Hướng Về Em

Chương 11

Thời gian bất giác trôi qua thật nhanh.

Hắc Yến Anh ngồi trên chiếc giường lớn ở phòng mình, hắn vuốt ve lấy con gấu bông Tư Hạ tặng cho hắn.

Bỗng nhiên sự dũng cảm rời xa Tư Hạ của hắn đã biến mất. Hắn đã chuẩn bị tinh thần lâu đến thế, chỉ vì một câu tỏ tình của cậu cũng có thể khiến công sức nhẫn nhịn của hắn đổ sông đổ bể.

Hắn thực sự muốn ở bên tiểu yêu tử của hắn.

Nhưng kì phát tình đầu tiên của bọn họ còn chưa có, mọi dấu hiệu của Omega còn chưa rõ ràng, hắn không thể đánh dấu Tư Hạ. Điều đó hắn là người hiểu rõ hơn bất cứ ai.

Hắn bị nhốt ở trong phòng kể từ sau kì thi. Hắn không thể làm được gì.

Hắn biết bệnh tình của mình thế nào, nhưng vẫn cố chấp kéo Tư Hạ rơi xuống bóng tối cùng với mình. Bởi vì hắn không tìm thấy ánh sáng trong thế giới của mình… Hắn quá sợ hãi. Hắn tưởng rằng mình đã quen với việc một mình chống chọi với mọi thứ, hắn từ chối tất cả những ai đến gần mình… Là do hắn cảm thấy mình không xứng được sống hạnh phúc… Là do hắn sợ khi đó không phải là thứ ánh sáng hắn cần tìm… Là do hắn sợ nay được mai mất…

Hắn chưa từng khao khát bất cứ thứ gì. Hắn cũng không cần bất cứ ai. Hắn nghĩ mình có lẽ hãy cứ sống như vậy. Một mình hắn cũng có thể chống lại căn bệnh này. Chẳng phải từ trước đến nay đều như vậy sao?

Nhưng hắn nhớ tiểu yêu tử quá…

Nếu có thể đánh dấu cậu ấy, biến cậu ấy trở thành Omega của riêng mình thì thật tốt.

Hắn không cần phải gặp mấy tên bác sĩ, không cần uống thuốc, không phải trải qua đau đớn, cũng không cần mỗi ngày nhung nhớ cậu đến phát điên…

Chỉ cần có được Tư Hạ, vấn đề của hắn đều được giải quyết.

Lúc hoàng hôn, Hắc Yến Anh đang đấu tranh tâm lí dữ dội, chỉ thiếu một chút nữa, hắn nhất định sẽ rời khỏi đây, đến tìm ánh sáng của hắn.

Ba của hắn lựa chọn đúng thời khắc này bước vào phòng, dập tắt mọi ảo tưởng của hắn.

Hắn ngẩng đầu lên liếc mắt nhìn ông.

“Ba, không cần đi nữa, con tìm thấy thuốc của mình rồi. Ba, con sẽ không phát bệnh nữa… Ba thấy mà đúng không? Ba! Con…”

Hắc Vũ Đình một thân đen liếc hắn, không ngại nói ra những lời khiến người ta đau lòng.

“Con đang phát bệnh. Thằng nhóc kia có thể chấp nhận bộ dáng này của con sao? Con là người rõ nhất, nó chính là nguyên nhân…”

“Không phải! Cậu ấy không phải. Cậu ấy đã nói thích con! Ba lúc nào cũng thế… Ba dấu chuyện cậu ấy gửi thư cho con, còn đe dọa gia đình cậu ấy… Nhưng ba lại không ngờ được, chính ba lại đưa con đến bên cậu ấy một lần nữa.”

Mỗi khi nói một tiếng, tim Hắc Yến Anh vừa đau vừa xót một phần, hắn cuối cùng không nhịn được, một lần nói ra tất cả.

“Ở đây có mẹ? Đúng chứ?”

Lần đầu tiên, hắn thấy được khuôn mặt vô cảm của ba mình lộ ra chút cảm xúc khó xử.

“Con muốn đi gặp cậu ấy, ngay bây giờ…”

Người đứng trên đỉnh của sự nghiệp như Hắc Vũ Đình, kinh nghiệm nhiều vô kể, thế nhưng lại bị đứa con trai của mình làm khó.

Ông quả thực không nghĩ rằng việc mình cắt mối liên hệ giữa hai đứa nhóc là sai lầm. Những bài học từ nhỏ ông được dạy, nó dường như đã ngấm sâu trong máu, cho nên ông cũng vô thức muốn biến con mình có thể trở nên xuất chúng, không vì tình mà lùi bước giống như ông. Tại sao giữa vô vàn người, cha con ông lại chọn đúng người khiến mình điên cuồng…

Là vì ám ảnh hồi nhỏ, bậc làm cha như ông đã gây ra cho nó một căn bệnh, sau đó còn tự tay chăm sóc mầm bệnh lớn lên.

Những điều ông cho là tốt với con trai, lại khiến nó dần chết mòn…

“Được. Lần này, ba để con toàn quyền quyết định. Đừng hối hận.”

Hắc Vũ Đình không giữ được người mình yêu, ông cũng sắp không giữ được đứa con này rồi… Ông cắt sợi dây tơ giữa hai người, lại không nghĩ đến việc con trai mình sống chết cũng muốn buộc chặt nó.

Hắc Yến Anh đã không thể đợi được, hắn lao ra khỏi phòng, dùng tốc độ nhanh nhất của bản thân mình chạy đến nhà Tư Hạ.

Người ta nói tình yêu luôn rất cố chấp, đúng thế, và những ai yêu quá sâu đậm lại càng cố chấp hơn, có thể đã biết trước sẽ chẳng có kết quả vậy mà chẳng thể nào từ bỏ.

Trời nhá nhem tối, cửa hàng hoa của nhà Tư Hạ đã lên đèn, mẹ Tư ngồi ở trong, thưởng thức bó hoa vừa được gói chỉn chu, miệng cười tươi như hoa.

Tư Hạ nằm ở trong phòng nghịch điện thoại. Dù đã qua mấy ngày, cậu vẫn không khống chế được suy nghĩ về ngày hôm đó. Nó giống như một niềm vui nhỏ lặng lẽ thấm nhuần trong trái tim, không thể dứt ra được.

“Tiểu yêu tử, tớ đang ở dưới nhà cậu.”

Tin nhắn của Hắc Yến Anh truyền đến làm Tư Hạ đang cười vui vẻ cũng lập tức bật dậy từ trên giường. Cậu vội vàng nhắn lại, ném điện thoại sang một bên, sau đó chạy xuống dưới lầu.

Hắc Yến Anh run rẩy nắm chặt lấy lấy chiếc điện thoại, thấy được tin nhắn của Tư Hạ mới yên tâm cất nó vào trong túi.

Chạng vạng, không khí ngoài trời thực sự rất lạnh, Tư Hạ đau lòng nhìn hắn cô độc đứng một mình bên cạnh hàng cây gần nhà.

Cậu mặc một chiếc áo len trắng rất hợp với thân hình, vì ra ngoài vội nên không kịp mặc thêm áo khoác. Tư Hạ chưa kịp nói đã bị hắn ôm lấy.

Đầu của hắn chôn ở cổ, tham lam ngửi mùi hương quen thuộc từ cậu, còn không biết xấu hổ liếʍ cắn mấy cái.

“Đừng mặc cái áo len này nữa, sẽ lạnh.”

Tư Hạ cười một tiếng, không so đo với hắn.

“Cậu có yêu tớ không?”

Tư Hạ khó hiểu nhìn hắn, nhưng vẫn dành ánh nhìn dịu dàng cho hắn, trên khuôn mặt đều là ý cười khó che dấu.

“Yêu cậu nhất!”

“Cậu có muốn ở bên tớ không?”

“Muốn!”

Hắc Yến Anh ngừng lại một chút, viền mắt hắn đã ửng đỏ.

“Đồ ngốc!”

Chỉ có đồ ngốc mới chấp nhận ở bên cạnh kẻ điên như hắn. Bản thân biết rõ ở bên hắn có bao nhiêu rủi ro nhưng vẫn ngốc nghếch lựa chọn đánh cược.

Mỗi đêm hắn đều sẽ giật mình tỉnh giấc, tìm kiếm hình bóng cậu. Tim hắn giống như ngừng đập, cơ thể run lên vì sợ.

Hắn sợ những ngày được gặp cậu chỉ là giấc mơ, bởi vì bất cứ khi nào hắn cảm thấy hạnh phúc, ông trời đều không vừa mắt. Hắn không còn mẹ, một nhà ba người tan nát… Tư Hạ chuyển trường, ánh sáng của hắn cũng biến mất…

Hắn luôn giữ niềm tin rằng Tư Hạ không bỏ rơi hắn, cậu nhất định sẽ trở về bên cạnh hắn. Hắn không biết phải chờ cậu đến khi nào, nhưng hắn chỉ còn duy nhất một lựa chọn để tiếp tục sống… Hắn đã không thể lùi lại được nữa.

“Tớ không đi nữa.”

Hắc Yến Anh ôm chặt lấy Tư Hạ, dường như sợ cậu biến mất, chỉ khi được chạm vào cậu, hắn mới có cảm giác mình đang được sống, Tư Hạ vẫn ở đây, không có rời xa hắn, không hề chán ghét hắn, cậu yêu hắn.

“Cậu chữa bệnh cho tớ được không?”

Tư Hạ nhẹ nhàng xoa tấm lưng của hắn, nói:

“Tớ không phải là bác sĩ. Sao có thể chữa bệnh cho cậu?”

Hắc Yến Anh siết chặt cậu hơn, như muốn khảm cậu lên người, giọng nói giống run run như sắp khóc:

“Cậu chỉ cần yêu tớ, vĩnh viễn ở bên tớ, bệnh của tớ liền hết.”

Nghe hắn nói, cậu mới nhận ra tình huống này không hề ổn chút nào, bộ dáng yếu ớt này của hắn làm cậu nhớ lại ngày đầu tiên hắn chuyển đến. Tư Hạ gấp gáp muốn đẩy hắn ra xem tình hình, nhưng lại bị hắn ghì chặt lại.

“Yến nhỏ? Cậu mệt sao? Cho tớ xem chút.”

Hắn không nghe lời cậu, dùng sức mình ôm lấy, giận dỗi đáp:

“Cậu sẽ chạy mất!”

Tư Hạ phải vuốt ve an ủi hắn, ở bên tai nói:

“Tớ không chạy, tớ yêu cậu nhất mà, làm sao có thể chạy đi đâu mất?”

Như thú nhỏ sợ mẹ của nó đi mất, Hắc Yến Anh lại càng không nghe, giọng của hắn nhỏ dần:

“Nếu tớ chết đi… Cậu có đau lòng không?”

Lúc này, Tư Hạ thực sự hiểu được cảm giác nghẹt thở là như thế nào. Cậu không thể đẩy hắn ra, nhưng cứ để như vậy, hắn sẽ lại ngất đi giống lúc đó. Cậu không biết mình đã làm chuyện gì khiến hắn trở nên tiêu cực như vậy, nhưng cậu biết, sớm hay muộn, cậu cũng sẽ phải đối mặt với một con người khác của hắn. Cậu yêu hắn, nên bộ dạng nào của hắn, cậu cũng sẽ đón nhận.

“Yến nhỏ, tớ sẽ không để cậu chết. Tiểu yến của tớ đừng nghĩ như vậy được không? Tớ yêu cậu, cực kì yêu cậu, sẽ dùng cả đời này để nói yêu cậu.”

Nói ra những lời này có chút xấu hổ, Tư Hạ dụi đầu vào người hắn, trong mắt đều lấp lánh như sao, thổ lộ:

“Sau này tớ cưới cậu, sẽ đối xử tốt với cậu. Buổi sáng sẽ gọi cậu dậy, cơm ba bữa sẽ do tớ nấu, cậu muốn gì tớ đều đáp ứng, buổi tối chúng ta ôm nhau ngủ… Còn rất nhiều những thứ tớ muốn làm cho cậu… Tớ đã định dành cuộc đời này, toàn bộ đều cho cậu.”

Đôi tay của Hắc Yến Anh hơi buông, Tư Hạ nắm chặt tay của hắn, một đôi mắt đỏ bừng, hơi thở run rẩy:

“Tớ yêu cậu, đương nhiên mãi mãi yêu cậu, ở bên cậu, sẽ đau lòng vì cậu…”

Hắn nhìn Tư Hạ. Thiếu niên bên cạnh giọng nói nghẹn ngào, đôi mắt đầy nước, từng giọt từng giọt rơi xuống. Yết hầu hắn lăn lăn, do dự muốn lau nước mắt cho cậu.

Hắc Yến Anh hít sâu một hơi, hơi luống cuống tay chân, hồi lâu mới nói:

“Nhưng tớ là kẻ điên. Cậu vẫn sẽ như vậy… với tớ chứ?”

Từ góc độ của hắn trông tới, bên má của Tư Hạ đều đã đỏ ửng, đôi mắt lấp lánh ánh nước nhìn chằm chằm hắn, chỉ có hắn, thực sự rất xinh đẹp.

“Cậu cảm thấy, tớ sẽ sợ cậu, sẽ giống những người khác, cảm thấy cậu là kẻ điên sao?"

Đồng tử Hắc Yến Anh thu bé lại, ngước mắt, không trả lời.

Cậu im lặng nhìn hắn, đôi mắt đỏ hồng nhưng ánh mắt cậu vẫn trong sáng như cũ, không hề né tránh hắn, nói tiếp:

“Yến nhỏ, hồi nhỏ tớ không sợ cậu, hiện tại cũng không sợ cậu. Chẳng phải lúc đó đã nói rồi sao?”

Tư Hạ chớp chớp mắt nhìn hắn:

“Yến nhỏ năm tuổi sẽ đỏ mặt khi tớ hôn má, cái gì tốt đều để dành cho tớ, khi gặp ác mộng liền chạy đến tìm tớ… Tiểu yêu tử năm tuổi của cậu vẫn không thay đổi, chỉ là trí nhớ có hơi kém, nhưng mà tuyệt đối sẽ không thất hứa.”

Cậu dừng lại một chút, bỗng mỉm cười, đôi mắt trắng đen rõ ràng, trong sáng sạch sẽ, như những vì sao nhỏ trên trời rơi xuống:

“Tớ vẫn luôn yêu cậu, từ trước đến nay đều không thay đổi, sau này cũng sẽ không.”

Hắc Yến Anh nhìn Tư Hạ, trong lòng chợt chấn động.

Hắn không thể nói rõ ràng hắn đang cảm thấy thế nào, khe hở trong trái tim đều được lấp đầy, nỗi lo âu như dây gai quấn lấy hắn cũng bị thiêu đốt.

Hắn rũ mí mắt, khàn giọng cười:

“Tư Hạ, tiểu yêu tử, tớ không hối hận, cậu cũng không hối hận được không?”

“Được.”

Hắc Yến Anh đem tất cả cố chấp cùng u ám trong mắt giấu kín đi, lặng lẽ ghi tạc trong lòng.

Hắn yêu tiểu yêu tử, cho nên mới khóc lóc thảm hại, mới ngày đêm nhung nhớ cậu, mới muốn gặp cậu, nhìn cậu, ôm cậu… Muốn nghe chính miệng cậu nói những lời hắn muốn nghe…

Hơn hết, hắn muốn hoàn toàn độc chiếm Tư Hạ.

Ngày hôm nay, hắn đạt được mục đích rồi.