Edit: Gấu trúc 🐼
Sau chuyến đi kinh khủng này, Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy, kêu Ngôn Càn tới chăm sóc mình, cũng không phải là chuyện tồi tệ gì.
Ít nhất thì hình người Ngôn Càn không có mai, không phun bong bóng, và cũng không có móng vuốt nhỏ để bò và không kêu khè khè.
Ngôn Càn là một chú rùa nhiệt tình, năng động và có chút nhí nhảnh. Ngay cả khi đối mặt với tã lót của hài tử cũng không sợ, và cũng có thể một bên nhẹ nhàng chọc vào khuôn mặt mềm mụp của nàng, một bên thì hăng say nói chuyện.
Nếu hắn đang chăm sóc hài tử một cách nghiêm túc, thì quả thật rất giống phụ thân và cũng thật phiền phức.
Nhưng Ngôn Lạc Nguyệt lại không thèm để ý. Ngôn Càn lải nhải vừa lúc cũng là phương tiện để giúp nàng có thêm nhiều kiến thức ở nơi đây hơn.
"Mỗi lần vào cuối mùa thu, đều là thời điểm nhàm chán nhất trong năm." Ngôn Càn một tay chống cằm, lẩm bẩm.
"Trong tộc mọi người đều ngủ đông, chỉ để lại một bộ phận tộc nhân canh gác, tộc địa thì không thấy được vài người."
Ngôn Lạc Nguyệt một bên nghe, một bên lười biếng mà phun ra mấy quả bong bóng.
Mấy ngày nay nàng phát hiện, chỉ cần nàng đáp lại một chút là Ngôn Càn có thể tự hỏi tự đáp, tự mình bổ não ra đối thoại một mình, có thể nói là bớt lo.
Quả nhiên, Ngôn Càn lấy ra chiếc khăn nhỏ giúp Ngôn Lạc Nguyệt lau khóe miệng, ngữ khí bỗng nhiên vui sướиɠ lên.
"Muội hỏi ta có tịch mịch không? Ha ha, ca ca năm nay một chút đều không thấy nhàm chán, bởi vì chăm sóc muội đó!"
Ngôn Lạc Nguyệt: "Da~."
"Ô, muội hỏi thế nào mà chỉ có ca ca và Vũ tỷ chăm sóc muội, cha mẹ muội thì ở đâu a...... Ấy, Phong thúc Phong thẩm bọn họ, bọn họ......"
Sau khi nói những câu gập ghềnh và tự lẩm bẩm vài câu, Ngôn Càn rốt cuộc cũng tìm ra được một cái cớ qua loa lấy lệ:
"Bọn họ đều đi xa nhà cả rồi chờ muội lớn lên thì bọn họ mới trở về."
Ngôn Lạc Nguyệt chớp chớp mắt.
Mấy ngày nay, thông qua cuộc nói chuyện giữa Ngôn Càn và Ngôn Vũ, nàng đã biết được thân thế của chính mình.
Cha mẹ của thân thể này đã mất trong một vụ bùng nổ ma tai trước khi kỳ ngủ đông đến.
Tin hai người vợ chồng mất được truyền vào trong tộc. Trong tộc lập tức phái người đến thu thập hậu sự, khi bọn họ đến nơi thì phát hiện ra một quả trứng rùa trắng như tuyết được chôn dưới đất.
Quả trứng kia, không ai khác đó là Ngôn Lạc Nguyệt, nơi mà nàng đã phá xác ra trong thế giới này.
Kỳ thật cũng không có chứng cứ, có thể chứng minh Ngôn Lạc Nguyệt và vợ chồng Ngôn Phong có quan hệ huyết thống.
Nhưng bất quá, trứng của Quy tộc từ trước đến nay đều tập trung ở một chỗ và được các gia tộc thống nhất cùng nhau chăm sóc.
Bởi vậy, nên Ngôn Lạc Nguyệt rốt cuộc có phải là hài tử mồ côi của vợ chồng Ngôn Phong không thì cũng không có ai miệt mài theo đuổi cả.
—— dù sao cũng là trứng rùa mà, chắc chắn là hài tử trong tộc rồi, vậy nuôi thôi.
Ngôn Càn không có một chút áy náy mà nhéo bàn tay mũm mĩm của Ngôn Lạc Nguyệt.
Đầu ngón tay nhẹ nhàng đi chuyển, chọc vào mu bàn tay nhỏ, làm lõm một mảnh, thoạt nhìn đáng yêu cực kỳ.
Hắn lẩm bẩm: "Các trưởng lão có thể chủ trì đều ngủ đông cả rồi, cũng không ai giải thích về chuyện của muội...... Ta đoán, sau này có lẽ cũng giống như vậy, có Vũ tỷ chăm sóc muội lớn lên. A, nếu là như vậy thì cũng tốt rồi, ca ca ngày thường nhất định sẽ tới thăm muội nhiều hơn và giúp đỡ Vũ tỷ nữa."
Ngôn Lạc Nguyệt: "Da~ Da~."
"Hắc hắc, muốn nói cảm tạ với ca ca phải không nè? Không cần cảm tạ, ca ca không cảm thấy phiền toái!"
Ngôn Càn vô cùng cao hứng bế Ngôn Lạc Nguyệt lên, dán khuôn mặt của mình cọ cọ vào khuôn mặt mềm mại của Ngôn Lạc Nguyệt.
Sau khi mặt đối mặt, Ngôn Càn buông Ngôn Lạc Nguyệt xuống, biểu tình lại thêm nhiều vài phần nghi hoặc.
"Ta nghe mọi người nói, tiểu hài tử mới sinh ra đều có mùi sữa...... Nhưng trên người của muội như thế nào mà một chút cũng không có mùi sữa, chỉ có một cổ mùi quy lương trùng trùng?"
Ngôn Càn dường như suy tư gì đó mà gật gật đầu: "Có thể lời đồn đãi có nhầm lẫn."
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Hắn không đề cập tới việc này thì còn tốt. Nhưng vừa nhắc tới việc này, trong người Ngôn Lạc Nguyệt tràn ngập oán niệm.
—— đây là vấn đề của nàng sao?
—— nếu muốn trên người tiểu hài tử có mùi sữa, ngươi ít nhất phải cho nàng uống sữa đi chứ!
............
Trong vài ngày qua, Ngôn Lạc Nguyệt phát hiện, game Vạn Giới Quy Nhất và hiện thực có nhiều chỗ giống nhau.
Nếu nói cấp bậc tu vi Luyện Khí, Trúc Cơ, Kim Đan, Nguyên Anh, Hóa Thần, Độ Kiếp chỉ là ngẫu nhiên, phù Tĩnh Thủy là bàn tay vàng của nàng. Như vậy, việc nắm giữ kỹ năng luyện khí trong game cũng có thể ứng dụng với hiện thực, hai chữ trùng hợp có khả năng không phải là ngẫu nhiên.
Ngôn Vũ có pháp bảo bên người, tên là "Dệt tảo lưới", Ngôn Lạc Nguyệt ngẫu nhiên được thấy qua một lần.
Vừa thấy vậy, Ngôn Lạc Nguyệt kinh ngạc phát hiện, trong game bản thân mình là một đại sư luyện khí đầy kinh nghiệm thế nhưng ở hiện thực nàng cũng có vai trò nào đó.
Lấy Dệt tảo lưới của Ngôn Vũ làm ví dụ, Ngôn Lạc Nguyệt cảm thấy đầu mình hình như to ra sau việc nhìn thoáng qua.
Mặc dù chỉ liếc mắt một cái, nhưng cũng đủ để nàng nhìn thấu: Người chế tạo ra pháp bảo này là một người thô lỗ, khi nấu chảy vật liệu lại dùng nhiệt quá nhỏ, dẫn tới vật liệu chính cùng vật liệu phụ không tương thích lẫn nhau.
Quá trình kết thúc lại quá hấp tấp, nước không đủ lạnh để dập tắt, dẫn tới pháp bảo này khi sử dụng, sẽ có cảm giác "Chưa chín kỹ".
Nếu pháp bảo có thang điểm một trăm, thì Dệt tảo lưới này thậm trí không đạt được điểm qua môn.
Nếu được chuẩn bị nguyên liệu giống nhau, và đổi thành Ngôn Lạc Nguyệt tới luyện chế, thì cho dù đánh gãy hai tay hai chân nàng, cũng sẽ không làm ra loại tác phẩm này.
Đáng tiếc hiện tại nàng vẫn chỉ là hài tử, phải chịu quá nhiều hạn chế.
Nếu không, Ngôn Lạc Nguyệt thật sự muốn nhảy xuống giường, đón gió liền trường, cao lên ba thước, cầm Dệt tảo lưới tới, cùng Ngôn Vũ chế tạo lại một phen.
Haizzzz, không biết khi nào nàng mới có thể lớn lên.
...... Và nàng cũng không biết, nàng có thể thuận lợi lớn lên với cái thể chất kỳ dị này hay không.
Mỗi khi nghĩ về chỗ này, biểu tình Ngôn Lạc Nguyệt tràn ngập bất lực.
——————————
Có một câu ngạn ngữ nói rất đúng: Ban ngày không thể nói tiếng người, ban đêm không thể nói tiếng quỷ, đầu thai thành rùa đen thì không thể lấy thọ mệnh tranh cãi.
Không biết có phải vì flag* "Thuận lợi lớn lên" hay không. Vào lúc ban đêm, Ngôn Lạc Nguyệt lại sốt cao.
***Flag: là một thuật ngữ được dùng để ám chỉ những dấu hiệu được cho là báo trước ᴠề cái chết của một nhân ᴠật.
Ngôn Lạc Nguyệt...... Ngôn Lạc Nguyệt không còn lời nào để nói.
Vào ban ngày, vì muốn thông khí, Ngôn Càn đã mở cửa sổ chung của phòng cách vách nửa khắc.
Đã vậy, hắn còn cố ý đóng cửa phòng lại và quấn thêm một lớp chăn bông cho Ngôn Lạc Nguyệt.
Ngôn Lạc Nguyệt lúc ấy cũng không cảm thấy lạnh lắm.
Nàng còn cầm hồ nướ© ŧıểυ Minh, giá trị sinh mệnh lúc ấy cũng luôn ở 20, cực kỳ khỏe mạnh.
Ai mà biết vừa đến ban đêm, nàng lại bị sốt?
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Không phải đâu.
Trong các cách rớt máu hoa hoè loè loẹt của nàng thì ngoài công kích vật lý, công kích pháp thuật, công kích tinh thần từ bên ngoài. Bây giờ còn có thêm công kích trĩ hoãn?
Ngước mặt lên trời, nhìn thanh HP trên đầu cứ mỗi hai phút là -0.05, -0.05, thậm chí, lúc này Ngôn Lạc Nguyệt còn không có tâm trí phun bong bóng.
Tuy nhiên, đối với việc phát sốt lần này, Ngôn Lạc Nguyệt kỳ thật cũng không lo lắng lắm.
Ba lô nàng có không ít đan dược, vào thời khắc mấu chốt, hoàn toàn có thể ăn một viên để phục hồi thanh HP.
Đan dược cấp cao còn chịu về mặt hạn chế, cần phải đạt đến yêu cầu của tu vi thì mới có thể dùng, đan dược cấp thấp lại không có điều lệ này.
Tỷ như Hồi Xuân Đan, ăn một viên có thể tăng thêm 50 điểm máu, cho dù là hai Ngôn Lạc Nguyệt cũng đều cứu về được.
Nhưng Ngôn Vũ lại không biết việc này. Cho nên, đối với bệnh tình Ngôn Lạc Nguyệt, Ngôn Vũ thập phần lo lắng.
Nàng phụ trách canh gác khu l*иg ấp, trên tay nàng đã chăm sóc cho hàng trăm quả trứng, nhưng lần đầu tiên nàng nhìn thấy một tiểu quy yếu ớt như vậy.
Chủ yếu chủng tộc rùa vốn dĩ khá ngoan cường, thân còn là Yêu tộc, nên sinh mệnh nó càng lên một tầng cao mới.
Bình thường khi rùa con phá xác thành công, được con người chăm sóc, không có thiên địch. Trên cơ bản thì không có rùa con nào mà không sống được.
Việc Ngôn Lạc Nguyệt có thể hóa hình từ trong trứng, mệnh còn mỏnh manh như vậy. Thực sự là xưa nay chưa từng có.
Hài tử trong tả lót có đôi mắt đen mở to, hàng lông mi dài như lông quạ tạo một hình cung nhỏ trên làn da ngọc bạch.
Nàng ngoan cực kỳ, cho dù sinh bệnh, trên người khó chịu, nàng cũng không khóc không nháo.
Tiểu nha đầu chỉ yên lặng nhìn Ngôn Vũ.
Dường như biết Ngôn Vũ lo lắng, mỗi khi nghe Ngôn Vũ thở dài, nàng liền lấy bàn tay nhỏ nắm lấy ngón tay Ngôn Vũ, nhẹ nhàng mà đung đưa.
Nàng hiểu chuyện như vậy, thực sự làm cho Ngôn Vũ đau lòng cực kỳ.
Trong lòng dâng lên một cảm giác thôi thúc mãnh liệt, Ngôn Vũ quyết định phải cho đứa nhỏ này một cái tên.
Họ cùng nhau, cũng đại biểu cho quan hệ nhận nuôi bắt đầu từ đây.
Đêm nay, ánh trăng chiếu vào nước phản chiếu vào trong nhà, rồi lại rơi trên người hài tử trong lòng người ôm ấp làm ánh lên một tầng nhu hoà.
Ánh trăng bạc như ngọc, làm ánh lên màu da ngọc bạch của bé gái, ánh trăng như sương như tuyết ấy khiến nàng và trăng như hoà làm một.
Ngôn Vũ lẩm bẩm nói: "Nghe nói ở thời xa xưa có cây cổ thụ Lạc Nguyệt, tuổi tác so với cây đại thụ bây giờ thậm chí còn cao hơn. Nay lấy mười vạn năm là xuân, mười vạn năm là thu...... Muội sinh ra đã có cơ thể suy nhược, hướng đến cổ thụ mượn phúc, lấy Lạc Nguyệt làm tên đi."
Vừa dứt lời, hài tử trong lòng nhẹ nhàng dãy giụa.
Ngôn Vũ cảm thấy điều gì đó, cúi đầu nhìn, thấy Ngôn Lạc Nguyệt hai mắt cong lên, hướng đến mình mà nở nụ cười ngọt ngào.
Nụ cười của hài tử có thể chữa lành mọi vết thương trong thiên hạ. Nhìn gương mặt tươi cười của nàng ấy, khoé miệng Ngôn Vũ cũng vô thức giơ lên.
Ngay sau đó, Ngôn Vũ đưa tay chạm trán Ngôn Lạc Nguyệt, và thấy cơn sốt của nàng đã hạ.
Ngôn Vũ: "A, cái này......"
Chẳng lẽ mượn phúc khí để đặt tên lại hiệu nghiệm như thế sao?
Ngôn Lạc Nguyệt: Không, kỳ thật là vừa rồi ta đã nhân lúc tỷ không chú ý, trộm ăn một viên Hồi Xuân Đan.
Không đợi Ngôn Vũ cảm khái xong, đột nhiên có một ảo ảnh xuất hiện.
Chỉ thấy hài tử trong lòng nàng đột nhiên cứng đờ, máu mũi bỗng nhiên trào ra!
Đây mới chỉ là bắt đầu.
Sau đó, ngoài mũi, thì khóe miệng, khóe mắt, thậm chí là lỗ chân lông, đều bắt đầu không ngừng chảy máu!
Ngôn Vũ tức khắc hít hà một hơi!
Máu tươi làm nhoè khoé mắt Ngôn Lạc Nguyệt, đồng thời cũng làm nhoè đi ánh mắt ngây ra như phỗng của nàng.
——Ngôn Lạc Nguyệt không thể lườm trước được, Hồi Xuân Đan sau khi làm đầy thanh HP, vậy mà nó còn tiếp tục bơm máu!
Nàng bắt đầu với sinh mệnh chỉ có 1 điểm, thêm thuộc tính cây trâm nữa bất quá cũng chỉ có 21 điểm. Mà Hồi Xuân Đan lại bổ sung 50 điểm máu.
Vì vậy mà khi thanh HP của Ngôn Lạc Nguyệt đạt đỉnh điểm, số máu dư còn lại, liền ừng ực ừng ực mà hướng đến lỗ chân lông chảy ra bên ngoài.
Tuy rằng trạng thái chảy máu này không đau không ngứa, cũng không trừ giá trị sinh mệnh, nhưng hiệu ứng thị giác này cũng quá dọa người đi!
Ngôn Lạc Nguyệt nhìn vào hình ảnh phản chiếu từ đôi mắt Ngôn Vũ. Và nàng không thể rời mắt đi được.
Quá thảm, quá thảm, nàng sợ đã làm cho tiểu tỷ tỷ Ngôn Vũ sinh ra bóng ma tâm lý mất.
Ngôn Lạc Nguyệt: "......"
Trên đời này, trên đời này sao lại có giả thuyết vô cớ như thế!
............
Lau mình, cho ăn, xem nhiệt độ cơ thể.
Lại đem tã lót và bọc chăn dính máu đều dùng tịnh thủy quyết tẩy qua một lần.
Bận rộn trong một đêm hoảng loạn rốt cuộc cũng qua đi.
Khi sắc trời sắp sáng, Ngôn Vũ thực sự vui mừng khi nhìn thấy hài tử còn sống.
Thật tốt quá, còn sống là được.
Tuy rằng nàng nuôi Ngôn Lạc Nguyệt mới không đến ba ngày, nhưng Ngôn Vũ đối Ngôn Lạc Nguyệt trừ bỏ còn tồn tại, đã không còn yêu cầu thứ hai.
Thở dài một hơi, Ngôn Vũ bắt đầu thận trọng tự hỏi: Đặt tên "Lạc Nguyệt" cho hài tử, có phải quá đáng lắm không?
Nghe nói ở nhân gian, hài tử đều lấy những tên bình dị để dễ nuôi.
Bằng không thì...... Đặt cho nàng ấy là "Nhị con châu chấu", "Ngốc tử châu chấu"?