Nhân Vật Phản Diện Đều Là Thức Ăn Dự Trữ Của Tôi

Chương 6: Ầy, nhân vật phản diện này không phải ᗷiếи Ŧɦái... chứ

Chương 6: Ầy, nhân vật phản diện này không phải biếи ŧɦái... chứ

Một tay Lạc Uyên chống cằm, một tay khác gõ nhẹ lên mặt bàn.

Ở thời điểm này, có lẽ người chơi bình thường sẽ đặt một cái nick name thân mật, và một vài người chơi thích truy cầu cảm giác thực tế có thể sẽ dùng tên thật. Nhưng Lạc Uyên đều không thuộc hai trường hợp trên.

Hắn chỉ chơi vì nghiên cứu điểm hấp dẫn của game chứ cũng không phải chơi thật, không cần phải nghiêm túc đặt tên, nhưng tùy tiện cuộn bàn phím gõ ra một cái tên quái đản cũng không phải tác phong của Lạc Uyên. Đương nhiên, Lạc Uyên sẽ không chơi như kiểu người yêu, nếu thật sự phải nói, hắn cảm thấy nhân vật game này càng giống sủng vật trong game của bạn cùng lớp chơi khi còn bé hơn.

Cho nên, hắn nhập hai chữ vào cột tên.

[Chủ nhân]

Tô Đường nhìn thấy trên không trung toả ra một màn ánh sáng, trên đó có viết chữ.

Giây phút này, mắt cậu trợn tròn, xém chút nữa đã thốt ra lời tục tĩu.

Bà mẹ nó, sao trên thế giới này lại có người không biết xấu hổ như thế chứ!

Tô Đường treo đôi mắt cá chết lên, yên lặng thầm hỏi hệ thống: "Tôi có thể đánh chết hắn không? Sao không nói nhân vật phản diện trong kịch bản cậu cho tôi là một tên biếи ŧɦái vậy?"

Hệ thống cũng có chút ngỡ ngàng: "Ầy, nhân vật phản diện này không phải biếи ŧɦái... chứ."

Tô Đường: "Cậu nghĩ xem, cậu cẩn thận nghĩ lại xem, ai lại để người yêu trong game gọi mình là chủ nhân chứ? Mẹ kiếp, thế này là bình thường sao? Giọng điệu của cậu cũng không chắc chắn còn gì!"

Hệ thống: "..."

Tô Đường thở dài, mặt phiền muộn: "Thống Thống, thứ cho tôi nói thẳng, tôi không làm nhiệm vụ này được."

Hệ thống sốt ruột: "Kí chủ! Cậu đừng từ bỏ mà! Tôi... Chỗ này của tôi còn có túi phúc lợi Âu Hoàng lớn đây này! Có rất nhiều món cậu chưa từng ăn, quần áo đẹp, còn có game 3D có thể chơi nữa!"

Tô Đường dừng lại. Đúng nha, cậu còn phải góp điểm tích luỹ kia mà.

Thế là, sau khi Lạc Uyên nhập tên vào, cửa sổ nhỏ biến mất, người nhỏ ở giữa màn hình ngơ ngác đứng ở đó không nhúc nhích, hắn không khỏi nhíu mày, lag sao?

Ngay lúc hắn chuẩn bị rời khỏi game, người nhỏ đã cử động, mặt mày cong cong, xán lạn cười với hắn, nói: "Chủ nhân, cái tên này nghe thật hay, tôi rất thích."

Cùng một thời gian, Lạc Uyên nhìn thấy trên đỉnh đầu của người nhỏ toả ra một chữ số nho nhỏ.

-100

Bên phải màn hình cũng nhảy ra một cửa sổ nhắc nhở.

[Độ hảo cảm của Tôi Đường đối với anh - 100]

[Tô Đường rất khϊếp sợ.]

[Tô Đường rất tức giận.]

[Lòng Tô Đường thầm mắng chửi anh một cách tàn bạo, mắng anh biếи ŧɦái.]

Lạc Uyên nhìn từng cái dần dần nhảy ra như mưa đạn, thông tin giống hệt như lời bộc bạch vậy, hoàn toàn vạch trần suy nghĩ thật sự trong lòng người nhỏ dễ thương đang cười này.

Vậy mà hắn lại bị một nhân vật game ghét?

Vì sao chứ?

Cũng bởi vì hắn để đối phương gọi mình là chủ nhân hay sao?

Lạc Uyên có hơi bất ngờ, lời thoại và hành động của nhân vật game đều đã được thiết lập rồi, lại còn có thể trí năng như vậy, có suy nghĩ của mình hệt như người thật vậy.

Bởi vì bị trừ độ thiện cảm, Lạc Uyên mới có tâm lưu ý thanh ngang thể hiện lòng yêu mến màu hồng phấn ở góc trên bên phải, thể hiện tiến độ hảo cảm của người yêu, bây giờ chẳng những trống rỗng, đầu ngoài cùng bên trái của thanh ngang còn nhiều thêm một số -100 đỏ rừng rực nữa.

Game này là dùng vẻ bề ngoài đáng yêu và tính cách bụng nghĩ một đằng miệng nói một nẻo để hấp dẫn người chơi hay sao? Thế này chơi cũng vui đấy.

Vốn tổng giám đốc Lạc chỉ muốn mở ra xem cái game đang hot hàng đầu này có chiến lược gì, cho rằng mình sẽ thoát ra bất cứ lúc nào vì nhàm chán và không vừa ý, thế mà trong lòng lại nổi lên một chút ý muốn khiêu chiến.

Lạc Uyên nhìn người nhỏ lòng với miệng không khớp nhau, đột nhiên duỗi ngón tay ra chọc cậu một cái.

Trong Game cơ thể Tô Đường bị đẩy một cái, cậu không khống chế được mà lảo đảo một chút, sau đó lật đật ổn định bản thân đứng vững lại.

Tô Đường muốn đánh người.

Nhưng vì giữ vững thiết lập của nhân vật game, cậu vẫn phải trưng ra vẻ mặt đơn thuần ngỡ ngàng: "Chủ nhân, có chuyện gì với anh thế?"

[Độ hảo cảm của Tô Đường với anh -10.]