Ta Dựa Vào Thanh Hp Nghiền Ép Cả Giới Tu Chân

Chương 32.3: Nếu không rẽ góc vuông, thì không phải đang chơi trò rắn tham ăn

Ngâm nước gần một canh giờ, mọi người ngửi qua ngửi lại, cảm thấy chắc không còn vấn đề gì nữa.

Tuy nhiên, khi họ quay trở về, một thuộc hạ kinh ngạc phát hiện, một người lạ mặt đột nhiên chen vào đội ngũ của họ với vẻ mặt tự nhiên.

"Khoan đã, ngươi là ai? Đi theo chúng ta làm gì?"

Người lạ rõ ràng ngớ người ra: "Hả? Không phải chúng ta chung một tộc sao?"

Mọi người nhìn nhau, ai cũng thấy khó hiểu.

Tu sĩ đầu lĩnh bước ra khỏi đám đông: "Nghe giọng điệu này... là yêu tộc?"

Người kia gật đầu: "Đúng vậy."

Tu sĩ đầu lĩnh nheo mắt: "Yêu tộc côn trùng?"

Người kia lại gật đầu: "Đúng vậy."

Trong chớp mắt, hình ảnh một thân ảnh đen thui hiện lên trong đầu của tất cả mọi người.

Khóe miệng tu sĩ đầu lĩnh nhếch lên, nở một nụ cười độc ác: "Ồ, vậy ngươi là yêu tộc gì?"

Dưới tay áo của hắn, pháp khí thước đo để phân biệt thật giả đã sẵn sàng phát động.

Người lạ mơ màng chớp mắt, vẫn vui vẻ trả lời: "Ta là Bọ hung* yêu."

***Bọ Hung rất thích phân.

Mọi người: "..."

Pháp khí thước đo phát ra ánh sáng trắng, chứng tỏ lời nói đó là thật.

Một thuộc hạ run rẩy hỏi: "Bọ hung yêu, theo chúng ta làm gì?"

Người lạ gãi đầu: "Xin lỗi, ta ngửi nhầm... hầy, ban đầu cứ nghĩ là thú cùng tộc."

Mọi người: "..."

Nhìn người lạ rời đi, thuộc hạ đưa mắt hỏi ý tu sĩ đầu lĩnh.

Tu sĩ đầu lĩnh nhắm mắt, nghiến răng ra lệnh: "Quay lại, trở về hồ nước, chúng ta tiếp tục ngâm nước."

Lần thứ hai, họ ngâm nước hẳn hai canh giờ.

Trước khi rời đi, họ đặc biệt kiểm tra kỹ lưỡng xem có còn mùi gì không?

Lần này, họ trở về rất suôn sẻ, không gặp bất kỳ con Bọ hung yêu nào đến muốn kết nghĩa huynh đệ hay nhận họ hàng nữa.

Chỉ có một chút phiền phức là, trên đường họ bị không dưới năm bầy chó hoang tấn công, mà mỗi con chó đều treo một hàng dãi lấp lánh bên khóe miệng.

Mọi người: "..."

Một thuộc hạ cẩn thận hỏi: "Đại nhân, bây giờ chúng ta..."

"Quay, lại, ngâm, nước!" Tu sĩ đầu lĩnh nhấn mạnh từng chữ.

Lần này, bọn họ ngâm nước đến tận khi trăng lên đến đỉnh với rời đi.

Giữa các thuộc hạ, lưu truyền những lời thì thầm như thế này.

"Ngươi nói xem, tên khốn mắc dịch luyện khí sư của tộc châu chấu đó đã ngủ chưa?"

"Ta không biết hắn đã ngủ hay chưa, nhưng ta thì không tài nào ngủ được!"

...

Đương nhiên Ngôn Lạc Nguyệt đã ngủ rồi.

Nàng không chỉ ăn no, ngủ kỹ, mà còn có một giấc mơ nữa!

Không hiểu sao, Ngôn Lạc Nguyệt lại mơ thấy con rắn nhỏ đó.

Lúc đầu, Ngôn Lạc Nguyệt mơ thấy một thảo nguyên rộng lớn.

Trên nền màn hình lớn, những khối pixel nhỏ nhảy nhót tại chỗ.

Giấc mơ không có logic, chỉ là những mảnh ghép rời rạc.

Ngôn Lạc Nguyệt ngay lập tức nhận ra, những khối pixel này chính là những viên cá viên mà nàng đã ăn vào bữa tối hôm nay.

Nàng rải đầy cá viên trên mặt đất, là để làm gì nhỉ?

À... đúng rồi, là để cho rắn ăn, phải không?

Hình như vừa có suy nghĩ này, thì Ngôn Lạc Nguyệt đã vô thức quay đầu lại.

Chỉ thấy một con rắn nhỏ màu xanh biếc, đung đưa thân mình tiến đến.

Khung cảnh trong mơ thay đổi, Ngôn Lạc Nguyệt đột nhiên đứng bên ngoài màn hình.

Nàng hai tay ôm mặt, mắt lấp lánh như ngôi sao, không chớp mắt nhìn con rắn nhỏ nuốt chửng từng viên cá viên.

Con rắn tuy nhỏ bé, nhưng ăn rất dữ dội. Nó ăn từng viên cá viên một, rất nhanh đã biến thành hình dạng của một cây kẹo hồ lô.

Ban đầu Ngôn Lạc Nguyệt còn nhìn rất chăm chú, nhưng chỉ một lát sau, nàng không nhịn được vươn tay ra, liên tục điều chỉnh vị trí của con rắn.

"Không đúng, viên này không được ăn như vậy."

"Ây da, không được đi theo đường này."

"Ngoan ngoãn nghe lời, chỉ được rẽ góc vuông thôi!"

Đối mặt với thao tác điều chỉnh của Ngôn Lạc Nguyệt, rõ ràng con rắn nhỏ rất bối rối.

Nó liên tục thè cái lưỡi hồng hồng ra, đưa đầu ra khỏi màn hình để giao tiếp bằng mắt với Ngôn Lạc Nguyệt.

Đôi mắt của con rắn, giống như hai viên ngọc đen lấp lánh.

Nhưng lúc này, đôi mắt đen tĩnh lặng của nó phản chiếu hình bóng của Ngôn Lạc Nguyệt, ánh lên sự bối rối.

Đầu đuôi nhỏ của con rắn đung đưa có vẻ rất đàn hồi, giống như đang hỏi Ngôn Lạc Nguyệt—tại sao?

"Phải rẽ góc vuông a." Ngôn Lạc Nguyệt trong mơ kiên nhẫn giảng giải, "Vì nếu không rẽ góc vuông, thì chúng ta sẽ không phải đang chơi trò rắn tham ăn!"

"......"

Con rắn nhỏ chớp mắt hai lần, quay đầu lại chui vào màn hình, Ngôn Lạc Nguyệt cũng không biết nó có hiểu không.

Ngay khi con rắn chuẩn bị ăn viên cá viên tiếp theo, trên thảo nguyên đột nhiên hiện ra khuôn mặt của tu sĩ đầu lĩnh!

Trên mặt đất đột nhiên nổi lên một gò đất, cá viên lăn tứ tung.

Con rắn nhỏ thẳng người muốn chui ra khỏi màn hình, nhưng bị tu sĩ đầu lĩnh cười lạnh lùng lấy một túi trữ vật ra, chụp lên đầu!

"Buông nó ra!"

Ngôn Lạc Nguyệt trong mơ đứng bật dậy, vươn tay cứu con rắn nhỏ.

Lần này, dù nàng có cố gắng thế nào, cũng chỉ chạm vào màn hình lạnh lẽo, ngón tay mãi không thể xuyên qua màn hình.

Ngôn Lạc Nguyệt cuống cuồng đạp chân loạn xạ, hai tay vung vẩy, ngay tại chỗ tung một bộ quyền Vương bát vào màn hình.

"—Ah!"

Bộ quyền vương bát này có tư thế quá lớn, Ngôn Lạc Nguyệt đấm vào thành giường nhỏ, cuối cùng tỉnh dậy khỏi giấc mơ.

Ngôn Lạc Nguyệt ngồi dậy, vẫn cảm thấy tim đập nhanh.

Nàng đã từng nghe nói, giấc mơ thực chất là sự phân mảnh của tiềm thức, sau đó kết hợp lại.

Vậy, chẳng lẽ vì nàng nghe nói những lời đồn đại về Lỗ gia, biết họ đang mua độc vật, hôm nay khi giao hàng lại bị tu sĩ đầu lĩnh theo dõi... tất cả những mảnh ghép đó hòa trộn lại, tạo thành giấc mơ này sao?

Dù thế nào, trong thời gian ngắn, Ngôn Lạc Nguyệt cũng không thể ngủ lại.

Nàng nghĩ một lát, rồi trèo ra khỏi giường, khoác thêm áo bước ra sân.

Trong sân, dây chuyền sản xuất đang không ngừng hoạt động bất kể ngày đêm, từng lò luyện khí được cải tiến phát ra âm thanh cơ khí ổn định.

Chỉ thấy trên băng chuyền ánh sáng sắc bén lóe lên, những thanh bảo kiếm đã được lắp vào vỏ xếp đống ở góc tường những những bó củi.

Mỗi thanh kiếm, đều mang theo một luồng khí lạnh buốt, chứng tỏ chúng không phải là vật có thể coi thường.

Thậm chí những thanh kiếm này còn chỉnh tề hơn những thanh kiếm cao cấp trên thị trường, thanh nào cũng giống nhau, y như được đúc ra từ một khuôn.

Đã đạt đến một trật tự nhất định, Ngôn Lạc Nguyệt nhìn chúng, gần như cảm thấy một niềm vui như đang duyệt binh.

Ngôn Lạc Nguyệt rút một thanh kiếm, đặt tay nhẹ nhàng lơ lửng trên Thanh Phong, lặng lẽ cảm nhận ánh sáng sắc lạnh mà nó phát ra.

Đây không phải là thanh kiếm tốt nhất mà Ngôn Lạc Nguyệt từng luyện ra.

Nhưng chúng cũng đủ để đánh bại Lỗ gia.

Trên thế gian có một loại kiếm, đủ để xuyên thủng cơ thể của kẻ thù.

Đó là loại kiếm của những kiếm tu như Giang tiên sinh.

Nhưng ngoài ra, thế gian còn có một loại kiếm khác.

Loại kiếm này có thể phá vỡ gốc rễ của một gia tộc, đủ mạnh để phá vỡ trật tự thị trường đã bị độc quyền.

Và đó, chính là kiếm của Ngôn Lạc Nguyệt.