Đêm ngày nhận được đơn đặt hàng của Thương Lang tông, Ngôn Lạc Nguyệt liền nhóm lửa khai lò, luyện chế một mạch mấy trăm chiếc túi trữ vật cỡ nhỏ.
Đối với một luyện khí sư cao cấp mà nói, hầu như đều khả năng luyện chế hàng loạt cùng một loại vật phẩm, tương tự như luyện đan sư có thể luyện chế cùng một lò đan ra hàng chục viên đan dược, là một kỹ năng nước chảy thành sông tự nhiên nắm bắt được.
Những chiếc túi trữ vật cỡ nhỏ này, so với túi trữ vật tiêu chuẩn thì dễ luyện chế hơn, Ngôn Lạc Nguyệt có thể luyện chế hơn hai mươi chiếc trong một lò.
Trong một đêm, nàng đã khai lò năm lần, luyện chế được khoảng một trăm năm mươi chiếc.
Trong suốt quá trình này, Ngôn Càn luôn ở bên cạnh, giúp nàng những công việc lặt vặt.
Đến tận lúc này, một ca ca như hắn mới phát hiện ra: lần trước Ngôn Lạc Nguyệt đi thành Như Ý mua một lượng lớn nguyên liệu, chủ yếu đều là vật liệu để luyện chế túi trữ vật.
Nói cách khác, trước khi đến thành Như Ý, Ngôn Lạc Nguyệt đã lên kế hoạch trước cho cuộc làm ăn này.
Sáng hôm sau, Ngôn Càn liền chia sẻ thông tin này với Tang Kích, đồng thời còn phát biểu thêm vài lời cảm thán.
Hắn nói: "Khó trách các trưởng bối thường nói, "Sự chênh lệch của một số yêu tộc với yêu tộc khác, còn xa hơn so với sự chênh lệch của yêu tộc và cá sấu...""
Tang Kích, thân là một thành viên của tộc Hắc Vẫn Ngạc, biểu cảm vi diệu liếc nhìn Ngôn Càn một cái.
Hắn chậm rãi nói: "Trong tộc chúng ta cũng có câu nói này. Chỉ có điều, trong câu tục ngữ này, loài được mang ra so sánh với yêu tộc là Huyễn Văn Phong Thiểm."
Trong số kẻ thù tự nhiên của rùa, cá sấu cũng được xem là loài thuộc danh sách này.
Trong số kẻ thù tự nhiên của Hắc Vẫn Ngạc, Huyễn Văn Phong Thiểm cũng thuộc danh sách này.
Hai thú hai mặt nhìn nhau, đều cảm giác được nếu tiếp tục thảo luận về vấn đề này, hướng phát triển cực kì có khả năng sẽ ảnh hưởng đến tình hữu nghị của hai thú.
"…Khụ, chúng ta đổi chủ đề đi."
"…Không có ý kiến."
————————
Lô túi trữ vật đầu tiên đã được luyện chế xong, những chiếc túi nhỏ xinh này có màu xanh nhạt, trông rất thanh thoát, không có một đường hoa văn nào.
Không phải Ngôn Lạc Nguyệt quên việc quảng cáo trên túi trữ vật, mà là những quảng cáo này không được khảm vào trong quá trình luyện chế, mà cần được in bằng các bước đặc biệt.
Đối với khả năng viết của mình, Ngôn Lạc Nguyệt tự biết rõ.
Nàng vẽ đầu sói chibi không thành vấn đề, nhưng nếu dùng chữ của mình để quảng cáo, e rằng sẽ trở thành trò cười cho thiên hạ.
Vì vậy, giống như lá cờ quảng cáo chữa trăm bệnh kia của nàng, mấy chữ lớn "Thương Lang Tông, ngao ngao ngao~~" này, Ngôn Lạc Nguyệt dự định nhờ Giang tiên sinh viết giúp.
Sáng sớm, Ngôn Lạc Nguyệt chạy thẳng vào phòng nghỉ của giáo viên, biểu đạt thỉnh cầu của mình với Giang Đinh Bạch.
Không ngoài dự đoán, sau khi biết năm chữ này dùng để làm gì, Giang tiên sinh rất vui lòng đồng ý.
Giang Đinh Bạch mang trên mặt vẻ không nhịn được cười.
Hắn cảm thấy câu quảng cáo này rất sáng tạo, lại cảm thấy một khi viết ra, hiệu quả chắc chắn sẽ rất thú vị.
Chú ý đến túi trữ vật trên thắt lưng Ngôn Lạc Nguyệt vẫn còn treo con cào cào bằng cỏ mà hắn tự làm, nụ cười trên mặt Giang Đinh Bạch càng thêm dịu dàng.
Hắn cúi xuống xoa đầu tiểu cô nương, tiện tay vỗ nhẹ vào cái cục bông xù làm phụ kiện tóc của nàng, rồi tháo cái kiếm tuệ bằng cỏ thứ hai từ thanh kiếm của mình.
"Ngươi nhìn, cái tua kiếm mới này thế nào?"
Ngôn Lạc Nguyệt đưa hai tay nhận lấy.
Chỉ nhìn cái kiếm tuệ mới này một cái, nàng đã muốn lớn lên tám thước ngay tại chỗ để giang hai tay nắm chặt vai Giang Đinh Bạch mà lắc vài cái.
Không phải chứ, Giang tiên sinh, kiếm của kiếm tu, thực sự chính là lão bà của kiếm tu hả?
Cho nên nói, tại sao ngươi lại đối xử với lão bà của mình càng ngày càng tệ như vậy?
Lần trước là một con châu chấu bằng cỏ, tuy tay nghề hơi thô ráp, nhưng ít ra còn theo phương pháp truyền thống, có thể nhận ra hình dạng là một con châu chấu.
Nhưng lần này... Ai có thể nói cho Ngôn Lạc Nguyệt biết, cái mà Giang Đinh Bạch đã dốc hết trí tưởng tượng để đan ra, rốt cuộc là cái thứ gì?
Ngôn Lạc Nguyệt nheo mắt lại, cẩn thận phân biệt: Ừ, trước hết, đây là một thứ có bốn chân...
Thứ hai, nó có một đôi không biết là chân trước hay chân sau nối với một vật thể hình chữ nhật?
Cuối cùng, trên đầu nó, có hai cục u hết sức rõ ràng.
Nhìn thấy hai cái u giống như sừng này, Ngôn Lạc Nguyệt vô thức sờ vào hai cái bông trắng như tuyết trên búi tóc của mình.
Hahaha, chắc chắn là nàng nghĩ quá nhiều rồi, sừng thú sao có thể liên quan đến kiểu tóc của nàng được chứ.
—Nàng đâu phải là nữ chính trong "Thám tử lừng danh Conan".
Cười mỉm đưa cái kiếm tuệ đó trả lại cho Giang Đinh Bạch, Ngôn Lạc Nguyệt gật đầu chắc chắn, mắt không chớp mà tung một chuỗi lời khen ngợi.
"Tiên sinh đan con bò kéo cày phải không? Tay nghề thật giỏi! Quả không hổ danh là tiên sinh, dù đã làm tu sĩ nhưng vẫn lo lắng cho nổi khổ của dân chúng."
Giang Đinh Bạch: "..."
Giang Đinh Bạch mỉm cười dịu dàng.
Hắn ngăn Ngôn Lạc Nguyệt trả lại cái tua kiếm cho mình, rồi rất nhanh chóng, rất dứt khoát treo cái kiếm tuệ mới lên cổ nàng.
Ngôn Lạc Nguyệt: "A?"
Xoa đầu nàng thêm lần nữa, Giang Đinh Bạch hiền từ khen ngợi:
"Nói rất hay, lần sau đừng nói nữa. Mau quay lại học đi."
"Nhưng cái kiếm tuệ..."
"Tặng ngươi đó."
Ngôn Lạc Nguyệt: "..."
Trên đường trở lại lớp học, Ngôn Lạc Nguyệt luôn suy nghĩ về một vấn đề.
Liệu có phải nàng nhận sai nội dung của kiếm tuệ rồi không?
Có thể Giang Đinh Bạch không đan con bò kéo cày, mà là đan con bò kéo xe?
——————————
Ngôn Lạc Nguyệt trở lại lớp, theo thói quen nhảy lên ghế ngồi.
Nàng quay đầu nhìn vị trí của Ngôn Càn và Tang Kích, chỉ thấy hai gương mặt lạ lẫm của bạn học mới.
Cảm nhận được ánh mắt của Ngôn Lạc Nguyệt, các bạn học khác trong lớp đều nói:
“Kích ca và Ngôn Càn đã được lên lớp rồi."
"Tiên sinh nói, Ngôn Lạc Nguyệt muội cũng nên lên lớp Lợi mà học."
"Ngôn Lạc Nguyệt, muội biết đường đến lớp Lợi không, hay để tỷ tỷ dẫn đi nhé?"
Từ thông tin mà các bạn học cung cấp, Ngôn Lạc Nguyệt cuối cùng đã hiểu rõ tình hình.
Hóa ra, trong học đường, từ trên xuống dưới, có bốn lớp Nguyên, Hanh, Lợi, Trinh. Mỗi năm, các tiên sinh sẽ điều chỉnh lại thành viên của từng lớp, đưa những học sinh có tu vi cao lên lớp cao hơn.
Thông thường, học sinh lớp Trinh đều là tu vi luyện khí sơ kỳ, lớp Lợi là tu vi luyện khí trung kỳ, lớp Hanh là tu vi luyện khí hậu kỳ.
Còn học sinh lớp Nguyên, họ đã bước vào ngưỡng cửa trúc cơ, có đủ điều kiện nhận được thư giới thiệu từ các tiên sinh, qua đó có thể trở thành đệ tử tinh anh nội môn ở bất kỳ tông môn nào gần Vân Ninh Đại Trạch.
Tang Kích và Ngôn Càn vốn dĩ có tu vi trung kỳ, vì mùa đông năm ngoái gia nhập giữa chừng, nên mới được sắp xếp vào lớp Trinh để quen thuộc môi trường.
Hiện tại học đường sắp xếp lại lớp học, hai thú tự nhiên được lên lớp Lợi.