Buổi chiều thời gian yên tĩnh, Vân Kiệt, Vân Linh, Vân Dương nghe muội muội nhà mình bị tiểu thúc ( ba ba ) khai bao kêu lãng, cũng có chút nhịn không được, liền đi tìm Nam gia huynh muội chơi.
Vân Chiêu cùng Thủy Thiên Hương nhìn ba cháu trai lại đi Nam gia, biết chuyện hôn sự cũng nên đến đề xuất.
Trong bắc phòng Liễu Mai cũng cùng Vân Tử Thiện, Vân Tử Sơ thao bướm thao vui vẻ vô cùng.
Buổi chiều 4 giờ, ánh mặt trời đã dần tắt, Vân Tử Sơ cùng Vân Tử Thiện còn phải xuống ruộng xem mầm ngô buổi sáng cần tưới không, đành đem Liễu Mai ôm tới phòng Vân Nguyệ , Liễu Mai bức còn cắm dươиɠ ѵậŧ Vân Tử Sơ.
Vân Tử Học ngủ hơn một giờ, sức lực cũng khôi phục, nghe được trong phòng có tiếng động, mở to mắt, liền nhìn thấy Liễu Mai bức cắm đại ca dươиɠ ѵậŧ, bị đại ca bế tới giường Vân Nguyệt, nằm ngat bên người mình.
Vân Tử Học bên tay phải là con gái vừa khai bao, bên tay trái là chính là thê tử của mình, nhân sinh thỏa mãn.
Liễu Mai quấn lấy Vân Tử Sơ không cho Vân Tử Sơ đi, Vân Tử Sơ không có biện pháp, sải bước lên giường, dùng sức chọc bướm Liễu Mai mấy chục phát, Liễu Mai mới cảm thấy thỏa mãn buông ra. Vân Tử Thiện nhìn con gái ngủ say, trộm bò lên trên giường hôn hôn con gái.
Lúc sau đem hai người giao cho Vân Tử Học, Vân Tử Thiện cùng Vân Tử Sơ mới ra đồng.
Liễu Mai nằm trong l*иg ngực Vân Tử Học, vυ' bị Vân Tử Học niết ở trong tay thưởng thức, hai người câu được câu không lén lút trò chuyện “Tam ca, Nguyệt Nhi tiểu huyệt có sướиɠ không, có phải hay không anh đã thao qua bướm của Nguyệt Nhi, liền không muốn thao bướm của Mai Mai nữa.”
“Mai Mai dấm của con gái cũng có thể ăn, em bị cha mỗi ngày thao, cũng không thấy chúng ta huynh đệ nổi ghen, thật là cái bình dấm chua” hôn hôn Liễu Mai thủy nhuận cánh môi.
“Mai Mai mới không phải bình dấm chua, nhìn con gái trưởng thành, em cũng thực vui vẻ, nhưng nhìn đến đại dươиɠ ѵậŧ vốn thuộc về em phải chia sẽ với con gái, em có chút đau lòng” Liễu Mai đem bàn tay tới chỗ con gái cùng Vân Tử Học giao hợp, nhéo nhéo tinh hoàn ở bên ngoài tiểu huyệt Vân Nguyệt bẹp bẹp.
“Đừng buồn mà, nhà chúng ta bảy căn đại dươиɠ ѵậŧ, còn có thể để cho mẹ con hai người bị đói sao, Nguyệt Nhi sớm hay muộn là phải gả đi, dươиɠ ѵậŧ của tam ca vĩnh viễn là của Mai Mai, ngoan a” nói xong ôm Liễu Mai thật chặt
Nam gia.
Tĩnh Di cùng Thanh Di là tỷ muội song sinh, tỷ tỷ là Tĩnh Di, muội muội là Thanh Di, hai tỷ muội đang giúp ca ca phơi dược liệu, thấy ba anh em Vân Gia đến, vui vẻ không thôi.
Ca ca cùng cha ăn cơm xong đã lên núi hái thuốc đi, trong nhà chỉ có hai tỷ muội.
Tam huynh đệ ở Nam gia cần mẫn, cũng biết một ít dược lý, giúp đỡ Nam gia tỷ muội đem dược liệu phân loại phơi xong.
Tỷ muội hai người tính tình đều an phận, không làm ầm ĩ, nhìn Vân Gia ba huynh đệ nhân lúc trời nắng phơi dược mà đổ mồ hôi, ba người đi đến phòng khách nghỉ ngơi, tỷ muội đem rượu mơ hai nàng tự tay ủ lấy ra để ba huynh đệ giải khát.
Tĩnh Di cầm khăn lông ướt đưa cho Vân Kiệt cùng Vân Linh lau mồ hôi, muội muội Thanh Di vì Vân Dương lau mồ hôi, năm người dưới ánh mặt trời, sáng ngời loá mắt, chân chính duyên trời tác hợp.
“Nghe nói Nguyệt Nhi muội muội đã trở về, như thế nào không đi theo ba ca ca lại đây chơi” Tĩnh Di nhìn Vân Kiệt uống xong rượu mơ xanh lúc sau hỏi.
Ba huynh đệ đều biết chuyện của muội muội thật sự có khả năng dọa đến tỷ muội này, vì thế Vân Kiệt trả lời trước: “Nàng ở nhà nghỉ ngơi mấy ngày, quá hai ngày chúng ta sẽ dẫn nàng lại đây tìm các người chơi.” Nói xong Vân Kiệt liền đem Tĩnh Di ôm trong lòng ngực: “Có nhớ ta, mấy ngày không gặp, thế nhưng lại hỏi Nguyệt Nhi trước, em nói nên như thế nào trừng phạt?”
“Tĩnh Di không biết, đều do đại ca quyết định” dựa vào trong l*иg ngực Vân Kiệt, thời tiết tuy nóng, nhưng không cảm giác được một chút nóng, thực an tâm, tuy rằng biết Vân Kiệt muốn trừng phạt nàng, nhưng nàng một chút cũng không sợ, biết ba huynh đệ luyến tiếc tỷ muội các nàng
Thanh Di quần áo đã bị Vân Linh cùng Vân Dương cởi ra chỉ còn nội y, hai huynh đệ mỗi người một bên xoa vυ' Thanh Di, hương hoạt ngọt lành.
Vân Kiệt ngày trước có đi theo một vị đạo sĩ vân du tứ phương học qua một ít phong thuỷ, mấy năm gần đây Vân Gia thôn có việc hiếu hỉ, đều tìm hắn nhìn xem ngày.
Hắn vẫn luôn muốn chờ muội muội trở về mới kết hôn, hiện tại muội muội đã trở lại, muốn tính chuyện kết hôn, để mọi người đều an tâm, tháng sau có cái ngày hoàng đạo, tháng 5 thời tiết vẫn chưa quá nóng, thích hợp gả cưới.
“Vậy phạt Tĩnh Di cùng Thanh Di gả cho ba huynh đệ chúng ta được không?” Nói xong Vân Kiệt khẽ hôn môi Tĩnh Di, khoang miệng bên trong tràn đầy mùi hương thanh mai.
Ba huynh đệ không cần chờ Tĩnh Di hai tỷ muội trả lời, chỉ lo đem thứ mình muốn ăn đến trong miệng thì tốt rồi.
Tĩnh Di cùng Thanh Di còn chưa khai bao, phụ thân cùng ca ca các nàng đều nghe theo ý nguyện của hai tỷ muội.
Phụ thân các nàng là Nam Hạo Vĩ là cha nuôi của bốn người cháu Vân gia, nhưng kỳ thật là làm cha nuôi của Vân Nguyệt, Vân Nguyệt mới vừa sinh ra khóc nháo không ngừng, liền dựa theo thói quen của Vân gia thôn. Thủy Thiên Hương cùng Vân Tử Thiện cõng lương khô không đợi trời tờ mờ sáng, liền đến ngã tư đầu thôn ngã ở nơi đó chờ buổi sáng chờ người đầu tiên đi ngang qua ngã tư, ngày đó vừa lúc Nam Hạo Vĩ muốn đi lên núi hái thuốc, thời điểm thật sớm đã đi ra ngoài, để chuẩn bị cho bất cứ tình huống nào, khi đi ngang qua cửa thôn ngã tư đường liền nhìn thấy Vân Tử Thiện cùng Thủy Thiên Hương mẹ con hai người ở nơi đó đứng nhìn hai bên đường, như là chờ đợi người nào.
Hai mẹ con rốt cuộc chờ tới sáng sớm chờ được người qua đường đầu tiên, vội vàng ngăn Nam Hạo Vĩ lại, nói ra ý muốn, Nam Hạo Vĩ thê tử bởi vì sinh hai đứa con gái khó sinh mất sớm, Nam Hạo Vĩ cũng lại không cưới vợ kế, cứ một mình nuôi ba huynh muội Nam gia, thực sự không dễ, cũng may Vân gia thôn nhiều thế hệ hỗ trợ lẫn nhau, hắn cuối cùng nuôi lớn được mấy đứa nhỏ, lớn nhất con trai Nam Dụ đều có thể chiếu cố hai muội muội.
Nghe xong ý muốn của hai mẹ con Thủy Thiên Hương, Nam Hạo Vĩ cũng không đành chối từ, liền trực tiếp đáp ứng. Dược cũng không đi hái nữa, liền đi Vân gia, vì Vân Nguyệt xin một dây tơ hồng ở ngôi miếu đầu thôn, mang tới đeo lên cổ nàng, cũng là thần kỳ, vốn dĩ vẫn luôn khóc nháo không ngừng Vân Nguyệt từ khi nhận cha nuôi, đeo tơ hồng, không bao giờ khóc náo loạn.
Cứ như vậy Vân Nguyệt vẫn luôn đeo dây tơ hồng kia đến mười tuổi, mới gỡ xuống gửi lại trong miếu.
Hai nhà cứ như vậy thành kết nghĩa, hiện tại muốn thân càng thêm thân, Vân gia ba nhi tử muốn cưới hai tỷ muội Nam gia. Cũng là tiện trong thôn ngoài thôn.