Đây là tiếng lòng của tất cả những người chơi còn sống sót trong không gian X.
Có lẽ khi trải qua cốt truyện đầu tiên, bọn họ còn có rất nhập tâm, đắm chìm trong thế giới nhiệm vụ. Nhưng khi số lần càng ngày càng nhiều, tình tiết đã chứng kiến cũng càng ngày càng quỷ dị tàn nhẫn... Ý tưởng duy nhất của họ là sống sót.
Nếu được sống thêm một lần, hãy sống thêm một lần nữa.
Trong khoảng thời gian hưởng thụ, người ta có thể theo đuổi đủ loại say sưa, mộng mị và chết chóc, đi trên mũi dao, chịu biển lửa thử thách.
Thẩm Kinh Niên không nói gì nữa, chỉ yên lặng nằm trên giường của mình.
Mặc dù ở cốt truyện này, thân thể của cậu cũng được điều chỉnh thành một thiếu niên suy dinh dưỡng, nhưng gương mặt từng nổi danh trong không gian X vẫn được rất nhiều người chơi nhận ra. Trong mắt bọn họ, thiếu niên này mạnh hơn so với những người đàn ông vạm vỡ, dù sao đây chính là người có mấy trăm điểm nhiệm vụ.
Một đêm, tâm tư khác nhau.
Nhiều người không thể ngủ được, đến gần sáng mới có thể chợp mắt một lát, nhưng ngay sau đó đã bị đánh thức, bắt đầu công việc lao động mới. Còn có bữa sáng, là mấy cái cơm nắm linh tinh buổi chiều tối hôm qua những người phụ nữ bị yêu cầu làm, không biết dùng nguyên liệu gì, cắn vào rất đau miệng. Sau khi để qua đêm, những quả bóng này tất nhiên lạnh như đá, phải ăn với nước. Nhưng nước cũng lạnh, được múc trực tiếp từ sông nên nếu sạch sẽ đã là tốt rồi.
Rất nhiều người đều không nuốt nổi, ngay cả những người chơi giàu kinh nghiệm cũng phải bức bách mình một phen. Nhưng Thẩm Kinh Niên lại ăn rất vững vàng, nhai vài lần mới uống một ngụm nước.
Bởi vì trong miệng cậu, vị của cái nắm cơm này giống hệt bánh sô cô la dung nham.
Là Tần Lệ đang chiếu cố cậu.
Làm việc cũng không phải chuyện gì to tát, cậu có sự che chở của người điều hành không gian X, cho dù những binh sĩ Nhật kia cố ý làm khó cậu, giây tiếp theo cũng đều bị dời lực chú ý đến nơi khác. Thẩm Kinh Niên cùng phụ nữ vào bếp, tuy rằng vẫn phải nhúng tay vào nước lạnh rửa rau, tự tay làm cơm ngon thịt ngon đưa đến trong tay địch, nhưng ít nhất cũng tốt hơn những người mặc quần áo mỏng manh liều mạng làm việc trong gió lạnh.
Ngày hôm sau, người trở lại thiếu một vài người.
Vì lười lao động, họ bị tên giám sát người Nhật lôi ra ngoài và bắn chết.
Cũng trong đêm đó, một số người chơi cũ bắt đầu giật chăn của các NPC, cố gắng giữ càng nhiều những vật tư có thể quyết định sự sống còn của họ.
"Ngươi làm gì vậy, ngươi làm gì vậy!"
Nhóm bị cướp đầu tiên phải là những người lớn tuổi, cường độ làm việc cao cộng với tinh thần căng thẳng đủ khiến họ suy sụp về thể chất, khi trở về nơi duy nhất có thể nghỉ ngơi này thì lại bị chính người của mình giật mất chăn. ……
"Lão già, ông vốn cũng sắp chết, không bằng làm chút chuyện tốt đem cơ hội sống cho người trẻ tuổi."
Người chơi kia cũng không thèm để ý, nhìn về phía lão già đang quỳ trên mặt đất không có một chút đồng tình hay thương hại, bởi vì tất cả chỉ là cốt truyện, đợi đến khi nhiệm vụ kết thúc cái gì cũng sẽ biến mất vô tung vô ảnh.
Tiếng khóc tuyệt vọng của ông lão vẫn không ngừng vang lên, ông vẫn không hiểu tại sao mình lại rơi vào tình cảnh này, rõ ràng cả đời cũng không có làm bỏ qua chuyện gì. Bị người Nhật xâm lược, hiện tại còn bị người của mình cướp...
"Ngươi trả lại chăn lại." Thiếu niên mở miệng nói chuyện, "Mạnh mẽ lăng nhược, khi dễ lão nhân, rất tự hào sao? ”
“Ngươi ăn hϊếp kẻ yếu người già, ngươi kiêu ngạo sao?”
Lời còn chưa dứt, chăn trong tay hắn đã bị kéo đi.
Thân thủ gọn gàng nhanh đến mức không kịp nhìn rõ.
Sức mạnh không cần thể hiện qua chiến đấu, hành động đơn giản như vậy là đủ. Thẩm Kinh Niên rũ mắt, trong ánh mắt không có bất kỳ biểu tình gì, sau khi trả lại chăn cho ông lão liền không làm gì nữa. Những người khác cướp đồ của NPC cũng có chút áy náy, dù sao đều là người Trung Quốc, cho nên dù thế nào cũng không nên làm hại đồng bào của mình...
Những người già đã lấy lại một chiếc chăn mỏng, thậm chí có phần bốc mùi.
Nhưng cảm xúc kích động, gắt gao quấn lấy, không cho một chút cơ hội cướp đi.
Một đêm này, ngược lại khá hơn một chút, không có hơi lạnh lạnh thấu xương như vậy.