Đại Ma Vương Xin Tha Mạng

Chương 3: Gây Chuyện Lớn Rồi

“Ăn mì gói cái gì, anh sẽ nấu mì cho em.” Lữ Thụ không tình nguyện, trong một ngày lạnh giá như vậy phải ra ngoài mua mì gói, muốn mua mì ăn liền trong dịp Tết Nguyên Đán phải đến số 24 cách hai con phố Trương Đông đến cửa hàng tiện lợi mới được.

"Mì khô anh nấu không có mùi vị gì cả. Em sẽ không ăn. Đi mua mì gói cho em đi mà!" Lữ Tiểu Ngư không vui.

“Anh không đi,” Lữ Thụ nói khi chuẩn bị thay giày.

“Vậy thì anh gõ quả óc chó nhỏ quanh cổ anh cho em ăn.” Ánh mắt Lữ Tiểu Ngư lóe lên.

“Gõ em ấy, đừng nghĩ đến chuyện này nữa được không hả?” toàn thân Lữ Thụ có chút không tốt, thứ cậu đeo trên cổ không phải quả óc chó, mà là hoa văn trên đó có chút giống mà thôi, nhưng là đen và tròn cũng hơi bất thường.

Đây là thứ đã bị bỏ rơi trong trại trẻ mồ côi cùng với cậu, nó có vẻ không có gì nổi bật. Mặc dù Lữ Thụ thường xuyên chỉ trích nhân viên trong cô nhi viện đó hơi thiếu trách nhiệm, nhưng Lữ Thụ phải thừa nhận tính cách của bọn họ khá đàng hoàng, nếu không sẽ không giữ được thứ này, vẫn mang theo bên người.

Vật này đối với người khác không có ích lợi gì, nhưng đối với Lữ Thụ lại là một niệm tưởng lớn.

Nếu như... Cậu nói là nếu như, nếu cha mẹ cậu muốn lại thông qua thứ này tìm lại cậu, đây không phải là một bằng chứng sao?

Mặc dù không có khái niệm về cha mẹ, nhưng cậu đã sống tốt một mình trong nhiều năm.

Lúc đầu có một phụ huynh đến trại trẻ mồ côi, muốn nhận một đứa trẻ, khi viện trưởng nắm lấy tay cậu bước đến trước cặp vợ chồng lạ mặt, cậu đã có một số kỳ vọng vào chữ cha mẹ.

Tuy nhiên, khi bên đối phương khinh thường cậu vì ốm yếu và bệnh tật, dấu vết của sự mong đợi đó đã biến mất.

Đối với bản thân mà nói, thực sự không quá cần cha mẹ, Lữ Thụ thỉnh thoảng nghĩ như vậy.

Nhưng khi thực sự muốn vứt bỏ nó... cậu vẫn có chút không nỡ.

“Anh nói lại lần nữa, thứ này không thể ăn được.” Lữ Thụ tức giận nói.

“Em dám uống thuốc bắc của người khác, thứ này có gì mà không dá ăn!” Lữ Tiểu Ngư không phục.

Lữ Thụ đi tiểu ngay tại lúc đó, em con mẹ nó nói thật là có đạo lý!

“Lữ Thụ, anh đã thay đổi, anh trước đây không phải như thế này!” Lữ Tiểu Ngư bình tĩnh nói, “Năm trước anh còn giúp em...”

Lúc này sắc mặt Lữ Thụ liền tối sầm lại: "Lữ Tiểu Ngư, đủ rồi... Anh nói cho em biết, nếu như em lại xem phim truyền hình ngôn tình, anh liền đập vỡ TV!"

“Vậy thì phải trả cho chủ nhà tám trăm tệ.” Lữ Tiểu Ngư bình tĩnh phân tích.

“Mẹ nó, mẹ nó, anh đi mua mì gói cho em!” Lữ Thụ xoay người đi ra ngoài.

Đứng ở cửa, Lữ Thụ siết chặt cổ áo, mùa đông ở Lạc thành quả thực có chút lạnh.

Chợt cậu cảm thấy mi mắt có chút ươn ướt, ngẩng đầu nhìn không biết những bông tuyết mịn bắt đầu bay trên bầu trời từ lúc nào.

Những mảnh tuyết mịn như nhung, chậm rãi từ trên trời rơi xuống mặt đất, trôi trên mặt đất, trên mái hiên, trên người Lữ Thụ.

Tại sao quan hệ giữa anh và Lữ Tiểu Ngư lại tốt như vậy? Đứng ở ngưỡng cửa, Lữ Thụ nhìn những bông tuyết trắng xóa từ trên trời rơi xuống, thật ra cậu cũng không quá rõ.

Chẳng lẽ là ngày 14 tuổi bị sốt ở cô nhi viện, Lữ Tiểu Ngư tự mình rót cho mình một cốc nước nóng? Lúc cậu bị người khác bắt nạt ở cô nhi viện, Lữ Tiểu Ngư luôn gọi viện trưởng cho cậu sao?

Có lẽ mọi người đều không có chỗ dựa vài, ôm lấy nhau sưởi ấm?

Hoặc có thể Lữ Tiểu Ngư tin tưởng cậu mà không có lý do và phụ thuộc vào cậu, cho cậu một tinh thần trách nhiệm không thể giải thích được.

“Quan tâm tại sao làm gì,” Lữ Thụ mỉm cười, nếu như đã không có cha mẹ hay người thân trên thế giới này, có thêm một em gái thì có gì sai? Kể cả khi cô em gái này suốt ngày gây rắc rối cho cậu.

Mùa đông trời tối nhanh hơn, vì đã là mùng 3 tết nên phố vắng bóng người đi bộ, thi thoảng mới có mấy chiếc xe tải chạy qua, đón Tết vẫn chạy hàng, cuộc sống của mọi người đều không dễ dàng.

Không hiểu vì sao, Lữ Thụ đột nhiên nhớ tới ban ngày người biểu diễn nhào lộn bị bắt đi, chẳng lẽ người biểu diễn đó chính là biểu diễn siêu phàm mà mọi người đang phỏng đoán trên mạng? Người tu đạo có thực sự tồn tại?

Tại sao tất cả những điều này chỉ là tưởng tượng trong quá khứ,

Nhưng năm nay, nó dường như đột ngột đi vào cuộc sống của mọi người.

Hôm nay, có một người khác đã gây ấn tượng sâu sắc với Lữ Thụ, đó là chàng trai trẻ tên Tri Vi, người mà cậu đã gặp sau khi rời hậu trường.

Lữ Thụ hơi phân tâm khi nghĩ về thế giới lộng lẫy hơn có thể tồn tại.

Vào lúc này, tiếng gió quét tới trước mặt Lữ Thụ như vỡ vụn, tuyết bay bay đầy trời đặc biệt lộng lẫy dưới hai chùm đèn cực lớn.

Sau khi ánh sáng phát ra từ phía sau, Lữ Thụ mới nhìn lại, ánh đèn pha chói mắt làm cho cậu có chút choáng váng.

Nhưng dù vậy, cậu vẫn có thể nhận ra đó là một chiếc xe tải to lớn, đang lao về phía cậu như một con dã thú.

Tiếng rít của má phanh cọ vào lốp và tiếng rít của lốp nghiến vào mặt đất cùng nhau vang lên.

Nhưng con thú đã mất kiểm soát.

Chỉ là thời gian trôi qua trong chốc lát, không khí bị ép tới gần như biến dạng, trong đêm đen này, Lữ Thụ đã bị một con cự thú to lớn đánh bay mất rồi.

Thân thể của cậu xuyên qua màn tuyết phía sau như diều đứt dây, thế giới của Lữ Thụ như chậm lại, không hiểu sao cậu đột nhiên nhớ tới có người nói rằng trước khi chết, người ta sẽ lập tức nhớ lại một đời của chính mình.

Lữ Thụ nhắm mắt lại muốn nắm bắt thời cơ, xem cha mẹ gửi cậu vào cô nhi viện trông như thế nào... Nhưng cậu không thấy gì cả.

Lữ Thụ cảm thấy cuộc sống của mình đang chết dần chết mòn, giống như tất cả những điều tốt đẹp trên thế giới này cuối cùng cũng sẽ tàn lụi.

Đúng lúc này, mặt dây chuyền trên ngực cậu đột nhiên hóa thành cát bụi, không, chỉ là lớp vỏ cứng đến mức Lữ Tiểu Ngư dùng búa không thể phá vỡ, hóa thành cát bụi.

Cuối cùng, có một hạt khó tả bên trong lộ ra, một chút giống như quả hạnh, một chút giống như một ngôi sao.

Ngôi sao hòa vào trong cơ thể cậu, trôi theo dòng sông máu, cuối cùng ở trong lòng bàn tay Lữ Thụ, cuối cùng phun ra một dòng nước ấm áp, nó hoàn toàn biến mất khỏi nhận thức của Lữ Thụ.

Dòng nước ấm áp đó giống như một đại dương đi từ nam lên bắc trên Thái Bình Dương, hòa vào lòng Lữ Thụ.

Thịch!

Thịch!

Thịch!

Với nhịp tim mạnh mẽ, ngọn lửa trắng bùng lên trong tim.

Đúng vậy, ngọn lửa hừng hực vốn đã dập tắt trong người nhưng rồi lại nhen nhóm, niềm vui đoàn tụ sau cửu biệt trùng phùng Lữ Thụ cảm thấy thoải mái trước nay chưa từng có.

Ngọn lửa rực cháy này vốn dĩ thuộc về cậu, như thể từ đất trời xuất hiện, một đạo lỹ vẫn hằng bất diệt.

Bốp một tiếng, Lữ Thụ ngã xuống đất không phát ra tiếng động.

Tài xế xe tải nhảy ra khỏi xe, nhìn Lữ Thụ đang nằm dưới đất với vẻ mặtdo dự, anh ta hối hận vì nếu như bản thân không lái xe khi mệt mỏi thì sẽ không bao giờ xảy ra chuyện như vậy.

Tài xế chậm rãi đi tới trên người thiếu niên, xe của anh mua bảo hiểm toàn bộ, vài triệu cũng có thể đền được, cũng không đến nỗi thấy chết không cứu. Đột nhiên thiếu niên động đậy một chút, người tài xế ngạc nhiên bước tới.

Kết quả, còn chưa kịp đi tới chỗ cậu, Lữ Thụ đã từ từ chống người lên, mặt đầy tơ máu: "Anh gây chuyện lớn rồi!"