Nghiêm Phong chột dạ sờ sờ mũi, anh không hề biết rằng du͙© vọиɠ khống chế của Tiêu Mặc đã lớn như thế này, ánh mắt đó giống như chỉ hận không thể xé xác anh vậy.
Tiêu Mặc không nói gì,hắn vẫn cẩn thận dung tay moi những chất lỏng ra khỏi cơ thể Văn Du, sau đó dùng vòi hoa giúp cậu tắm rửa thêm một lần nữa.
“Mỗi lần mị cốt hương phát tác, Văn Du sẽ phải hấp thu tϊиɧ ɖϊ©h͙ sau đó sẽ có sự ỷ lại với người đó. Nghiêm Phong, cậu đừng coi tôi như đồ ngốc”
Nghiêm Phong bật cười, anh thong thả đi vào trong nhà tắm, dùng vòi hoa sen gột rửa những giọt mồ hôi ban nãy, giọng điệu cực kì bình thản.
“Thế thì tiếc thật, cậu cũng nhìn thấy rồi. Văn Du đã hấp thu không ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ của tôi rồi. Hơn nữa cậu cũng biết cái này không có thuốc giải đâu”
Tiêu Mặc nhìn bạn mình bằng ánh mắt xem thường, hắn cẩn thận nhét dươиɠ ѵậŧ cương cướng vào bên trong lỗ nhỏ ửng hồng kia, chậm rãi ma sát lớp thịt ruột mềm mại. Hắn biết rằng lúc này Văn Du đã không còn cảm giác gì nữa nhưng hắn vẫn muốn lại gì đó trong cơ thể cậu.
Hắn hoàn toàn không để ý đến ánh mắt kinh ngạc của Nghiêm Phong, anh cất giọng dịu dàng mềm mại để trấn an Văn Du nhưng hành động dưới eo lại trái ngược hoàn toàn.
Cả người Văn Du liên tục run rẩy, thịt ruột mềm mại ra sức ôm chặt lấy kẻ xâm nhập kia, không đến mấy phút sau, Tiêu Mặc đã bắn toàn bộ tinh hoa vào bên trong cơ thể cậu, ngay cả phần bụng nho nho cũng bắt đầu sưng phồng lên.
Ánh mắt Nghiêm Phong cực kì lấp lánh, đây là lần đầu tiên anh nhìn thấy một gương mặt khác của Tiêu Mặc. Mọi khi hắn luôn khoác lên mình một lớp da hiền hòa, nhã nhặn nhưng anh biết rằng đằng sau đó chính là một con sói khát máu. Nếu như Tiêu Mặc không thể bảo vệ được Văn Du khỏi chất độc kia, thì chắc chắn cậu ta sẽ gia nhập vào nhóm những người có thể làʍ t̠ìиɦ cùng cậu
*
Trò đùa buổi sáng không khiến đoàn phim dừng việc quay lại nhưng không hiểu tại sao đạo diễn lại trở nên tiêu cực. Sau khi mọi người không tìm thấy Văn Du, đạo diễn đã tuyên bố hôm nay không quay nữa và biến mất khỏi tầm mắt của mọi người trong đoàn quay.
Quả nhiên và buổi tối đã có chuyện xảy ra.
Trong lúc các thành viên trong đoàn nhận cơm, một số người đã nhờ đầu bếp hâm lại thức ăn, bọn họ vốn nghĩ nữ đầu bếp sẽ tức giận như buổi sáng sau đó rời khỏi nhưng không ngờ cô ta vẫn vui vẻ, thậm chí còn chuẩn bị một nồi canh thịt vô cùng lớn, trong màn đêm lạnh lẽo, nồi canh thịt kia tỏa ra mùi hương vô cùng hấp dẫn mọi người
Sau khi tỉnh dậy, Văn Du chôn mình trong lớp đệm ấm, cậu không muốn rời khỏi giường vào lúc này. Thấy bộ dạng đó của cậu, Tiêu Mặc chỉ có thể ra ngoài nhận hai phần cơm, chỉ là mùi thơm quá đỗi kì là khiến Tiêu Mặc có chút cảnh giác. Tiêu Mặc đứng nhìn những người đang xếp hàng lấy canh, trong mắt hiện lên những tia khó hiểu, thậm chí còn ra hiệu cho triệu hằng không được lấy canh.
“Đừng ăn”
Triệu Hằng ngoan ngoan nghe lời, người này buông thìa. Quả nhiên những người ban nãy còn tấm tắc khen canh ngon ngã xuống đất, bọn họ không ngừng nôn mửa, bên trong bát canh chính là một tròng mắt đã nấu chín.
Mọi người nhanh chóng tán loạn ánh mắt cảnh giác nhìn xung quanh. Trên gương mặt Tiêu Mặc lộ rõ vẻ ghét bỏ, thật may là lần này bảo bảo nhà mình không đến đây ăn, nếu không Văn Du sẽ cảm thấy kinh tởm mất.
Lần này Chu gia vận khí tốt, người này chưa kịp uống canh đã được mọi người thông báo món canh đó chính là nấu từ thịt người. Gương mặt người này cực kì khó coi, thậm chí còn đẩy chiếc bát lại gần Nghiêm Phong đang gặm bánh mì kia, giọng điệu giận dữ:
“Cậu đã biết từ trước đúng không. Nên cậu chỉ ăn bánh mì mà thôi. Tại sao cậu lại không nhắc nhớ tôi cơ chứ?”
Lúc này tâm tư của Nghiêm Phong không ở chỗ này, trong đầu người này chính là gương mặt xinh đẹp của Văn Du, những biểu cảm đáng yêu của cậu khiến trái tim Nghiêm Phong xao động, cuối cùng trả lời lấy lệ:
“Hình như cậu có nhầm lẫn rồi. Tôi chỉ phụ trách bảo vệ an toàn mạng sống của cậu mà thôi. Những vấn đề khác không nằm trong phạm vi của tôi”