thì quả thật cậu rất vô dụng.

Cảm giác sau lưng không có động tĩnh, Bùi Lan Chi dừng bước lại quay đầu nhìn.

Có lẽ kiếp này ấn tượng Hạ Chẩm Thư để lại với nàng ấy cũng không quá tệ, thấy đối phương chưa đi được bao xa đã có bộ dạng chết đi sống lại, nàng cũng không hề tức giận, cũng không thúc giục mà chỉ nói: “Ta đi vào trong cốc xem thử trước, đệ cứ đi từ từ, đừng để ngã.”