“Lữ Thụ, sao mà em có cảm giác anh không hề mệt chút nào luôn vậy.” Sau khi hai người đắp người tuyết xong, anh em cùng quay vào nhà thì Lữ Tiểu Ngư có hơi thắc mắc, bình thường Lữ Thụ đi ra ngoài xách cái túi năm kí thôi đã phải mệt đến thở hồng hộc.
Lữ Thụ tự suy nghĩ một chút, hình như thật sự bản thân có thay đổi rất lớn, trong tiểu thuyết luôn viết rằng người có căn cốt tốt mới có thể tu luyện nhanh hơn, bây giờ sau khi mình đã ăn quả tẩy tủy rồi, có phải căn cốt của mình đã tốt hơn không?
Nghĩ tới đây, Lữ Thụ tự nở nụ cười với mình, cậu còn chưa biết rốt cuộc thế giới không giống với nơi mình ở kia là chuyện gì đâu mà đã có ý nghĩ kỳ lạ rồi.
Ai biết được tương lai sẽ như thế nào, đi một bước nhìn một bước thôi. Lúc này chính cậu cũng phải tiếp tục nghiên cứu hệ thống mới chiếm được một chút.
Quay lại vào nhà, Lữ Thụ làm ổ ở trên ghế sa lon vui vẻ chơi điện thoại, Lữ Tiểu Ngư tò mò nhìn qua kết quả chẳng nhìn thấy được gì: “Lữ Thụ, anh đang làm gì thế?”
“Nói chuyện phiếm á.” Lữ Thụ tiếp tục nhìn chòng chọc vào điện thoại.
“Cho em xem với.” Lữ Tiểu Ngư kéo tay Lữ Thụ, đúng lúc thấy Lữ Thụ đăng weixin, trên khung chat có ba chữ: bình phiêu lưu.
Lữ Tiểu Ngư khinh bỉ nói: “Lữ Thụ, thế mà anh cũng chơi bình phiêu lưu!”
Lữ Thụ để kệ cô bé, lại nhặt cái bình phiêu lưu lên một lần nữa: Có thể yêu anh Trạch mập được không
Đối phương: Anh trai có muốn không.
Lữ Thụ: Anh là Trạch mập à?
Đối phương: Ừ.
Lữ Thụ: sao Trạch mập còn chưa giảm béo mà còn có tâm trạng ở đây nhặt chai thế?
Đối phương trực tiếp rơi vào mờ mịt! Mẹ nó có phải mày có bệnh hay không?
Mà Lữ Thụ thì lại vui vẻ nhìn ghi chép thu nhập của mình: Cảm xúc tiêu cực đến từ Lư Mạnh Vũ, +50…
Được lắm được lắm, thu hoạch không nhỏ, Lữ Thụ vui đến không chịu nổi, đồ chơi này rất nhanh có giá trị cảm xúc tiêu cực! Muốn nói dọa người thì có thể Lữ Thụ không có đầu mối gì, nhưng để làm sao cho người ta sinh ra oán niệm thì nhất định Lữ Thụ chính là ông tổ trong nghề luôn!
Lại nhặt thêm một bình phiêu lưu nữa, đối phương hỏi: “Không ngủ được, ai có video gì gửi cho xem với.”
Lữ Thụ: “Tôi có, đặc tả bộ ngực.”
Đối phương: “Nhanh phát đi, người tốt cả đời bình an!”
Lữ Thụ tìm một tấm hình chụp X quang bộ ngực rồi gửi cho đối phương.
Đối phương: ???
[Cảm xúc tiêu cực đến từ Lý Minh Nhạc, +20…]
Lữ Thụ ôm đồ chơi thần cơ là sản phẩm trong nước mà năm ngoái cậu nhịn đau bỏ ra mấy trăm đồng mua mà chơi đến không biế trời đất, trước đây không quan tâm cuối cùng thu nhập này có thể mua được cái gì, rút được cái gì, ngay bây giờ Lữ Thụ rất là vui vẻ.
Giống như là tài năng của mình có nơi có thể thi triển một các quang minh chính đại…Nếu như đây cũng tính thì mới có thể…
Từ sau khi Lữ Thụ rời khỏi cô nhi viện, đi học ở trường cao trung ngoại ngữ của Lạc thành cũng được hai năm rồi, nguyên nhân đến giờ vẫn chưa có nhiều bạn bè lắm cũng có thể là vì tính cách của cậu có hơi không đứng đắng lắm, dễ nghẹn chết người ta…
[Cảm xúc tiêu cực đến từ Tri Vi, +1…]
Ha ha, xem như Lữ Thụ đã phục luôn hàng này rồi, quá mang thù đi mà.
Dưới tình huống bình thường, cậu sẽ không bao giờ cân nhắc việc mình nói chuyện có bao nhiên chặn họng người ta, thói quen này…
Mắt thấy một đêm đã sắp góp đủ giá trị cảm xúc tiêu cực cao nhất là 700 của mình rồi, một quả ngôi sao đã là 1000 điểm, Lữ Thụ có lòng muốn nếm thử loại quả này có hiệu quả như thế nào, nhưng nghĩ nghĩ lại, đổi xong thì mình vẫn còn chưa hiểu tu hành như thế nào đâu, rốt cuộc cũng không thể hiểu đồ chơi này có chỗ lợi ích nào, hơn nữa cũng không biết thứ này có đảm bảo chất lượng hạn sử dụng không, có thể để hư mất luôn không.
Hình như bây giờ chỉ có quả tẩy tủy có tác dụng lớn nhất đối với mình thôi, như vậy tức là hình như rút thưởng có tác dụng lớn nhất với cậu.
Đến cùng thì rút thưởng có thể rút ra vật gì đây? Có kiểu như bí tịch các thứ không? Nghĩ tới đây, lòng Lữ Thụ hơi nóng lên.
Cậu đã đoán được, sợ rằng thứ mà mình nắm giữ không giống với những người khác, dù sao thì trước đây lúc muốn tìm thân thế của mình, cậu có tra vô số tư liệu trên mạng, nhưng cho tới bây giờ cũng chưa có ai biết trên cổ cậu có mang thứ đồ chơi gì, hình như cái này là vật phẩm độc nhất vô nhị.
Hơn nữa từ tin tức của vài video khác nhau, có vài cái nói rằng có vài người là bỗng nhiên xuất hiện năng lực, có vài người là bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ mà sau đó xuất hiện năng lực.
Cũng có người từng chụp ảnh đạo sĩ phun ra nuốt vào sương mù và tinh hoa nhật nguyệt ở trên đỉnh núi, bởi vậy xem ra có vẻ như phương thức mà tất cả mọi người thu được năng lực đều không giống nhau lắm.
Nhưng thoạt nhìn thì rõ ràng đã có người đi đầu trước mình một bước, Lữ Thụ rất muốn biết hệ thống này của mình có công pháp tu hành giành cho mình hay không, như vậy mình mới có thể bước ra bước chân đầu tiên vào thế giới mới.
Nhưng mà, nếu như thật sự là vì nguyên nhân linh khí sống lại, thì coi như những người đó đi trước mình một bước, nhưng cũng không chênh lệch với mình bao nhiêu, dù sao thời gian xuất hiện sự kiện dị thường cũng mới có mấy tháng mà thôi.
Hình như ăn quả tẩy tủy rồi cũng chỉ là bước ra nửa bước mà thôi, không có phương pháp tu hành thì mọi thứ đều là giỏ trúc múc nước, công dã tràng mà thôi.
Sau khi góp đủ 700 giá trị cảm xúc tiêu cực, Lữ Thụ đuổi Lữ Tiểu Ngư về phòng cô bé, sau đó liền nâng cao tinh thần trực tiếp rút thưởng bảy lần liên tục.
Vẻ mặt Lữ Thụ không thay đổi nhìn đĩa quay xuất hiện năm lần cảm ơn đã tham gia, khuôn mặt đã đen thui.
Những người khác đều là trực tiếp nhận được năng lực, thuộc tính bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ là có thể thức tỉnh năng lực mạnh mẽ trong truyền thuyết đúng là làm cho người ta hâm mộ.
Cái quái gì mà đến bây giờ mình cũng đang bị đả kích, nhưng kí©ɧ ŧɧí©ɧ từ thứ được mình đặc biệt tôn sùng là hệ thống chí bảo được không, người ta bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ có thể có được năng lực, mình bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chỉ có thể nhận cảm ơn đã tham gia.
Nhưng vận xui vẫn luôn đi theo bên người Lữ Thụ, lần thứ sáu, quả tẩy tủy, lúc mắt thấy sắp đến quả tẩy tủy, Lâm Thụ đã rơi vào tình trạng mừng như điên, thứ đồ chơi này đúng là có hiệu quả rõ ràng, nếu như có thể xuất hiện quả thứ hai thì nói lên rằng xác suất nó xuất hiện hẳn là không thấp, hơn nữa có nghĩa là ‘căn cốt’ mù lòa của mình có thể tăng cao hơn nữa?
Lần thứ bảy, trên cái đĩa quay thế mà lại xuất hiện một trang giấy màu vàng, quả thực trên đó viết thứ gì đó mà Lữ Thụ nghe nhiều nên thuộc, trình độ quen thuộc đến nỗi làm cậu hát ra miệng…
“Vì sao nhỏ sáng lấp lánh/ Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lấp lánh ơi!/ Làm sao tôi biết được bạn là gì?/ Tít ở trên cao của thế giới này…”
Lữ Thụ: ???!
Đó là cái gì?
Ai có thể nói cho tôi biết cái này mẹ nó là cái gì? Tôi vất vả nhặt thật nhiều cái bình như vậy đến nửa đêm, ném nhiều cái bình như vậy, thu về nhiều chai nước ngọt chết người như vậy, tôi chưa từng chăm chỉ đến vậy á có được không, kết quả tôi rút thưởng rút ra cái đồ chơi này?
Mẹ nó may là oán niệm của mình không có cách nào biến thành cảm xúc tiêu cực để hệ thống thu thập, nếu không thì mình vô địch thiên hạ luôn rồi!
Lúc đó Lữ Thụ muốn mê sảng, mẹ nó bây giờ cậu cảm thấy cậu bị đả kích cực lớn, mà vì sao vẫn không thể cảm giác được thức tỉnh năng lực? Hệ thống này xuất hiện là để kí©ɧ ŧɧí©ɧ cậu đúng không? Nhất định là như vậy!
Nhưng nhìn xuống dưới nữa thì hình như ca từ có hơi không giống.
Hỡi vì sao nhỏ lấp lánh lấp lánh ơi! Làm sao tôi biết được bạn là gì?
Khác xa sương khói bên ngoài, nhìn như những viên kim cương trên trời đêm.
Khi mặt trời sáng chói đã vụt tắt, thì ánh dương sẽ không còn soi sáng nữa.
Đó là lúc ánh sáng nhỏ bé vươn mình, lấp lánh lấp lánh suốt đêm dài.
Lữ Thụ thử hát hết cả đoạn này ra, trang giấy màu vàng cũng không hề có thay đổi khác biệt gì. Đọc lại một lần đàng hoàng cũng không có phản ứng gì.
Tuy là ca từ khác biệt, nhưng lại không quá khác, đều là ngôi sao nhỏ, Lữ Thụ cầm tờ giấy trong tay có hơi mệt mỏi đến nỗi muốn nhổ nước bọt vào rồi.
Lúc này Lữ Tiểu Ngư ở tường bên cạnh bỗng hô to: “Lữ Thụ, Lữ Thụ, tuyết ngừng rơi rồi!”
Lữ Thụ chợt nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lúc này trên bầu trời ngoài cửa sổ sau khi ngừng tuyết, dường như ngôi sao sáng lạn rực rỡ như ngân hà vật, màu tinh quang trong buổi tối vắng lặng không tiếng động chiếu rọi qua cửa sổ thủy tinh đi vào nhà, trang giấy màu vàng được ngôi sao soi sáng mà bốc cháy lên ánh lửa màu trắng.
Ngọn lửa nhấp nháy như đang lúc cực thịnh, tỏa ra ánh lửa cực nóng, trang giấy màu vàng trong ánh lửa trắng biến thành tro tàn màu trắng, mà tro tàn chạy thẳng đến ấn ký hình cây lòng bàn tay Lữ Thụ, rồi dung hợp lại với nhau.
Lữ Thụ bỗng cảm giác được, e rằng lúc cậu hát lại bài hát little star không giống như bình thường này một lần nữa, sẽ gặp được chuyện gì đó không giống bình thường.