Vân gia gần đây đều vì việc hôn sự ba vị ca ca của Vân Nguyệt mà bận rộn, thuận tiện cũng đem việc chuẩn bị của hồi môn cho nàng sau này kết hôn chuẩn bị một thể.
Nam gia cũng chẳng nhàn rồi hơn là mấy, hai đứa con gái chuẩn bị xuất giá, chỉ còn lại con trai duy nhất vẫn chưa có đánh tiếng gì. Nam Hạo Vĩ cũng có chút sốt ruột, hai muội muội trong lòng cũng vướng bận ca ca, lúc chuẩn bị của hồi môn cho mình, cũng chuẩn bị sính lễ cho ca ca thu xếp thỏa đáng, chờ tẩu tẩu gả tới.
Buổi sáng Vân Nguyệt quấn lấy gia gia thao âʍ ɦộ một lúc, giữa trưa ăn cơm xong, Vân Nguyệt thừa dịp cả nhà đều ở nghỉ trưa, lén đi Nam gia.
Vân Nguyệt từ sau khi trở về, vẫn chưa có đến Nam gia chơi, Nam gia cái ca ca cũng nên đi “Nhìn xem”, còn cha nuôi lúc nhỏ giúp nàng ngăn khóc quấy, cũng nên đi “Hiếu kính”.
Vân Nguyệt mỗi lần thời gian trước khi hành kinh, vυ' sưng to lớn hơn một vòng, rất khó chịu, hơn nữa tính dục cũng trở nên càng thêm mãnh liệt. Nhưng lần này càng mạnh.
Nàng muốn mượn cơ hội này đi hoàn thành chính nguyện vọng trong lòng mình, hy vọng có thể viên mãn trở về.
Tẩu tẩu sắp gả vào cửa, chính là để chị dâu em chồng quan hệ qua lại tốt, nàng cũng không thể mãi da mặt dày ăn vạ nhà mẹ đẻ, tẩu tẩu vào cửa về sau côn ŧᏂịŧ lớn của các ca ca cũng sẽ không rảnh bận tâm chính mình, nàng tính dục lại mạnh như vậy. Ba vị ba ba cùng gia gia cũng có vợ của mình muốn chiếu cố, không thể mỗi lần đều đem côn ŧᏂịŧ lớn phân cho nàng, dù nãi nãi cùng mụ mụ không so đo, nhưng này cũng không phải kế lâu dài.
Nhìn các ca ca đều thành gia, nàng cũng tới tuổi thành hôn rồi, nàng hẳn cũng nên vì mình tìm một chỗ, tổ kiến chính mình gia đình, tìm được côn ŧᏂịŧ lớn thuộc về chính mình, huống chi trong thôn còn có vị ca ca vẫn luôn chờ nàng, cũng phải cho hắn một công đạo.
Nam gia nhiều thế hệ làm nghề y, có cái sân riêng, dùng để làm nơi cất dược liệu cùng trị bệnh, Nam gia dược phòng, vì vậy tồn tại.
Phóng dược liệu, dược phòng được thiết kế đông ấm hạ mát, Vân Nguyệt ngày trước từng rất nhiều thời gian ở bên trong dược phòng chơi.
Vân Nguyệt không đi Nam gia chính viện, lén đến dược phòng, lặng yên không một tiếng động.
Dược phòng dược hương tràn đầy, Vân Nguyệt một đường đi tới bực bội bị dược hương trước mắt cản trở, cuối cùng cũng thấy người tao nhã sâu trong tâm trí được trấn an.
Nam Dụ đang đem dược liệu phơi khô phân loại, Vân Nguyệt thời điểm đi vào thấy Nam Dụ đưa lưng về phía cửa.
Nam Dụ sau lưng là một phương cái bàn làm bằng gỗ tốt, Vân Nguyệt không hiếm thấy hắn tại cái bàn này viết phương thuốc, Vân Nguyệt vẫn như ngày trước, đi đến trước bàn, dẫm lên cái ghế ở trước bàn bò lên. Vừa thấy động tác dẫm ghế bò lên trên bàn, liền biết là “Kẻ tái phạm”. Vân Nguyệt thấy Nam Dụ đang muốn xoay người, vươn đôi tay từ phía sau che kín đôi mắt Nam Dụ: “Đoán xem ta là ai nha?”
Nam Dụ kỳ thật đã nghe được tiếng sột sột soạt soạt liền biết có người tới, nhưng vẫn luôn chưa phát ra tiếng nói, Nam Dụ nhận thức người bên trong ngoại trừ nha đầu kia, liền không còn ai trêu người cợt nhả như vậy.
Người bịt mắt lên tiếng, vẫn là trước sau bộ dáng lanh lợi như vậy, cảm tạ trời xanh, dù nàng đến nơi phồn hoa rèn luyện, lúc trở về vẫn là tiểu cô nương thanh thuần.
Nam Dụ không nhanh không chậm sờ soạng đóng hộp đựng thuốc lại, mới từ từ xoay người, nắm lấy tay nàng, Vân Nguyệt mặt mày mỉm cười, nhu tình vạn chủng, mang theo một tia mị hoặc cấm dục, quỳ gối trên bàn, nghiêng đầu nhìn.
Nam Dụ mở rộng vòng tay mình: “Chào mừng Nguyệt Nhi trở về” Vân Nguyệt rất biết điều, nhào vào trong lòng ngực Nam Dụ.
Hai người dây dưa ôm một hồi lâu mãi mới chụi tách ra, Nam Dụ trên người đầy mùi thuốc, khiến Vân Nguyệt tâm tình treo ngược cành cây.
Vân Nguyệt vẫn luôn suy nghĩ mông lung, ngoại trừ Vân gia bởi vì thân mình nàng đặc thù cho nàng lời khuyên, kỳ thật còn có một nguyên nhân rất quan trọng, chính là nàng đã gặp qua rất nhiều nam nhân ưu tú, nhưng không ai có thể lọt vào mắt nàng.
Nam Dụ ôm lấy cô nương mình yêu quý vào trong l*иg ngực, tâm nguyện ba mươi năm rốt cuộc viên mãn, hắn biết không phải mình tự đơn phương chờ đợi, cô nương đi xa vẫn trở về trong l*иg ngực mình.
“Rốt cuộc chịu tới gặp ta, trong khoảng thời gian này ca ca vẫn luôn đợi em đến, em thì tốt rồi vẫn luôn chơi vui vẻ đến bây giờ mới nhớ tới ta, có nên đánh hay không” nói liền duỗi tay đánh lên mông Vân Nguyệt bạch bạch, Vân Nguyệt có điểm ủy khuất, nhưng càng vui mừng.
“Ca ca, đừng nóng giận, em gả cho anh được không?” Vân Nguyệt ở bên tai Nam Dụ ném một viên bom, sau đó một ngụm ngậm lấy vành tai Nam Dụ nhẹ nhàng cắn xé.
Nam Dụ trên mặt không hiện mảy may cảm xúc gì, nhưng Vân Nguyệt biết hắn thân mình hiện tại đang căng chặt, Nam Dụ hoãn một hồi nói: “Được!”
Vành tai hắn bị Vân Nguyệt ngậm chơi, Nam Dụ cũng không tức giận, chỉ tận lực khắc chế chính mình. 30 tuổi xử nam vẫn ở nhà, tuy rằng đối mặt với chính cô nương mình yêu, thân thể này sẽ đau đến mức tận cùng, nhưng vẫn là phải nhịn.
Vân Nguyệt đối với Nam Dụ xem như rõ ràng, so với chính mình còn hiểu biết, nếu nàng không gì kiêng kỵ, như vậy Nam Dụ chính là “Thanh quy giới luật” thận trọng từ lời nói đến việc làm thực tiễn giả.
Hai người đều ở hai thái cực, nhìn như đường thẳng song song sẽ chẳng bao giờ giao nhau, nhưng trên thực tế lại phù hợp như vậy.
Vân Nguyệt đại khái quên mất, nàng hiện tại là cái dạng này còn có một nửa đều là do Nam Dụ, nàng vào đại học đi ra ngoài một chuyến, nàng mỗi ngày quấn lấy nam nhân nhà mình để thao âʍ ɦộ ăn dươиɠ ѵậŧ bọn họ. Tuy rằng mỗi lần Vân Nguyệt bị nam nhân nhà mình thao tàn nhẫn, đều sẽ lãng kêu “Không biết ai sẽ cưới nàng đĩ nhỏ dâʍ ɖu͙© này” nhưng là trong lòng biết, mặc kệ chính mình biến thành cái dạng gì, đều có một người sẽ luôn đứng lại chờ nàng, cho nên nàng có thể không kiêng nể gì chơi đùa.
Nàng ăn đủ vành tai hắn rồi, ở bên tai hắn thổi một ngụm nhiệt khí: “Ca ca hôn em nha” nói liền quay đầu tìm môi Nam Dụ.
Nam Dụ bị Vân Nguyệt thôi khi nóng trong đầu hoàn toàn trống rỗng, không thể nề hà, hai người đều là người trưởng thành rồi, vừa rồi có lẽ cả đời, Nam Dụ nhìn mặt mày Vân Nguyệt liền biết nàng đã bị khai bao. Dung nhan kiều nộn càng thêm diễm lệ, hiển nhiên đã bị nam nhân chơi qua, hơn nữa còn không ngừng một hồi hai lần, trong lòng càng thêm bất đắc dĩ, nhưng là ai đã làm người hắn yêu như vậy trở thành tiểu yêu tinh!
Vừa rồi hắn còn muốn bất động chịu đựng tiểu yêu tinh này, nhưng hiển nhiên tiểu yêu tinh hôm nay lần đầu tiên lại đây tìm hắn liền tính toán không buông tha hắn.
Vân Nguyệt hôn mãnh liệt, Nam Dụ tuy rằng không có kinh nghiệm, nhưng hắn có lý luận tri thức, chính là vẫn luôn kém một cái thực hành, hiện tại có đối tượng thực hành. Nam Dụ thực nhanh từ bị động chuyển thành chủ động, đem Vân Nguyệt đinh hương cái lưỡi há mồm ngậm lấy cẩn thận ngoáy lộng, tựa hồ muốn đem món nợ của Vân Nguyệt nhiều năm như vậy đòi lại một lần. Hai người hôn đến quên hết tất cả.
Vân Nguyệt cũng động tình không thôi, đối mặt với Nam Dụ cùng gia gia, ba ba, ca ca nhà mình không giống nhau, Nam Dụ là nam nhân đầu tiên đối với nàng có ý yêu mến, nàng về sau dựa vào, bạn bè, hai người sẽ tương thân tương ái, thề sống chết không dời sống quãng đời còn lại.
Nam Dụ mặc quần áo nhìn gầy, cởϊ qυầи áo lại có thịt, hàng năm lên núi hái thuốc, trên người thực rắn chắc, Vân Nguyệt vυ' vốn đẫy đã, hơn nữa nàng nguyệt sự sắp tới, này sẽ động tình, nàng bị Nam Dụ gắt gao ôm vào trong ngực, một đôi vυ' vừa trướng vừa đau rất khó chịu.
Vân Nguyệt ở trong thân thể tìиɧ ɖu͙© đã bị gợi lên, không kìm được cọ xát ngực Nam Dụ, vυ' đè ép giữa hai người thân thể chi gian, nước mắt không tự giác rơi xuống.
Nam Dụ nếm tới có chút hương vị đó là nước mắt.
Nam Dụ nhẹ nhàng buông Vân Nguyệt ra môi đã bị hắn hôn đến hồng nhuận giống như Huyết Như Ý, nhìn Vân Nguyệt nước mắt rào rạt rơi xuống, đau lòng không thôi, lau khô nước mắt trên mặt nàng, nhẹ giọng hỏi: “Là ca ca hôn làm đau Nguyệt Nhi sao, ca ca lần đầu tiên hôn cô nương, làm không tốt, thật xin lỗi Nguyệt Nhi.” Thanh âm như nước suối chảy qua khe đá xanh, leng keng thanh nhuận, trấn an nhân tâm.
Thừa dịp Nam Dụ buông mình ra, hai người hô hấp để thở, Vân Nguyệt vẫn khóc nhỏ lắc đầu nói: “Không phải ca ca làm đau em, là vυ' em quá trướng đau quá” quỳ gối trên bàn mắt hạnh má đào, nhạt nhẽo xuân sơn, khóc như hoa lê đái vũ.
Nam Dụ trấn an nói: “Nguyệt Nhi, chúng ta đi vào trong, ca ca xem cho em, được không?”
Bị Nam Dụ bế ngang lên, Vân Nguyệt ôm lấy cổ Nam Dụ, tuy rằng vυ' rất đau, vẫn là tựu động nâng môi đi tìm Nam Dụ mang theo một chút chua xót dược hương trên cánh môi.
Hai người một đường hôn tới trong dược phòng, nơi đó là nơi Nam Dụ cùng Nam Hạo Vĩ ngày thường làm nghề y mệt mỏi nghỉ ngơi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~
Tác giả: Mấy cái về y thuật là tự bịa, không có liên quan đến chuyên môn.