Năm mười một của Hắc Yến Anh cùng với Tư Hạ cứ như vậy bình ổn trôi qua.
Ngoại trừ kể quãng thời gian lúc nhỏ được làm bạn với Tư Hạ thì hiện tại chính là những ngày tháng hạnh phúc nhất của hắn.
Hắn đã chịu đựng quá nhiều thứ, cho nên khi được nếm thử hương vị tuyệt hảo của cuộc sống lại sinh ra cảm giác lo lắng bất an. Hắc Yến Anh tự biết bản thân mình không phải người tốt, hắn tuy không tỏ ra hứng thú với bất cứ thứ gì, ở trước mặt người ngoài luôn là bộ dáng ngoan ngoãn yên tĩnh, nhưng hắn biết bản thân mình trời sinh bản tính lạnh nhạt. Nhưng hắn cũng sẽ có lúc vui vẻ tươi cười, đùa nghịch giống như bạn học đồng trang lứa. Và Tư Hạ là người duy nhất thấy điều đó.
Hắn không thích bị kiểm soát, không thích sự thương hại, sợ bản thân mình bị bỏ rơi, sợ phải ở một mình trong bóng tối… Rất nhiều rất nhiều nỗi sợ lẫn sự căm ghét.
Không ai muốn hiểu hắn, tất cả đều chỉ làm theo ý muốn của mình.
Mà hắn thế nào lại trở thành loại người mình từng rất ghét.
Ánh mắt Hắc Yến Anh nặng nề mà nhìn chằm chằm người đang dán thân vào ngực hắn ngủ. “Ư.” Tư Hạ mới tỉnh dậy thì đã bị hắn dùng sức xoa xoa mông, cằm cũng bị nâng lên, ép buộc cậu phải nhìn thẳng hắn.
Hắn nhìn cậu, không chút nào che lấp khói mù cùng dục vong ở đáy mắt.
“Còn nhớ tối qua đã hứa gì với lão công?”
Phảng phất như muốn nhắc nhở, hắn đem tay chen vào sau cổ, vuốt ve nhẹ lên vết cắn vẫn còn ửng đỏ, miệng cười như hoa, giống như rất vừa ý với thành quả của bản thân.
Cậu nhớ lại cơn sóng tình đêm qua, hơi nước trong tầm mắt, đau đớn từ thân dưới truyền đến khiến Tư Hạ nhận ra rằng, vào ngày sinh nhật mười tám, cậu đã bị Hắc Yến Anh dụ dỗ làʍ t̠ìиɦ, đánh dấu hoàn toàn.
Đơn giản là cậu đã trở thành Omega của hắn. Cả đời này đã buộc chặt với hắn. Vĩnh viễn không thể thoát khỏi.
“Tiểu yêu tử?”
Thanh âm của hắn rất êm tai, mang âm khàn, giống như ma quỷ luôn muốn ăn tươi nuốt sống cậu.
“Không nhớ cũng không sao…”
Hắn chậm rãi thả lỏng, ôm lấy cậu dỗ dành như người lớn vuốt lưng trẻ sơ sinh.
“Sau này mỗi ngày đều sẽ nhắc cho tiểu yêu tử nhớ.”
Nhắc tới khi nào vợ của hắn không dám quên nữa thì thôi.
Cậu phải nghe lời, phải nghe lời hắn.
Bảo bối của hắn vừa xinh đẹp lại tài giỏi. Có biết bao người mơ ước cậu đều bị hắn dập nát ngay từ đầu. Bọn họ không xứng được tranh giành với hắn.
Đôi cánh của Tư Hạ cũng nên biến mất vì hắn thôi.
Hắn sợ bản thân mình đánh mất cậu thêm lần nữa sẽ không thể tìm lại được. Thế giới rộng lớn, Tư Hạ của hắn thông minh như thế, hắn biết phải đi đâu tìm cậu…
Bị bỏ lại một lần đã là quá đủ.
Hắn đã không còn là đứa nhóc vô dụng, không còn là thiếu niên với những mộng mơ, hắn đã là một người đàn ông trưởng thành có thể hoàn toàn độc chiếm cậu, thỏa mãn dục vong của mình.
Hắn cố gắng đến thế cuối cùng là để Tư Hạ vô lo vô nghĩ ở bên hắn.
Không ai được phép nhìn ngắm vợ của hắn, những khía cạnh khác của cậu chỉ nên để một mình hắn thấy… Tư Hạ, vẫn là nên cười với mỗi hắn…
Chưa bao giờ hắn nghĩ rằng mấy cái giới tính thứ hai này lại hữu ích như vậy. Nó có thể giúp hắn tạo ra một dây xích vô hình khóa chặt Tư Hạ.
Mà cậu cũng rất hưởng thụ loại trói buộc vô hình này.
Tư Hạ đỏ mặt cọ cọ vào ngực hắn, vừa giận vừa vui dùng tay đấm nhẹ vào người hắn. Ngược lại không gây hấn gì cho đối phương mà lại làm đau tay mình.
Cậu bị Hắc Yến Anh cưng chiều trở nên trắng trắng mềm mềm như cục bột nhỏ.
“Nhớ, sao có thể không nhớ…”
Người nọ trầm thấp cười, tựa hồ như không thường để lộ cảm xúc hưng phấn như thế, cúi đầu hôn lên trán cậu.
“Vợ ơi, ngày mai sẽ dẫn cậu tới xem nhà của chúng ta.”
Cậu và Hắc Yến Anh đã lên đại học, mất nửa ngày mới có thể từ nhà đến trường. Chình vì thế ba mẹ Tư Hạ đồng ý cho cậu ở trọ.
Trường học có kí túc xá, nhưng ba mẹ Tư Hạ lo lắng bé con Omega nhà mình sẽ bị bắt nạt cho nên an tâm giao cậu cho Hắc Yến Anh.
Hai người họ không biết được hắn là Alpha trội, có thể một lần khiến con trai bọn họ mang thai, cả đời chỉ có thể dựa vào hắn để sống.
Ít nhất thì Hắc Yến Anh còn chút lí trí, cho đến lúc tốt nghiệp, hắn sẽ không làm Tư Hạ mang thai, nhưng không có nghĩa sẽ không đánh dấu cậu. Omega của hắn thì nên sớm trở thành của hắn.
Tư Hạ cười rộ lên, cậu đưa tay xoa xoa khuôn mặt đẹp như tạc tượng của hắn, ánh nắng từ rèm cửa chiếu lên mái tóc vàng, lấp lánh như lụa mềm óng.
“Tiểu yến tử, cậu thật sự rất đẹp…”
Đôi mắt của Hắc Yến Anh phản chiếu hình bóng Tư Hạ say mê ngắm nhìn hắn. Lần đầu hắn cảm thấy biết ơn vì sắc đẹp của bản thân. Hắn đã ghét mái tóc này thế nào, ghét đôi mắt giống y đúc mẹ hắn…
Nhưng Tư Hạ nói thích nó, cậu nói cậu yêu thích tất cả của hắn… Vậy hắn sẽ giữ lại cho cậu.
“Vợ của tớ còn đẹp hơn. Đẹp đến mức khiến tớ muốn ngắm nhìn mãi…”
Hắn thích cảm giác trong tim lẫn thân của Tư Hạ đều là hắn. Ánh mắt nhu hòa của cậu nhìn hắn, nói rằng cậu yêu hắn. Thật tốt biết bao. Hắn cố gắng sống đến bây giờ, nhẫn nhịn mọi thứ, chỉ để đổi lại một Tư Hạ toàn tâm toàn ý yêu thương hắn.
Là hắn may mắn.
May mắn có được Tư Hạ.
Cả đời này của hắn đều hướng về tiểu yêu tử…
Mây mỏng tiêu tán, mặt trời một lần nữa xuất hiện ở trên cao. Tư Hạ bị ánh nắng chợt lóe làm chói mắt, nhíu mày nhắm mắt lại, vì thế nên bỏ lỡ cơ hội- có lẽ là một cơ hội quan trọng nhất trong đời…
Không chỉ là bỏ lỡ cơ hội vạch trần, mà cũng bỏ lỡ cơ hội chạy trốn.
Hắc Yến Anh có chết cũng phải giữ cho bằng được may mắn của mình.