“Này, nghe cho rõ,” trên đường bị dẫn đến phòng giáo huấn, Tang Kích dùng cùi chỏ huých nhẹ vào Ngôn Càn, “Lát nữa tiên sinh có hỏi, ngươi cứ đổ hết trách nhiệm lên đầu ta.”
“!!!”
Câu nói quá bất ngờ này khiến Ngôn Càn không kìm được liếc nhìn Tang Kích.
Tang Kích khẽ cười, hai môi không cử động, chỉ dùng âm khí từ kẽ răng thốt ra:
“Ngươi vừa vào học viện nên không biết, Đổng tiên sinh này là người cổ hủ. Học sinh nào rơi vào tay hắn, đều phải chịu hình phạt nghiêm khắc nhất.”
“Không ngờ muội muội của ngươi lại yếu đến mức đó, lần này coi như ta nợ ngươi, phải trả lại ngươi một lần.”
“Lát nữa họ hỏi, bất kể là ngươi vi phạm quy tắc mang ấu tể vào trường, hay suýt nữa đánh nhau với ta, cứ nói là do ta đã uy hϊếp ngươi.”
Ngôn Càn lạnh lùng quay mặt đi, giọng nói không còn vẻ cứng nhắc như lúc đầu:
“Một rùa làm, một rùa chịu. Dù phải chịu phạt, ta cũng không cần nói dối.”
“Hừ, ngươi đúng là... Tên này, thật có chút cốt khí.”
Chỉ vài câu ngắn ngủi, bọn họ đã bị vị tu sĩ trẻ tuổi, tính tình cổ hủ và nóng nảy, dẫn đến phòng giáo huấn.
Vị tu sĩ họ Đổng quay lại, nghiêm giọng quát mắng: “Phạm sai lầm mà không biết tự kiểm điểm, còn nói chuyện thì thào sau lưng, hai ngươi làm sao mà cứng đầu không chịu tỉnh ngộ thế?”
“Đổng sư đệ.” Giang tiên sinh, mặc bộ trường bào kiếm nguyệt bạch, đặt tay lên vai sư đệ, nhẹ nhàng ra hiệu hạ giọng: “Ngươi đi lo việc khác trước đi, hai đứa trẻ này để ta lo.”
“...Vâng, sư huynh.”
Không cam lòng bước ra ngoài vài bước, vị tu sĩ họ Đổng lại không nhịn được nói thêm:
“Sư huynh, huynh không biết đấy thôi, đứa nhỏ Tang Kích này ở lớp Trinh tự gây rối, nhiều lần phạm lỗi không chịu sửa, một mình ta đã bắt hắn hơn mười lần. Còn học sinh Ngôn Càn, hắn mới nhập học ngày hôm qua, hôm nay đã dám gây ra chuyện lớn như vậy, thật là...”
“Đổng sư đệ.” Giang Đinh Bạch không nhẹ không nặng gọi một tiếng, “Ta đã nói rồi, bọn họ để ta xử lý.”
“...Vâng, sư huynh.”
Khi cánh cửa phòng giáo huấn khép lại, đối diện với hai học sinh có vẻ lo lắng không yên, Giang tiên sinh dịu dàng nhìn họ một cái rồi chỉ vào chiếc ghế đối diện:
“Mời ngồi—và cả muội muội của ngươi nữa, để nàng ngồi ở đây.”
Ngôn Lạc Nguyệt vừa được Ngôn Càn thả ra khỏi tay áo, trước mặt đã hiện ra một chiếc ghế mây nhỏ xinh, vừa vặn với chiều cao hiện tại của nàng.
Trên những dây leo đan thành ghế còn đọng lại vài giọt nước tươi mát. Ngôn Lạc Nguyệt nhìn theo dây leo dài, phát hiện đầu kia vẫn còn kết nối với đầu ngón tay của Giang Đinh Bạch.
Hóa ra chiếc ghế nhỏ này là do Giang Đinh Bạch dùng thuật pháp kết dệt cho nàng.
Sau khi cắt đứt đoạn dây leo cuối cùng, Giang Đinh Bạch rải một nắm kẹo lên đùi Ngôn Lạc Nguyệt.
Trong khi làm những việc này, giọng nói của hắn vẫn nhẹ nhàng như mây nước, càng tôn lên khí chất ôn hòa:
“Về chuyện vừa xảy ra, các ngươi có điều gì muốn nói với ta không?”
Tang Kích và Ngôn Càn liếc nhau.
Một lát sau, Ngôn Càn cúi mắt xuống, kể từ lúc sáng sớm hắn làm cách nào để lén mang muội muội vào trường, cho đến lúc Ngôn Lạc Nguyệt ngã xuống đất, không sót một chi tiết.
“...Chuyện là như vậy. Thưa tiên sinh, ta đã vi phạm nội quy học viện, phạm lỗi lớn, nên chịu phạt. Dù phạt thế nào, Ngôn Càn ta cũng không có lời nào để biện bạch.”
Giang Đinh Bạch cầm tách trà, chậm rãi nói: "Muội muội của ngươi có lòng cầu học tiến tới, ngươi thì có ý yêu thương muội muội, điều này không thể xem là sai trái được."
Ngôn Càn ngạc nhiên ngẩng đầu lên: "Tiên sinh..."
Giang Đinh Bạch vẫn giữ nét mặt bình thản, giọng nói không thay đổi, nhưng trong lời lẽ chứa đựng sự trách cứ đủ để người khác cảm nhận:
"Nhưng vì ham chơi, tự tiện đưa muội muội rời khỏi nhà mà không nghĩ đến việc liệu các trưởng bối có lo lắng hay không, đây chắc chắn là điều sai lầm của ngươi."
Giang Đinh Bạch không cần phải giải thích thêm về việc các trưởng bối sẽ lo lắng thế nào.
Dù sao, sự việc ngoài ý muốn vừa rồi vẫn còn rõ mồn một trước mắt.
Làm một người thầy, hắn hiểu quá rõ học sinh có thể gây ra những chuyện rắc rối đến thế nào.
Ngôn Lạc Nguyệt bóp chặt mấy viên kẹo, lặng lẽ rúc mình sâu hơn vào ghế mây.
Nếu nàng cảm nhận không nhầm, thì vị Giang tiên sinh này vừa liếc mắt nhìn về phía nàng.
Rõ ràng, những lời trách móc kia, cũng một phần là dành cho nàng.
Ngôn Càn đã thuật lại toàn bộ sự việc một cách chân thật, phần còn lại chỉ cần Tang Kích bổ sung thêm một vài chi tiết nữa là đủ.
Đối với sự việc xảy ra với Ngôn Lạc Nguyệt, Tang Kích không chút do dự mà nhận lỗi ngay.
Tuy nhiên, đối với việc trước đó lôi muội muội người ta ra từ dưới bàn, rồi dùng muội muội để uy hϊếp Ngôn Càn, hắn lại không hề tỏ ra áy náy.
Chưa kịp để Giang Đinh Bạch nói thêm gì, Tang Kích đã căng thẳng phân bua:
"Chỉ đùa một chút thôi, ta đã nắm chắc rằng mình có thể đỡ được nàng ấy. Ở nhà ta thường chơi đùa như vậy với mấy đệ đệ suốt mà—nhưng đúng là ta không ngờ rằng thân thể của nàng lại yếu đến vậy."
"Ồ? Thì ra là ngươi nghĩ vậy sao."
Giang Đinh Bạch xoay người nhìn Tang Kích, thiếu niên tuy đã tỏ ra ngoan ngoãn, nhưng trong ánh mắt vẫn toát lên vài phần kiêu ngạo.
Sau một chút trầm ngâm, Giang Đinh Bạch vẫy tay gọi Tang Kích, dẫn họ ra ngoài.
Hắn nhẹ nhàng hỏi: "Ta nhớ rằng, tộc của ngươi là Hắc Vẫn Ngạc phải không?"
Tang Kích ngẩng đầu lên: "Đúng vậy, ta chính là Yêu tu Hắc Vẫn Ngạc. Hôm nay ta liên lụy đến cô bé kia, đúng là ta làm sai. Nếu thực sự có bất trắc xảy ra, mạng đền mạng cũng là lẽ thường. Vậy nên tiên sinh muốn trách phạt ta thế nào cũng được, cứ đánh cứ mắng, ta không sợ."
Giang Đinh Bạch lắc đầu, mỉm cười: "Ta đã nghe danh ngươi từ lâu, biết ngươi là một đứa trẻ thông minh. Đừng lo, ta sẽ không đánh hay mắng ngươi—chỉ là muốn ngươi đặt mình vào tình cảnh đó để hiểu ra một số điều."
Lời vừa dứt, Tang Kích, người vẫn đang căng thẳng, bỗng thét lên một tiếng thảm thiết.
Tiếng la xé toạc bầu trời xanh thẳm.
Thì ra Giang Đinh Bạch đã khống chế một thanh phi kiếm trắng như tuyết, kéo Tang Kích bay thẳng lên trời cao, rồi đột ngột thả tay, ném hắn từ độ cao trăm trượng xuống!
"A a a a a ——"
Không ai có thể ngờ rằng, khi Giang Đinh Bạch nói lý lẽ, rõ ràng hắn rất dịu dàng và hoà nhã, nhưng một khi động tay, hắn lại có thể quyết đoán và mạnh mẽ đến vậy.
Khi Giang Đinh Bạch nắm lấy cánh tay Tang Kích, từ trên không trung trực tiếp quăng hắn xuống khỏi phi kiếm, không chỉ riêng Tang Kích hét lên, mà ngay cả Ngôn Càn, đang đứng vững trên mặt đất, cũng không kìm được mà thốt lên một tiếng kinh ngạc.
Bọn họ đều là những học sinh còn đang ở kỳ Luyện Khí, vẫn chưa thể ngự kiếm.
Hơn nữa, trước khi ra tay, Giang Đinh Bạch còn cố tình hỏi rõ nguồn gốc của Tang Kích, biết được bản thể của hắn là một con cá sấu đen.
Cá sấu và rùa đều là yêu thú lưỡng cư không có cánh.
Nói cách khác, dù Tang Kích muốn chuyển đổi sang hình thái Yêu tộc để tự cứu cũng là hoàn toàn không thể.
Dưới tác động của trọng lực, Tang Kích không ngừng rơi xuống.
Tiếng gió rít rào bên tai, không khí lạnh tạt vào mặt, làm gương mặt tuấn tú của thiếu niên méo mó.
Trong nỗi sợ hãi bất ngờ, hắn hét đến khàn giọng, nhưng bản thân hắn cũng không nhận ra mình đang hét.
Trong tầm nhìn của Ngôn Lạc Nguyệt, Tang Kích ban đầu chỉ là một chấm đen trên bầu trời. Nhưng khi hắn rơi xuống nhanh chóng, chấm đen đó càng lúc càng gần, và đường nét cũng dần rõ ràng hơn.
Bên cạnh Ngôn Lạc Nguyệt, Ngôn Càn theo bản năng bước lên hai bước.
Mặc dù vừa mới xảy ra mâu thuẫn với Tang Kích, nhưng tính cách hắn vẫn là phần lớn thiên về lương thiện. Lúc này, Ngôn Càn mở to mắt nhìn về phía Tang Kích, đôi tay lưỡng lự đưa lên, có lẽ vẫn mong muốn đỡ lấy.
Biết rõ sự khủng khϊếp của gia tốc trọng trường, Ngôn Lạc Nguyệt vội vàng kéo áo Ngôn Càn.
Ngay giây sau đó, một cơn gió nhẹ thổi lên từ mặt đất. Gió dương liễu thổi qua mà không lạnh, nhẹ nhàng đẩy hai huynh muội về phía sau.
Khi cơn gió ấy tan đi, Ngôn Lạc Nguyệt mở mắt ra lần nữa, chỉ thấy Giang Đinh Bạch đã thu lại phi kiếm, đáp xuống mặt đất một cách vững vàng, tay còn đang xách theo Tang Kích.
Giang Đinh Bạch thả Tang Kích xuống đất, không vội vàng, thậm chí còn có thời gian vỗ vỗ vào cổ áo sau của học sinh, vuốt phẳng dấu tay mà mình vừa để lại khi nhấc hắn lên.
"Cảm giác thế nào?"
Sau khi trải qua một khoảnh khắc sinh tử, sắc mặt Tang Kích tái nhợt, mồ hôi lạnh đẫm cả người, trông như vừa được vớt lên từ trong nước.
Ngực hắn phập phồng kịch liệt mấy lần, mới lấy lại hồn, nhưng vẫn cứng miệng nói:
"Cảm giác không tệ, rất kí©ɧ ŧɧí©ɧ, nếu lần sau tiên sinh không ngại thì có thể ném cao hơn chút nữa."
Giang Đinh Bạch nghe vậy, không nói lời nào, liền định bắt lấy hắn lần nữa.
Làm Tang Kích hoảng hốt lùi ngay ba bước.
Chỉ khi tránh xa được móng vuốt của Giang Đinh Bạch, Tang Kích mới nhận ra đối phương chỉ đang làm động tác dọa hắn mà thôi.
"......"
Đối diện với ánh mắt am hiểu của Giang Đinh Bạch, Tang Kích vừa xấu hổ vừa lúng túng, đến nỗi cả cổ cũng đỏ lên.
Tình cảnh lúc này, nếu đổi chỗ mà nói, chẳng phải giống hệt khi hắn trêu chọc Ngôn Lạc Nguyệt lúc trước hay sao.
Giang Đinh Bạch không thèm thông báo một tiếng, đã ném hắn từ trên cao xuống; giống như cách hắn vừa ném chú rùa nhỏ bằng đồng xu lên cao mà chẳng nói trước lời nào.
Giang Đinh Bạch thành thạo, nắm chắc khả năng sẽ bắt được hắn; cũng như lúc nãy Tang Kích tự tin rằng dù sao cũng không làm Ngôn Lạc Nguyệt ngã xuống đất, ném hai ba lần cũng không sao.
Nhưng đây là muội muội của người khác, không phải là mấy đứa nhỏ thân quen trong tộc mà hắn hay chơi đùa.
Tang Kích không phải là thú không chịu thua, lau mồ hôi lạnh trên mặt, dứt khoát nhận sai.
"Điều mình không muốn, đừng áp đặt lên người khác. Tiên sinh dạy dỗ, ta đã hiểu thấu."
Giang Đinh Bạch chậm rãi gật đầu: "Đúng là lý lẽ này – dù nàng chỉ là một đứa trẻ, nhưng nếu ngươi chưa được sự đồng ý của nàng, thì đó không phải là đùa giỡn, cũng không phải trò chơi."
"Vâng." Tang Kích thu lại vẻ ngỗ ngược, quay sang Ngôn Lạc Nguyệt, đứng nghiêm trang mà xin lỗi.
"Xin lỗi Lạc Nguyệt muội muội. Ta không nên lấy muội làm cớ để trêu chọc ca ca của muội, cũng không nên làm điều nguy hiểm mà không báo trước."
Ngôn Lạc Nguyệt giơ bàn tay nhỏ bé lên, vỗ nhẹ lên cánh tay Tang Kích.
"Không sao đâu, ta tha lỗi cho huynh rồi."
Lúc còn nhỏ, ai cũng sẽ phạm sai lầm, chỉ cần nhận lỗi thì vẫn là đứa trẻ ngoan mà.