Ngày Đêm Bị Boss Của Thế Giới Kinh Dị Hành Hạ

Chương 23: Chợ hải sản

Mùi tanh nồng nặc kèm theo mùi chua đặc trưng do rác chất thành đống và lên men sinh ra xộc vào mũi mọi người. Vị mặn đặc trưng của đại dương cũng hòa lẫn trong đó, nhưng không có sự trong lành mà chỉ có mùi ôi thiu của nước tù đọng. Mặt đất xung quanh đầy nước nhớp nháp và bẩn thỉu, con cá ngừ thối rữa nằm cuộn, đôi mắt trắng dã trong góc, phần lớn thịt cá đã bị loại bỏ...Tất nhiên, ở đây cũng bày bán rất nhiều hàng hải sản tươi sống nhưng đều bốc mùi thoang thoảng, gần chết nằm trong vũng nước cạn.

Đây là nơi những người chơi đến.

Một khu chợ nhỏ ở một thị trấn ven biển.

Thị trấn thực sự nhỏ, khu vực sinh sống dường như chỉ cách chợ một km, ngoại trừ khu dân cư, quán bar và một khách sạn chỉ có ba tầng. Cuộc sống của người dân cũng hoàn toàn không hiện đại, phụ nữ đi chợ hải sản để chọn bữa ăn ngày hôm nay, những người đàn ông chịu trách nhiệm bán các loại cá.

Khắp nơi đều có thể ngửi thấy mùi tanh hôi thối, như thể cả thị trấn đã chìm trong mùi hải sản thối rữa này.

Thẩm Kinh Niên mở mắt ra.

Thiếu niên bây giờ có thể xem trước mọi cốt truyện, vì vậy cậu luôn có thể biết một số thông tin mà những người khác không biết.

Ở đây, không ai trong số nhóm người chơi cuối cùng sống sót.

Phó bản cốt truyện của không gian X tuy đều có tỷ lệ tử vong, nhưng toàn bộ tử vong cũng tuyệt đối là cực kỳ hiếm thấy.

Cậu nhìn lướt qua một vòng, ý thức được mình đang ở trong một gian phòng khách sạn nhỏ hẹp, bên cạnh chính là hành lý lần này của cậu.

Thiếu niên dừng một chút, sau đó vươn tay lấy thẻ nhiệm vụ trong ba lô ra ——

"Thỏa mãn ước muốn của Ngài.”

Thẩm Kinh Niên rũ mắt, nhìn sáu chữ kia một lát, mới đem tấm thiệp nho nhỏ cất lại trong ba lô.

Vật phẩm cậu thu được cũng không nhiều, ngoại trừ một bộ quần áo bình thường ra, chỉ có một lọ thức ăn cho cá màu đỏ, tươi sáng như bị ngâm qua máu. Đương nhiên, sô cô la cũng có, người đàn ông kia chưa bao giờ quên chuẩn bị đồ ăn vặt trong phó bản. Mới đến, thân thể trong cốt truyện này có lẽ có chút đói, thiếu niên liền bóc một thsnh sôcôla chậm rãi ăn. Cùng lúc đó, cậu rốt cuộc từ trên giường đứng lên, đi đến bên giường nhìn ra ngoài ——

Những người chơi khác đã rời khỏi khách sạn.

Không thể chờ đợi để tìm manh mối và hoàn thành nhiệm vụ này.

Thẩm Kinh Niên không đi theo đại lực lượng.

Lần trước ở sòng bạc giúp Lý Ái Manh ra mặt một lần, chỉ sợ hiện tại cậu đã được người chơi khác biết rõ. Cậu cũng không thích bị người khác nhìn chằm chằm nhất cử nhất động, bởi vậy lúc này tiến vào cốt truyện có thể ở một mình một phòng ngược lại rất thoải mái. Cậu không chút lo lắng, mà kiên nhẫn nghỉ ngơi một lát, thẳng đến khi người chơi cơ bản đã rời đi mới một mình đi xuống lầu.

Ông chủ ở cửa khách sạn nâng mi nhìn cậu, sau đó tiếp tục hút điếu thuốc lá tự chế trực tiếp cuộn tròn trong miệng, tay vẫn mân mê một xấp bài.

Không có ý định giao tiếp với khách hàng của mình.

Thẩm Kinh Niên nhìn bốn phía.

Khách sạn chỉ cung cấp chỗ ở, hiển nhiên điều kiện hoàn cảnh không thể so sánh với "nhà" của cậu ở phòng trống X, có góc đã đầy mạng nhện. Cậu lại đi tới cửa, đường phố cũng lầy lội bụi bặm, người đi đường qua lại không nhìn ra chút thần thái nào mà một thị trấn bình thường sẽ có. Dường như toàn bộ thị trấn đều lười biếng không có việc gì làm, những người phụ nữ cùng nhau nói chuyện phiếm, thỉnh thoảng nhìn nam tử đi ra.

"Lại có một nhóm nữa..."

"Trông thật..."

Lời nói rải rác, Thẩm Kinh Niên cũng không cách nào nghe rõ hết.

Trong cốt truyện toàn bộ người chơi đã chết, tất cả mọi thứ sẽ không được thiết lập lại, nhưng tiếp tục đi theo con đường đã đặt ra. Trong mắt đám cư dân NPC này, đám người chơi này chính là người nước ngoài tới nơi này, không khác gì nhóm trước. Mặc dù xét theo dòng thời gian của không gian X, những người chơi được tuyển chọn đến đây có lẽ cách nhau vài năm, nhưng ở đây, đợt cuối cùng có lẽ đều vừa mới chết hôm qua, sau đó liền đến...

Một mùi thơm nồng nặc tỏa ra từ góc phố.

Mọi thứ ở đây đều mục nát và ẩm thấp, những ngôi nhà dường như quanh năm không có ánh sáng mặt trời, tường ẩm mốc đen kịt. Hương thơm nồng đậm như vậy liền có vẻ đặc biệt nổi bật, phảng phất lập tức đi tới một chợ ẩm thực náo nhiệt. Thiếu niên quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một nhà hàng làm ăn náo nhiệt, mùi thơm chính là từ cửa truyền đến. Một người phụ nữ mặc tạp dề trắng đang cầm một nắm mực nướng, mực tươi rói sau khi tiếp xúc với nhiệt độ liền lập tức co rút xoăn lại, sau đó lại được bôi đi bôi lại gia vị ngon miệng...

Hương thơm xông vào mũi.

Nhiều người dân đi qua, chờ đợi con mực này được nướng xong.

"Thật thơm!" NPC cảm khái, người mua thứ nhất thậm chí còn cầm lên cắn một miếng, sau đó đem con mực trên que tre nuốt xuống.

Một chút cặn bã cũng không còn.

Đây dường như là nhà hàng duy nhất, kinh doanh rất tốt, một nắm mực nhanh chóng bán sạch. Trong quán cũng có không ít thực khách ngồi, các món ăn trên bàn cơ bản đều có liên quan đến hải sản. Thẩm Kinh Niên đi tới, liếc nhìn hồ nước trong phòng, chỉ thấy trong hộp thủy tinh đang đặt cá tươi hoặc là ốc biển, bạch tuộc. Hải sản ở đây cực kỳ to, một con ốc xà cừ to bằng đầu người thường, thịt gắp ra nhất định đủ để xào hai nồi rau lớn.

"Muốn đến nếm thử không?" Nhân viên cửa hàng cầm thực đơn đi tới, hướng Thẩm Kinh Niên lộ ra ý cười, "Hương vị món ăn nhà tôi rất tốt nha, ăn xong một lần liền không thể quên được.”

Thẩm Kinh Niên rũ mắt: "Không cần, tôi ăn rồi.”

Cậu không hứng thú lắm với những loại hải sản này.

Và sô cô la mà người đàn ông cho luôn luôn có thể lấp đầy dạ dày của cậu.

Nhân viên bán hàng dường như

Vô cùng tiếc nuối, ánh mắt quét qua trên người cậu. Thẩm Kinh Niên không để ý tới ánh mắt này, mà lại nhìn mấy hồ nước bên kia chứa hải sản tươi sống. Một con rùa biển đang bám vào tấm kính, đôi cánh nhấp nhô nhấp nhô. Nó rất bồn chồn và liên tục tìm cách thoát ra khỏi bể nước nhưng đã bị thực khách chọn làm món ăn trên bàn.

Rùa biển được vớt ra bằng lưới.

Nhân viên cửa hàng nhanh nhẹn dùng bàn chải đánh sạch mai rùa trước và sau, sau đó mới lấy dao ra, chĩa vào mép mai rùa biển.

Thẩm Kinh Niên không rõ liệu rùa có kêu hay không.

Nhưng cậu nghe thấy, thậm chí có thể cảm thấy con rùa đã nhìn cậu, sau đó đau đớn vặn vẹo cánh và cổ, phát ra âm thanh "he he".

Mai rùa bị lột ra, toàn thân rùa bê bết máu. Đầu bếp cân khối lượng thịt rùa trước mặt thực khách, rồi lấy phần thịt không còn động đậy vào bếp sau để chế biến. Một nhân viên phục vụ khác giờ phút này đang bưng một đĩa ốc xào đỏ nóng hổi đi ra, mỗi một miếng thịt đều dính đầy nước sốt, nhìn cực kỳ hấp dẫn.

Trong thực tế, cảnh như vậy không có vấn đề gì trong điều kiện bình thường.

Mọi nhà hàng hải sản bình dân về cơ bản đều như thế này, thực khách vừa ăn vừa uống, ăn xong vỏ sò vứt trên bàn, sau đó người phục vụ cuộn khăn trải bàn mang đi. Nhưng hết lần này tới lần khác bầu không khí nơi này mang theo cổ quái —— thực khách tham lam đến mức ngừng mọi liên lạc sau khi dọn món, đợi cho đến khi ăn hết đĩa mới hài lòng thở phào, sau đó uống một ngụm nước và bắt đầu bình luận về hương vị . Trong bữa ăn, họ thỉnh thoảng liếc nhìn Thẩm Kinh Niên, rồi quay đi.

"Hành khách..."

"Người nước ngoài..."

Tiếng thì thầm khàn khàn đã bị thiếu niên nghe thấy.

Thẩm Kinh Niên chậm rãi đi một vòng.

Phạm vi hoạt động của cậu không rộng lắm, chỉ tản bộ trên con phố này, cũng không sốt ruột đi làm quen với cả trấn nhỏ như những người chơi khác. Nhưng dù là như thế, cậu cũng nhìn thấy chợ hải sản đặc biệt náo nhiệt kia, rất nhiều người bán cá trực tiếp ngồi thẳng xuống đất, dùng một hai cái chậu nhựa cực lớn để đựng các loại hải sản. Nguồn gốc của mùi tanh là khu chợ hải sản, nhưng hầu hết các khu vực nuôi thủy sản kém vệ sinh đều như vậy, nước thải đầy máu và nội tạng bị vứt bừa bãi không quản lý...

Thiếu niên hơi nhíu mày.

Cậu vẫn không thích bẩn.

Vì thế, bước chân từ xa liền dừng lại, chuẩn bị rời đi.

Nhưng vào lúc này, cậu đột nhiên nghe được bên cạnh truyền đến một tiếng "Ầm" rất nhỏ.

Thẩm Kinh Niên theo thanh âm quay đầu, đập vào mắt lại là một đống rác tùy ý vứt trong góc.

Vảy cá, xương cá, vỏ sò, ốc biển, thịt thối rữa không rõ...

"Ầm.”

Lại là một tiếng.

Điều này là đủ để cậu xác định được phương hướng chính xác——

Thiếu niên kinh ngạc, cuối cùng đi về phía đống rác, sau đó cúi người, vươn một ngón tay út——

Một con bạch tuộc con nhỏ, trong suốt chỉ có hai con mắt đen đang bò đến đầu ngón tay cậu.

Nó cơ hồ chỉ lớn bằng ngón tay cái của Thẩm Kinh Niên, nhưng cũng có tám chân, linh hoạt quấn lấy toàn bộ đầu ngón tay. Sau đó, cố gắng leo lên một lần nữa cho đến khi nó leo vào lòng bàn tay của thiếu niên. Thẩm Kinh Niên nhìn một hồi, đương nhiên biết đó là một con bạch tuộc con. Điều khiến cậu ngạc nhiên là bản năng không thể diễn tả đó——

Cái này hình như, là Tần Lệ.

"Có phải là anh không?" Cậu nhịn không được nở nụ cười, nhẹ nhàng chọc chọc đầu bạch tuộc nhỏ, "Sao anh lại biến thành bộ dáng này?”

Đối phương rõ ràng có được năng lực khống chế tất cả NPC, mặc dù phần năng lực này khi nhiệm vụ còn chưa hoàn thành có thể bị hạn chế rất nhiều, nhưng...

Con bạch tuộc nhỏ vươn hai tay hai chân ôm lấy bàn tay thò đầu vào.

Chính là anh ấy.

Người đàn ông bình thường có đôi mắt sâu thẳm, lúc xuất hiện thậm chí còn có chút thấp hèn hắc ám, nhưng hiện tại lại biến thành một con bạch tuộc nhỏ cỡ ngón tay cái này, nhìn không ra biểu cảm gì, chỉ còn lại một chữ đáng yêu. Thân thể trong suốt mềm mại như một cục bùn, Thẩm Kinh Niên cười chọc chọc nó, sau đó bị hắn ôm lấy, đặt ngón tay lên lòng bàn tay kia. Cậu đột nhiên cảm thấy rất thú vị, hoàn thành nhiệm vụ cũng không quá để ý, liền mang bạch tuộc nhỏ trở về khách sạn.

"Bây giờ anh hẳn là cần nước..." Cậu bé lầm bầm một mình, rồi đi đến bồn rửa, lấy một ít nước trong cốc để làm ướt cơ thể con bạch tuộc nhỏ.

Những thứ nhỏ bé trong suốt bắt đầu di chuyển vào cốc nước.

Tuy rằng vẫn là con non, cơ hồ là con non mới từ trong trứng nở ra, nhưng các tua đã có năng lực hấp phụ, dán chặt vào thành chén cũng sẽ không rơi xuống.

Đó là... Không có gì để nói, bây giờ những cũng quá nhỏ.

Thẩm Kinh Niên bỗng nhiên nhớ tới túi thức ăn cho cá trong ba lô của mình.

Tần Lệ chưa bao giờ chuẩn bị cho cậu những thứ vô dụng.

"Ăn mới có thể lớn lên..." Cậu lấy ra túi thức ăn kia, rắc mấy viên vào. Bạch tuộc nhỏ cũng không do dự, rất nhanh liền di chuyển thân thể đem hạt gạo nuốt vào.

Thẩm Kinh Niên nâng cằm, cảm giác nó thật sự lớn lên một chút.