Vân Thôn Dụ Hoặc (NP)

Chương 1: Từ chức về quê

Vân gia thôn các thế hệ đều dựa vào trồng trọt mà sống, điển hình là tự cung tự cấp kinh tế nông nghiệp cá thể, nam cày nữ dệt.

Vân gia thôn hôn tang gả cưới thực nguyên thủy, gả cưới cơ bản ở trong một thôn liền có thể hoàn thành; có khi cũng có ngoại lệ, nhiều lắm hỏi một thôn bên canh xem có hay không cô nương muốn gả lại đây.

Vân gia thôn cô nương không gả ra ngoài, không biết là khi nào đã hình thành tập tục, liền như vậy vẫn luôn kéo dài tới bây giờ. Nam nhiều nữ thiếu, vì bảo đảm sinh đẻ bình thường, đại đa số trong nhà đều là một thê nhiều phu.

Tuy nói Vân gia thôn rất nhiều gia đình một thê nhiều phu, nhưng đây đều là trải qua đương sự đồng ý mới gả cưới, không có bức bách.

Vân Nguyệt là người duy nhất trong Vân gia thôn đi ra ngoài học. Vân Nguyệt có thể đi học vẫn là nhờ cậy tiểu thúc, hắn một tay dẫn Vân Nguyệt tới đại học.

Nàng năm nay năm thứ năm, nhịp sống đô thị tiết tấu thật nhanh làm nàng cảm thấy dần dần bị lạc mất chính mình. Gần đây nàng cảm giác chính mình vô cùng bức bối, tự an ủi vô số lần càng ngày càng thường xuyên thể xác và tinh thần mỏi mệt, vô pháp lại tiếp tục làm chuyện đó.

Nàng mới vừa đi năm ấy, người trong nhà liền nói cho không muốn nàng ở thành thị sẽ trở về. Vân gia thôn đời đời sống lại đây, còn có thể kém nàng một cái.

Vân Nguyệt chấp hành nghiêm túc, chưa bao giờ lo trước lo sau do do dự dự, này đại khái do tính cách cùng năng lực của nàng hình thành.

Thời điểm từ chức, Vân Nguyệt cấp trên còn kiệt lực tới khuyên bảo. Trước mắt vị này nàng ăn nói nhẹ nhàng, mày liễu mắt hạnh đặc biệt đôi vũ phóng đãng, hắn liền không muốn để nàng từ chức. Vì trước đây hắn vẫn luôn dẫn nàng đi gặp đối tác cũng không khiến hắn mất mặt.

Tốt xấu đã cùng nàng hợp tác 5 năm, nên có ăn ý chức nghiệp tu dưỡng cùng nghiệp vụ năng lực ở công ty rõ như ban ngày. Ở trên bồi dưỡng thuận buồm xuôi gió thành trợ thủ đắc lực thực không dễ dàng, huống chi Vân Nguyệt còn chưa bao giờ cậy đẹp mà kiêu, an phận thủ thường.

Khuyên bảo không có kết quả, Vân Nguyệt đi ý đã quyết, hắn cũng liền không bắt buộc, hắn hiểu rõ cấp dưới như vậy không thể níu kéo được nữa.

Vì thế cứ như vậy Vân Nguyệt quyết đoán mà từ chức, việc đời nàng gặp qua, thành thị coi trọng vật chất nàng cũng không thích, Vân gia thôn yên tĩnh kia mới là nơi nàng cuối cùng muốn ở lại.

Ngày mai chính nàng cáo biệt thành thị nhộn nhịp này, đêm nay nằm trong chung cư đã ở 5 năm nàng tỉ mỉ thu dọn căn nhà, nàng có điểm luyến tiếc.

Hồi ức nhớ lại từng chút kỹ niệm, kỳ thật Vân Nguyệt trong lòng vẫn luôn có nghi vấn, nàng thực hoài nghi ba ba nàng cùng nàng không có quan hệ cha con, tiểu thúc cho nàng đi học đại học mới là ba ba ruột của nàng

Không sai, nhà nàng chính là một thê nhiều phu cái loại này.

Nàng có ba người cha, đại bá nàng là lão đại, ba ba nàng là lão nhị, tiểu thúc là em út.

Nàng trong lòng vẫn luôn hoài nghi nàng là con gái ruột của tiểu thúc. Cũng không phải ba ba không yêu nàng, Vân gia này cả nhà chỉ có mình nàng là khuê nữ, cả nhà đem nàng sủng ở lòng bàn tay. Bằng không nàng cũng sẽ không trở thành nữ nhân duy nhất ở Vân gia thôn trở thành sinh viên.

Nàng hoài nghi nguyên nhân là bởi vì nàng cùng tiểu thúc cảm giác càng thân mật. Vân Nguyệt có ba ca ca, mặt ngoài thoạt nhìn đại ca là con trai đại bá, nhị ca cùng nàng chung một ba ba, tam ca là con trai tiểu thúc.

Gia gia cùng nãi nãi đều còn khoẻ mạnh, nãi nãi chỉ có một trượng phu là gia gia, nàng có ba con trai thời trẻ ba người cũng vô cùng tuấn lãng.

Nghe nói nãi nãi tuổi trẻ khi đó cũng là một đại mỹ nhân, nàng bị gia gia liếc mắt một cái nhìn trúng, liền cưới về nhà.

Gia gia cho người ta có điểm ngây ngốc cảm giác mãng phu, bởi vì dáng người gia gia thoạt nhìn cao lớn vạm vỡ, cao lớn thô kệch. Hắn ở Vân gia thôn thanh danh thực vang dội, hắn trồng trọt làm việc nhà nông mọi thứ tinh thông, lương thực mỗi năm đều so nhà người khác đồng dạng mà nhiều hơn một phần ba.

Hắn còn là một danh ý giỏi,trong thôn gia trước kia đều là gia gia chữa bệnh. Hiện tại không cần nữa, tiểu thúc ở bên ngoài lang bạt mấy năm, cuối cùng vẫn là về Vân gia thôn thừa gia gia y bát, chẳng qua tiểu thúcthời điểm vẫn yêu cầu gia gia tự mình trấn cửa ải.

Ba ba nàng và đại bá cùng nhau phụ trách trong nhà việc nhà nông, còn có đại ca nhị ca, tam ca ở nhà giúp mụ mụ cùng bà vυ' làm một ít việc nặng trong nhà việc nặng.

Nãi nãi có ba con trai ở Vân gia thôn lúc ấy rất nhiều gia đình có con gái muốn làm mai.

Nhưng ba người con trai trăm miệng một lời nói muốn cưới Liễu Mai thôn bên cạnh, gia gia nãi nãi cũng hiểu rõ. Vì thế không nói hai lời, liền nhờ người đến thôn bên làm mai.

Liễu gia thôn bên cũng biết ba người con trai của Vân gia cũng vui mừng hậu lễ, Liễu gia cha mẹ cực kỳ nguyện ý. Chỉ là vẫn muốn hỏi qua ý kiến con gái, biết Vân gia thôn bên tới làm mai Liễu Mai, chỉ thấy kia sinh nguyệt dung mạo Liễu Mai, khuôn mặt đã hồng giống như ngọc Huyết Như Ý, Liễu gia cha mẹ biết đây là nữ nhi đồng ý, liền thống khoái đáp ứng rồi cùng Vân gia bàn việc hôn nhân.

Cứ như vậy Liễu Mai gả cho Vân gia tam huynh đệ.

Vân Nguyệt nhìn nam nữ nơi đô thị bởi vì tình cảm đối với nhau không tín nhiệm, cho nhau nghi kỵ thậm chí có thể bởi vì xuất hiện kẻ thứ ba mà vung tay đánh nhau, tạo thành kết cục không thể vãn hồi.

Nàng đột nhiên rất muốn như mẹ nàng, cũng thực hâm mộ mẹ có thể cùng ba nam nhân ở chung hòa hợp như vậy.

Nghĩ nghĩ tiểu huyệt tự nhiên mà ướt, thân thể thực hư không, nghĩ phải dùng thứ gì tới lấp đầy nàng.

Nàng thời điểm năm tuổi trong lúc vô tình thấy được mẹ cùng tiểu thúc hoan ái, liền đối sự tình có cảm giác mông lung. Sau lại thấy kinh nguyệt lần đầu đến, nàng dần dần biết được sự tính, từ cắp hai ở trọ trên trường lúc sau nàng liền bắt đầu trộm mình tự an ủi.

Tuy rằng đã tự an ủi mười mấy năm, bất quá với nàng tầng màng kia vẫn còn giữ lại hoàn chỉnh.

Nàng kẹp chặt đùi lại cọ xát tiểu huyệt, vẫn là cảm giác không dễ chịu dứt khoát đứng dậy cởi hết váy ngủ cùng qυầи ɭóŧ nhỏ, trần trụi nằm thẳng ở trên giường.

Một tay bắt đầu vuốt ve chính vũ bự của mình, một tay dọc theo mị thịt bình thản khẩn trí vọc xuống dưới sờ đến viên họt le bởi vì vừa rồi kẹp chân cũng đã nhô lên rất lớn âm đế.

Nàng dùng ngón tay cái cùng ngón trỏ nhéo âm đế, nhấc lên buông xuống lặp lại vài lần. Lúc sau lại tiếp tục mềm nhẹ chậm vê, đầṳ ѵú cũng bởi vì âm đế kí©ɧ ŧɧí©ɧ đứng thẳng lên.

Hoa huyệt bên trong dâʍ ŧᏂủy̠ cũng dần dần tiết ra, chậm rãi từ âʍ đa͙σ chảy ra nàng cảm giác được âʍ đa͙σ cũng đã đủ ướŧ áŧ.

Nàng hoa huyệt thực co bóp, cũng rất nhỏ mỗi lần tự an ủi nàng chỉ dùng một đầu ngón tay, không dám đa dụng, sợ hãi xé rách chỗ kia.

Nàng đem ngón giữa ngoái vào âʍ đa͙σ, không dám quá mức thọc sâu, sợ chọc phá tầng màng xử nữ kia vì thế liền ở cửa động uống rượu độc giải khát.

Ngón giữa quấy qua quấy lại cửa động, có thể nghe thấy tiếng nước ào ạt theo ngón tay chảy ra.

“Ân ~ ân ~~ a ~ a, thật thoải mái a, Nguyệt Nhi chính mình đem chính mình thao lộng thật thoải mái a. Muốn mau một chút a, dâʍ đãиɠ Tiểu Nguyệt Nhi muốn cao trào ~ a ~.” Ngón giữa nghe lệnh Vân Nguyệt tốc độ ngoáy nhanh hơn còn tiếp tục bắt chước côn ŧᏂịŧ động tác thọc vào rút ra hoa huyệt, ra ra vào vào.

“A, tới rồi tới rồi, Nguyệt Nhi muốn ra, muốn phun nướ© ŧıểυ a ~~~” Vân Nguyệt cảm giác chính mình muốn cao trào, sợ hãi làm dơ khăn trải giường, ngày mai không thể dọn dẹp. Liền chạy nhanh đến toilet, kết quả vẫn là không có tới kịp, nửa đường liền mất khống chế tè ra.

Nàng đỡ vách tường, nhìn chính dâʍ ŧᏂủy̠ của mình như nam nhân đi tiểu từ hoa huyệt nơi đó phun ra. Giằng co vài giây, dâʍ ŧᏂủy̠ còn dư lại theo đùi chảy xuống, nàng đứng lại chỗ đó dâʍ ɖị©ɧ bị ánh đèn chiếu rọi mà lấp lánh.

Bởi vì vừa rồi cao trào, nàng tiết khí thân thể không một chút sức lực, nàng ngồi ở trên bồn cầu nghỉ ngơi chút. Đem hoa huyệt vừa rồi khống chế được không cùng nướ© ŧıểυ trên mặt đất dâʍ ŧᏂủy̠ dọn dẹp sạch sẽ, sau đó nàng ôm vui vẻ mong ngóng về nhà nặng nề ngủ thϊếp đi.