Trò chơi gϊếŧ chóc của các sĩ quan Nhật bắt đầu như mong đợi.
Tất cả người chơi được phân công đi đào mương đều nơm nớp lo sợ, vào ngày này đều đặc biệt vùi đầu vào công việc, sợ không cẩn thận bị chọn phải mất đi cái mạng nhỏ của mình. Ngược lại, các những người chơi nữ phụ trách nấu cơm giặt giũ ở phía sau né tránh kiếp này, chỉ cần tiếp tục tránh né những binh lính Nhật Bản tùy thời có thể cởϊ qυầи lộ ra thứ đồ chơi ướp muối là được.
Nhưng mà dựa vào sự ngoan ngoãn cùng trầm mặc, làm sao có thể tránh được lưỡi lê của địch nhân.
Kẻ xâm lược sẽ không bao giờ bởi vì bên bị hại thuận theo mà đình chỉ sự xâm lược của mình, trong mắt bọn họ, nô ɭệ chính là nô ɭệ, chết tên này, còn có tên tiếp theo. Giống như trong một chuồng lợn, ai sẽ tha thứ cho số phận của món ăn vì nó đang vất vả lầy lội?
Khi một người chơi được chọn, khuôn mặt của hắn không thể tin được.
"Không được, ta rõ ràng làm rất việc nhiều, ta rõ ràng rất hữu dụng! Hắn không biết nói tiếng Nhật, vừa kịch liệt phản kháng giãy dụa, đẩy binh lính Nhật Bản tới muốn chế phục hắn nhét vào bao tải, vừa hướng hán gian Vương lão nhị duy nhất trong đám người có thể giao tiếp với đám người Nhật kia rống to: "Ngươi nói với bọn họ! Thay người khác! Giữ lại ta, ta còn hữu dụng, ta làm việc so với ai cũng đều nhiều hơn..."
Vương lão nhị ở một bên chắp tay, hiển nhiên đã quen với một màn này, thật đúng là cười tủm tỉm làm phiên dịch lại cho Đại Tá: "Đại Tá đại nhân, con heo kia nói hắn rất biết làm việc, hy vọng Đại Tá tha cho hắn một mạng.”
Sĩ quan Nhật Bản nhướng mày: "Ôi, nhưng ta đã nhìn trúng sức lực của hắn, người như vậy chơi mới thú vị, không giống như những kẻ ốm yếu kia, không đánh mấy cái liền chết.”
"Đẩy hắn vào! Bằng lưỡi lê!"
Thể lực của người chơi có mạnh đến đâu cũng không sánh bằng mũi đao bén nhọn kia.
Đùi bị đâm thủng, máu tươi lập tức tràn ra, người chơi cũng phát ra tiếng kêu thảm thiết thê lương. Hắn như thế nào cũng không chịu vào cái bao tải kia, hắn đã nghe nói về những điều ghê tởm mà đám người Nhật đã làm, chúng căn bản không coi trọng mạng người Trung Quốc!
Những con chó này bị điên!
"Lũ Nhật Bản chết tiệt! Lão tử sẽ gϊếŧ các ngươi!”
Hắn hét lớn, một quyền đánh vào mặt binh lính Nhật Bản bên cạnh, nhưng một giây sau liền trực tiếp bị đạn bắn trúng bụng, cứng rắn cướp đi nửa mạng.
Những người khác run rẩy im lặng, không dám dừng lại việc mình đang làm, cũng sợ lần sau sẽ đến lượt mình.
Tiếng kêu thảm thiết không dứt bên tai.
Thân thể tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ chống lại súng ống, tất nhiên là chỉ bị nhét vào bao tải. Một người đàn ông trưởng thành nặng đến nỗi chiếc bao tải không dễ khiêng lên, nhưng hắn bị binh sĩ Nhật dùng chân đá, dùng lưỡi lê đâm, trên mặt đất không ngừng lăn lộn la hét thảm thiết. Nướ© ŧıểυ bẩn thỉu đổ vào bao tải, sau đó là một ngọn đuốc. Tiếng hét phát ra từ bao tải càng nhiều, người Nhật lại càng cao hứng, giống như người nguyên thủy tàn nhẫn cười ha ha, thậm chí còn nhảy dựng lên.
Cuối cùng, chiếc bao bị ném xuống dòng sông băng giá.
Nặng nề rơi vào, có bọt sủi lên.
Trái tim của tất cả người chơi hoàn toàn nguội lạnh.
Khi biết được cốt truyện này có kinh nghiệm thông quan, bọn họ mừng rỡ như điên. Khi nghe nói chỉ cần nhẫn nại là có thể vượt qua ba tuần này, tất cả mọi người đều cảm thấy mình hẳn là người may mắn kia. Cho nên bọn họ tiếp nhận sự lăng nhục của người Nhật, tiếp nhận những đối đãi không phải của con người này, thậm chí tha thứ cho đồng bào của mình bị bắt nạt...
Tuy nhiên, không.
Làm việc nghiêm túc đến đâu cũng có thể bị binh lính Nhật bắn chết bất cứ lúc nào.
Một phát súng bắn chết thậm chí còn may mắn.
Đêm đó, trở lại trại tập trung, người chơi rõ ràng bị kìm nén rất nhiều cảm xúc.
Cùng lúc đó, nội bộ doanh trại Nhật Bản rốt cuộc cũng phát hiện thiếu một tiểu binh không đáng kể. Khi binh lính tuần tra xung quanh phát hiện chiếc bao tải dạt vào bờ sông, họ cũng phát hiện người của mình nằm trong đám lau sậy, khắp người sưng tấy——
Một người lính say rượu trượt chân ngã xuống sông.
Các sĩ quan thậm chí không nhớ tên của hắn và bỏ qua vấn đề này.